Chương 6: Không Ai Được Phép Cử Động

“Mau gọi thằng đàn ông đó ra đây!” Lão Ngôn lấy uy nghiêm của bậc cha mẹ ra: “Nếu mày thành thật khai ra, có thể bọn tao còn niệm tình nhiều năm nuôi dưỡng mày, tha cho mày. Bằng không, Paris gì đó mày cũng đừng hòng được đi!”

“Mọi người nói gì thế, Chỉ Vân nghe không hiểu.” Những lúc như này, ngoài giả ngốc ra, Chỉ Vân cũng chẳng biết phải làm gì, nhất định phải phủi sạch những chuyện đã xảy ra, trừ phi cô có đôi tay của thượng đế.

“Bớt cái trò giả ngu đi." Phương Thị cười u ám: “Không biết mày có thấy nhục hay không, chưa thành niên mà đã dám phát sinh chuyện đó với đàn ông. Tốt nhất mày nên tự rời khỏi nhà họ Ngôn đi, đừng để làm ô uế thanh danh nhà bọn tạo."

Ngôn Lâm Lâm cũng bận rộn đứng bên cạnh than thở: "Em gái, sao em có thể làm ra việc khiến cho mọi người đau lòng như vậy chứ? Cha mẹ thương em biết bao, tuy bình thường em ham chơi, lại không nghe lời, nhưng cũng phải nghĩ đến cảm nhận của cả nhà chứ?”

Miệng lưỡi mẹ con nhà họ Ngôn, Chỉ Vân cũng không phải mới nhìn một hai năm, cô chỉ điềm tĩnh cười: “Chị gái, mẹ Phương, chúng ta nói năng làm việc đều phải có bằng chứng. Cũng giống như việc hai người nói em quyến rũ Vương Thiếu, phải có video của camera đúng không nào? Hai người nói em ở với đàn ông, ít nhất cũng phải tìm một người đàn ông có hai cái giò ra đây cho em chứ?"

“Mau nhìn xem, cái gì kia?!" Ngôn Lâm Lâm đột nhiên chỉ vào một cái gì đó trên mặt đất, gào lên.

Ngôn Thiếu nhanh chóng tiến về phía trước, nhặt thứ ở dưới mặt đất đó lên.

Chỉ Vân vừa nhìn, thiếu chút nữa ngất ra đấy.

Đó, đó... đó lại là một chiếc qυầи ɭóŧ nam màu đen.

Toi rồi toi rồi, nhất định là ban nãy cô vội vội vàng vàng nhét cả quần áo của người đàn ông đó vào, nhưng không cẩn thận để chiếc quần này rơi ra ngoài.

“Ha, bị bọn tao lấy được bằng chứng rồi chứ gì?" Phương Thị đắc ý vô cùng: “Chiếc quần này là như nào đây? Có phải là của thằng đàn ông hoang đó không? Mày đừng nói là mày không biết!”

“Xem mẹ Phương nói kìa." Chỉ Vân cười cười, không thấy một chút hoảng loạn nào trong mắt cô: “Nhìn thấy qυầи ɭóŧ nam liền nghĩ đến đàn ông hoang, mẹ thiếu đàn ông đến vậy cơ à, cha nuôi phải buồn đến mức nào đây.”

Bây giờ cô cũng không để ý được lời bản thân nói có dễ nghe hay không, tình hình trước mắt cứ rời sự chú ý của mọi người trước đã rồi tính tiếp.

Càng làm cho họ tức giận, họ càng khó phát hiện người đàn ông kia.

Không ngoài dự tính, Phương Thị và Lão Ngôn nghe cô nói mà tức đến mặt mũi biến dạng, lập tức muốn xắn tay áo lên đánh mắng Chỉ Vân.

Nhưng Ngôn Lâm Lâm vẫn còn rất tỉnh táo, cô ta lập tức nói chen vào: “Không phải đang hỏi chiếc quần này là của ai à? Em gái nói những lời này làm gì?"

Phương Thị và Lão Ngôn nghe Ngôn Lâm Lâm nói liền đứng vững lại.

“Sao em biết được là của ai?" Chỉ Vân nhún vai: “Tìm quản lí khách sạn mà hỏi ấy, xem họ dọn phòng kiểu gì, ngay đến quần áo vị khách trước bỏ quên ở đây cũng không phát hiện ra.”



“Bớt vở vịt đi!” Phương Thị cười lạnh: “Chiếc quần này là bằng chứng đanh thép cho việc mày vụиɠ ŧяộʍ với đàn ông! Mày còn chối!”

Chỉ Vân nghe câu ấy cảm thấy không phục, phản bác: “Một chiếc quần là có thể biến ra một người đàn ông, vậy muốn phụ nữ mang thai sinh con làm gì nữa? Xưởng quần áo có thể đảm đương trọng trách nhân giống cho nhân loại rồi!"

Người nhà họ Ngôn đêm nay coi như là đã được mở mang kiến thức về tài ăn nói của Chỉ Vân rồi.

Trước đây thấy cô bé này hiền lành yếu đuối, ít nói năng lại có thể chịu đựng, còn nghĩ cô là bánh bao mềm, không ngờ đêm nay mới biết hóa ra

cái bánh bao này có trái tim sắt, cắn một miếng, cứng đến mức răng như muốn rụng ra.

“Ô, sao cái tủ này lại không mở ra được?” Đột nhiên âm thanh của Ngôn Thiếu truyền tới.

Tất cả mọi người đều nhìn vào dãy tủ lớn trên tường.

Trong tim Chỉ Vân liền nghe tiếng lộp bộp, cuối cùng vẫn bị bọn họ phát hiện ra.

Có điều, Ngôn Thiếu lại lập tức nói: “Tủ này bị khóa rồi! Đây... đây là ổ khóa SỐ!"

“Được nhỉ, khóa mã cơ đấy!” Phương Thị liền kêu lên: “Thằng đàn ông hoang chắc chắn ở trong đó! Ngôn Chỉ Vân mày mau giao chìa khóa ra đây.”

“Phải đó em gái, mau lấy chìa khóa ra, sao em có thể khóa người ta trong tủ chứ?" Ngôn Lâm Lâm giả vờ giả vịt chỉ trích cô.

“Mau lên, đem ra đây.” Lão Ngôn cũng đưa tay ra.

Người nhà họ Ngôn đều biết Chỉ Vân học chuyên ngành khoa mật mã, bình thường lúc nào cũng mang theo những thứ có liên quan tới khoa mật mã.

Ỏ khóa số này không phải của cô thì sẽ là của ai?

Chỉ Vân bĩu bĩu môi.

Khóa số là của cô, không sai, tủ cũng là cô thuận tay khóa vào.

Nhưng mà, xin đấy, xin người nhà Ngôn động cái não heo của họ đấy.

Đã gọi là khóa số, đương nhiên chỉ có thể dùng mật mã để mở ra! Chìa khóa ở đâu ra cơ chứ!

Cứ đòi chìa khóa, nó chỉ nằm trong đầu Chỉ Vân thôi... Cô không tin họ có thể mở não cô ra để mở cửa.



Sở Hàn Mặc ở trong tủ nghe thấy tủ lại có thể bị khóa từ bên ngoài, lông

mày càng nhíu chặt hơn.

Cô bé này ra tay cũng ác thật, cô như này là có ý đồ không muốn cho anh ra ngoài nữa hay sao?

Nhìn điệu bộ này, có vẻ người nhà họ Ngôn không thể đập vỡ tủ thì sẽ không bỏ qua. Hết cách, anh chỉ đành bỏ qua danh dự của con gái, phá của đi ra thôi.

Sở Hàn Mặc nâng cổ tay lên, điều chỉnh cho kim đồng hồ chỉ đến một con số đặc biệt, một cái ống nhỏ chui ra từ dây cót đồng hồ mà không phát ra âm thanh nào.

Anh nhẹ nhàng ấn, một ngọn lửa xanh phun ra cái vèo từ cái ống nhỏ ấy.

Ngọn lửa này là sự kết hợp của các chất hóa học đặc biệt, khi phun ra thì dù là kim loại cứng nhất trên thế giới cũng sẽ tan ra ngay tức khắc. Chỉ một ổ khóa mã nhỏ bé không thể khóa được anh lại. Anh chỉ cần nhắm chuẩn vào khe hở của của quần áo, dùng cổ tay đưa nhẹ một đường là khóa sẽ rơi xuống.

Anh đã ăn mặc chỉnh tề rồi.

Nhà họ Ngôn chứ gì, người họ Ngôn nào đó chuyên làm từ thiện ở thành phố này chứ gì.

Sở Hàn Mặc lúc này lại rất mong chờ, sau khi anh bước ra khỏi đây, Lão Ngôn nhìn thấy anh sẽ bày ra vẻ mặt gì.

Người nhà họ Ngôn lúc này đang hãm he ở bên ngoài, vừa đe dọa bắt Chỉ Vân giao chìa khóa ra, vừa dùng trình độ giáo dục của người thầy dạy toán đã mất từ lâu của họ để tính toán xem nên làm thế nào mới có thể cạy mở chiếc tủ kiên cố này.

Chỉ Vân hiểu rằng mọi việc đã không thể cứu vãn, sự thật cuối cùng cũng sắp bại lộ rồi. Nhưng dù sao ban nãy cô cũng đã đánh trả toàn bộ người nhà họ Ngôn một cách quyết liệt rồi, quét sạch mọi cơn tức cô phải chịu ở đọng trong suốt mười mấy năm.

Cô đã tính cả rồi, đợi sau khi mở tủ ra, cô liền thoải mái chủ động bước lên trước, tuyên bố với mọi người rằng người đàn ông ở bên trong là người bạn

trai mà cô qua lại đã lâu.

Má nó! Cô vẫn không tin trên thế gian này có điều luật nào quy định cô không được phép yêu đương, lại có điều luật nào quy định một đứa con gái trưởng thành như cô không được phát sinh quan hệ với bạn trai?

Phải biết rằng đây là một thành phố hiện đại hóa phát đạt bậc nhất cả nước, không phải Trung Đông Afghanistan, cũng không phải xã hội phong kiến thế ki 18!

Ngay khi ngọn lửa trên tay Sở Hàn Mặc nhắm đúng vào khe cửa, ngay khi người nhà họ Ngôn không biết tìm đâu ra một cây gậy để cạy thành tủ, cũng ngay khi Chỉ Vân đã chuẩn bị tinh thần để đối đáp về mọi thứ...

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới một âm thanh nghiêm nghị và vô cùng mạnh bạo: “Không ai được phép cử động!”