Chương 54: Ý Kiến Của Cô Ấy Có Hay Không Cũng Được.

Bệnh viện im lặng như tờ.

Buổi sáng trước lúc bình minh, đầy sự hắc ám và âm trầm.

Lời của Sở Tu Ly nói ra ít nhất phải ba giây, lời của Sở tam thiếu mới thoát ra từ kẽ răng.

“Không phải sao? Anh cả của em." Trong ảnh mắt anh là sự hận thủ tích lũy nhiều năm: “Con mèo năm đó chết như thế nào?”

Trong mắt Sở Tu Ly không một gợn sóng, anh hơi nhưởng mày: “Con mèo gì?"

Sở tam thiếu còn chưa trả lời.

Sở Tu Ly lại từ từ mở miệng, nhẹ nhàng nói bên tại em trai mình: “Tôi huỷ hoại quá nhiều thứ của cậu... Làm gì còn nhớ rõ cái gì mà chỉ với mèo.”

Đầu ngón tay của Sở Phiến Hiên đã bấm vào lòng bàn tay đến mức chảy máu.

“Ngoan nào, em trai." Giọng điệu hờ hững của Sở Tu Ly kết hợp với nụ cười giễu cợt nơi khóe miệng, khiến anh trông như quỷ đến từ địa ngục: “Người phụ nữ này, tôi liền nhận lấy vậy, miễn cho ở trong tay cậu lại phí phạm của trời.”

"Đứng lại! Chỉ Vân cô ấy sẽ không đồng ý!" Sở tam thiếu lạnh giọng quát.

Sở Tu Ly cúi đầu, nhìn người phụ nữ trong l*иg ngực, không nhịn được nở nụ cười lạnh lùng: “Tôi cảm thấy, ý kiến của cô ấy có hay không cũng được!”

Anh đã từng cho cô một cơ hội lựa chọn, cũng tiếp nhận một lần từ chối của CÔ.

Nhưng cơ hội như vậy, sẽ không có lần thứ hai.

“Tại sao lại có hay không cũng được?" Chỉ Vân vẫn luôn nằm trong ngực Tu Ly đột nhiên mở mắt, giơ tay lên: “Ý kiến của Chỉ Vân hẳn là quan trọng nhất chứ."

“Cô tỉnh rồi à?” Sở tam thiếu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại có chút lo lắng

Vừa kinh ngạc vừa vui mừng là vì Chỉ Vân tỉnh lại, ít nhất có thể biểu đạt được ý kiến của mình, mà không phải để lời từ một phía của Sở Tu Ly lũng đoạn toàn cục.

hỏi.

Lo lắng là bác sĩ từng nói, đại não của cô không thể chịu thêm bất cứ kí©h thí©ɧ gì, nếu không sẽ rất có khả năng gây ra nguy hiểm đến tính mạng.

Chỉ Vân đè lại bả vai Sở Tu Ly, ra sức muốn thoát ra từ trong l*иg ngực anh.

Làm ơn đi, bọn họ ồn ào lớn tiếng như vậy, cô ngủ đến chết thì cũng phải tỉnh ấy chứ?

Vốn đang mơ mơ màng màng, nghe bọn họ cãi cọ ầm ĩ, đột nhiên nghe thấy Sở đại thiếu gia vậy mà lại nói ý kiến của cô có hay không cũng được?

Như vậy mami Chỉ Vân có đang buồn ngủ cũng phải mở mắt ra, phát biểu một chút ý kiến của mình.

Nhìn thấy Chỉ Vân muốn tránh khỏi cánh tay của Sở Tu Ly, Sở tam thiếu vội vàng duỗi tay đỡ cô.

Thân mình Sở Tu Ly hơi cứng lại, cảm giác người phụ nữ này như muốn tránh xa khỏi vòng tay của mình... thật sự rất tệ, cô kháng cự anh như vậy trước mặt Sở Phiến Hiến như là đánh vào mặt anh vậy.



Nếu cô không biết điều như vậy.

Như vậy, chờ đến lúc cô lại rơi vào vòng ôm của anh...

Anh sẽ làm cô sống không bằng chết!

Nghĩ đến đây, hai mắt Sở Tu Ly dần tràn ngập sự nguy hiểm.

Chỉ Vân xuống đất, sửa sửa lại quần áo bệnh nhân, ngây thơ mờ mịt nói với hai vị thiếu gia nhà họ Sở: “Các người đang tranh cãi gì thì tôi cũng không biết, nhưng mà nếu trời đã sáng, tôi phải đến cục cảnh sát, cứu Tiểu Hỉ và Lưu Tử ra.

Chuyện mà bảo bối Miêu Miêu giao cho thì nhất định phải mau chóng hoàn thành.

“Tiểu Hỉ và Lưu Tử?" Sở tam thiếu hơi ngây ra: “Đó là ai?"

Sở đại thiếu gia cũng khế nhíu mày, nhìn chằm chằm Chỉ Vân.

“Chính là người mà mấy người bắt sai đó." Chỉ Vân có chút không vui mà bĩu môi: “Hai đứa nhóc đó, Tiểu Hỉ và Lưu Tử là bạn của tôi, căn bản không phải là người bắt nạt tôi. Các người bắt sai rồi!”

Sở tam thiếu và Sở đại thiếu gia liếc mắt nhìn nhau một cái.

Bắt sai rồi?

Đây nghĩa là, người làm tổn thương Chỉ Vân là người khác?

Sở tam thiếu hừ lạnh một tiếng: “Được, cô Zoey, chúng ta lập tức đến cục cảnh sát chỉ ra và xác nhận tội phạm. Tóm lại, không ai trong số những người làm hại cô có thể trốn thoát được."

Lúc anh nói những lời này, ánh mắt có ý mà nhìn về phía anh cả của

Mà sắc mặt Sở Tu Ly có chút âm u.

mình.

Bởi vì không chiếm được nên phải người huỷ hoại Ngôn Chỉ Vân?

Thủ đoạn của anh còn không thấp kém đến nông nỗi đấy.

Cô là một người phụ nữ sống sở sở, một người phụ nữ có giá trị, là người phụ nữ làm anh cảm thấy hứng thú chứ không phải là một con mèo nhỏ yếu ớt.

Ai làm loại chuyện này, còn dám vu oan hãm hại cho Sở Tu Ly anh?

Buồn cười!

Thật là quá buồn cười.

Thật ra anh rất muốn nhìn xem, “hung thủ" đằng sau kia rốt cuộc đã ăn gan hùm mật gấu gì mà dám đến trêu chọc Sở Tu Ly anh.

Ảnh mặt trời xóa đi sự hắc ám rồi chiếu những ánh nắng đầu tiên xuống mặt dát.

Sở Hàn Mặc đi vào văn phỏng của mình.



Nhà của anh ở thành phố C, cho nên anh cũng có một văn phòng ẩn ở đây.

Từ sau khi đảm nhiệm đội trưởng đội cảnh sát quốc tế, những ngày của anh luôn bận rộn như vậy, mọi chuyện của thế gian dường như rời xa anh.

Anh không có đời sống cá nhân, không có phụ nữ, không có bất cứ sở thích gì.

Một khi đã cầm trên tay cái cân của công lý thì không còn ánh mắt dư thừa nào để quan tâm đến sự hoàn hảo của đời mình.

Nhưng mà tất cả sự cân bằng này ở bảy năm trước đã bị ngôn Chỉ Vân phá võ.

Rồi sau đó vào bảy năm sau, lại bị một bé gái tên Đa Đa phá vỡ.

Sở Hàn Mặc đi đến trước bàn làm việc, đầu ngón tay xẹt qua lịch trên bàn. Lần này hoàn thành nhiệm vụ ở thành phố C, có lẽ anh lập tức lại phải rời khỏi nơi này... Trước lúc đó, không cần phải đi gặp Đa Đa nữa...

Anh có quá nhiều địch thủ, quả nhiều kẻ thù.

Nếu để cho bọn họ biết trong lòng anh có chứa một bé gái như vậy, có lẽ sẽ mang đến nguy hiểm cho Đa Đa.

Cho dù có thích thì cũng không thể không xa cách.

Nỗi đau không thể nói ra này... Trên đời này có lẽ không ai có thể hiểu được.

"Lão đại." Điện thoại nội bộ của nữ cảnh sát gọi đến: “Ngài có báo cáo hàng ngày từ nhà của mình.”

“Cho vào đi." Sở Hàn Mặc hạ lệnh.

Tuy rằng hàng năm không ở nhà, nhưng bất cứ tình hình gì của nhà họ Sở, anh đều cần phải nắm rõ như lòng bàn tay.

Ở đó có người thân quan trọng nhất của anh, anh có nghĩa vụ hiểu rõ động

thái trong nhà, kịp thời loại bỏ những nguy hiểm không cần thiết.

“Nhị thiếu gia, chào anh.” Người Sở Hàn Mặc đích thân sắp xếp ở nhà họ Sở được chuyển điện thoại, báo cáo với anh: “Mọi việc ở nhà đều ổn. Nhưng mà tiểu thư Đa Đa gần đây mới có bạn chơi cùng, hình như là cháu của người nông dân chuyên trồng hoa trong nhà, tôi quan sát thấy có một buổi tối cậu ấy đến phòng tiểu thư Đa Đa chơi, nhưng mà cũng không ở lại lâu lắm.”

“Buổi tối?” Lông mày Sở Hàn Mặc không tự giác mà nhíu lại một chút: “Đứa nhóc bao tuổi.”

Con trai buổi tối đến phòng con gái dường như không phải chuyện gì tốt.

“Giống như tiểu thư Đa Đa, đều là 6 tuổi, dáng vẻ thì tôi không thấy rõ lắm. Ban ngày dường như chưa từng gặp qua.” Thủ hạ báo cáo đúng sự thật.

“Tìm cơ hội chụp bức ảnh rồi gửi cho tôi." Sở Hàn Mặc ra lệnh.

Tất cả những chuyện có liên quan đến Đa Đa, anh đều phải biết được đầu tiên.

Cho dù đối phương cũng là một bé trai 6 tuổi.

“Vâng, tôi gặp được cậu ấy thì sẽ chụp ảnh." Thủ hạ trả lời: “Còn có một việc xảy ra lúc rạng sáng nay, tam thiếu gia và đại thiếu gia xảy ra mâu thuẫn. Nguyên nhân gây ra là đại thiếu gia coi trọng cô trợ lý bên cạnh tam thiếu, cưỡng ép muốn mang đi, tam thiếu không chịu, hai người suýt nữa xảy ra xung đột.”