Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Thai Hai Bảo: Sở Thiếu Tập Kích Tiểu Manh Thê!

Chương 53: Anh Em Đối Địch

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bây giờ vẫn chưa.” Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Miêu Miêu không khỏi tối lại: “Nhưng mà em đại khái đã đoán ra được là ai sai khiến.”

Tuy rằng chỉ mới 6 tuổi, nhưng biểu cảm toát ra của Ngôn Thái Thiếu giờ phút này lại có sự giỏi giang và sắc bến thường có của người nhà họ Sở.

“Vậy thì phải nhờ Miêu Thiếu điều tra rõ ràng rồi." Đa Đa ở đầu kia điện thoại cũng không khỏi cắn chặt rằng: “Em chỉ cần tra ra được là ai, chuyện còn lại cử giao cho chị là được.”

“Hừ, yên tâm đi." Miêu Miêu nở nụ cười lạnh lùng: “Nếu thật sự điều tra ra được là ai, căn bản không đáng để chúng ta động thủ."

Tích tích tích...

Rạng sáng.

Người đàn ông nằm trên chiếc KING-SIZE sang trọng, khuôn mặt đang say ngủ trong giấc mơ vẫn khẽ cau mày. Mái tóc đen của anh ta xõa ra giữa gối, từ sống mũi cao đến chiếc cổ thanh mảnh, thoang thoảng toát ra hơi thở tĩnh lặng đầy hoocmon.

Tích tích tích... Điện thoại khế phát ra âm thanh.

Người đàn ông phút chốc mở bừng mắt.

Đồng tử biến từ mơ mộng hỗn độn đến hoàn toàn tỉnh táo chỉ chưa tới một giây.

Cầm lấy điện thoại, anh hằng giọng nói: “Chuyện gì?”

Giọng nói ở đầu kia điện thoại có chút sợ hãi: “Đại thiếu gia, sớm như vậy. quấy rầy ngài...”

“Nói chuyện chính." Sở Tu Ly lạnh lùng ngắt lời đối phương.

“Vâng, vâng.” Đối phương vội vàng nói: “Là như này, tối hôm qua, trợ lý của Tam thiếu gia hình như bị người khác xâm phạm, được đưa đến bệnh viện. Bởi vì lúc trước ngài từng dặn dò, muốn chúng tôi cậu ý sát sao tình hình của trợ lý đó, kịp thời báo cáo với ngài. Cho nên chúng tôi sau khi nhận được tin tức thì không dám kéo dài, chỉ có thể quấy rầy ngài.”

Trợ lý của Sở Phin Hiện...

Sở Tu Ly nhéo nhéo sống mũi, nói Ngôn Chỉ Vân sao?

“Xâm phạm vào lúc nào? Tới mức độ nào? Tình trạng của cô ấy bây giờ thể nào?" Sở Tu Ly liên tiếp hỏi ba vấn đề, giọng điệu vẫn hờ hững lạnh băng như cũ, không có bất cứ âm điệu gì.

"Chuyện xảy ra vào lúc 8 giờ tối qua, khi Tam thiếu đang quay ngoại cảnh vào ban đêm. Tôi nghe nói là không có tổn hại gì đáng kể, nhưng bị tổn thương về mặt tinh thần. Sau khi được đưa đến bệnh viện thì đã khá hơn rồi." Thủ hạ vội vàng báo cáo.

Trong mắt Sở Tu Ly hiện lên ảnh sáng lạnh lẽo: “Chuyện xảy ra vào 8 giờ tối qua, 6 giờ rạng sáng hôm nay cậu mới nói cho tôi?”

“Thực xin lỗi đại thiếu gia, lúc chúng tôi biết tin thì đã là rạng sáng, sợ quấy rầy ngài cho nên..." Thủ hạ sợ hãi giải thích.

Tút tút tút...

Đầu kia điện thoại đã truyền đến tiếng cúp máy.



Sở Tu Ly đã tắt điện thoại, xuống giường.

Đèn biệt thự sáng lên, một lát sau, Sở Tu Ly ăn mặc chỉnh tề đã đi ra cửa chính.

“Đến bệnh viện.” Anh phun ra ba chữ.

“Tam thiếu, không xong rồi!” Cửa phòng trồng người bệnh bị đẩy bật ra.

Sở tam thiếu đang cuộn tròn ngủ ngon ở trên giường trông người bệnh sợ tới mức ngồi bật dậy: “Làm sao vậy?"

Cấp dưới thở hổn hển: "Tam thiếu! Đại, đại thiếu gia tới... Anh ấy muốn, muốn mang cô Zoey đi."

“Cái gì?” Trong lòng Sở tam thiếu căng thẳng.

Vấn đề tối hôm qua vừa mới nghĩ đến, hôm nay lập tức đã bùng ra sao?

Bên này, vệ sĩ của tam thiếu gia đã xảy ra xung đột với vệ sĩ của đại thiếu gia rồi.

Cô y tá sốt ruột định ngăn Sở Tu Ly lại: “Vị tiên sinh này, người bệnh còn đang nghỉ ngơi, anh không thể đi vào..."

Nhưng Sở Tu Ly lại như ở chỗ không người, ánh mắt chỉ nhìn về phía trước, thân mình xẹt qua y tả và bác sĩ, duỗi tay mở cửa phòng ra.

“Tiên sinh, không được, người bệnh không thể chịu kí©h thí©ɧ...”

Ánh mắt Sở Tu Ly chỉ dừng ở trên người Ngôn Chỉ Vân.

Cô đang ngủ rất an ổn, giống một con thỏ con ngoan ngoãn rúc trong ổ chắn.

Bước chân anh không hề do dự mà lập tức đi tới trước giưởng, khom lưng liền ôm cả chặn và Chỉ Vân lên.

Thân hình cô nhỏ xinh, rất nhẹ, lại mềm ấm lạ thường.

Ôm vào trong ngực, bất giác liền muốn cọ vào người.

Sở Tu Ly phát hiện sự thay đổi trong tâm trạng của mình, không tự chủ được mà ôm người trong ngực chặt hơn một chút.

Ai biết anh vừa mới xoay người, liền cảm thấy có thứ gì kéo lấy Chỉ Vân.

Vừa quay đầu lại, chỉ thấy cô y tá vâng vâng dạ dạ mà phản đối: "Tiên sinh... Không thể …

“Tay, bỏ ra.” Sở Tu Ly ngắn gọn mà ra lệnh.

Sau đó anh ôm ngôn Chỉ Vân, sải bước đi ra bên ngoài phòng bệnh.

Vừa mới đi đến trước cửa, Sở Phiến Hiện đã bùm một tiếng chắn ở cửa, anh ngăn trước mặt Sở Tu Ly, âm thầm cắn răng: “Anh cả, mời anh bỏ Ngôn Chỉ Vân ra."



Sở Tu Ly dùng ánh mắt lạnh băng nhìn em trai mình, vẻ mặt khinh bỉ và coi thường lại thể hiện rất rõ ràng.

“Người mà cậu chăm sóc không tốt thì tôi thay cậu chăm."

“Không cần!” Sở tam thiếu cắn răng gắn từng chữ một: “Cô ấy là trợ lý của em, không liên quan đến anh.”

“Không liên quan đến tôi?" Lông mày Sở Tu Ly nhưởng lên, khóe miệng anh nở nụ cười châm chọc, tới gần Sở Phiến Hiên một bước: “Phòng làm việc của cậu thuộc quyền của ai? Những minh tinh lớn, ngay cả cậu cũng là người làm của tôi. Cậu nói trợ lý của cậu không liên quan đến tôi sao?”

Sở Phiến Hiến rũ mắt, nhìn thấy Chỉ Vân trong l*иg ngực Sở Tu Ly.

Chân mày cô nhãn lại, trong lúc ngủ mơ phát ra một tiếng rên mơ hồ.

Tưởng tượng đến lúc cô tỉnh lại là nằm ở trong l*иg ngực cầm thú Sở Tu Ly này, Sở Phiến Hiên liền cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

“Không được, để Chỉ Vân tự mình quyết định. Anh không có quyền can thiệp vào sự tự do của cô ấy.” Sở Phiến Hiện hạ quyết tâm không thể nhượng bộ.

Nếu anh cả nhất quyết muốn theo ý mình, anh không ngại làm ầm chuyện này đến chỗ cha mẹ.

Dù sao cha mẹ cũng vẫn luôn hy vọng anh có thể kết hôn sinh con, vậy thì anh dứt khoát hoặc không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, kết hôn với Ngôn Chỉ Vân, chặt đứt sự nhớ nhung của anh cả.

Bởi vì anh cả tuyệt đối không thể kết hôn với Ngôn Chỉ Vân.

Không nghĩ tới Sở Tu Ly nghe thấy em trai nói vậy lại cười trào phúng, anh nói móc: “Để cô ấy tự mình quyết định? Quyết định tiếp tục ngây ngốc ở phía sau cậu, ngay cả an toàn cơ bản nhất cũng không được bảo đảm sao?”

Anh nói rồi dùng khuỷu tay huých Sở Phiến Hiện ra, mạnh mẽ rời

đi.

Vệ sĩ của hai bên đã giương cung bạt kiểm, giằng co không dứt.

Sở Phiến Hiến đột nhiên giận dữ hét lên: “Sở Tu Ly, anh đừng có quả đáng quá!”

Bước chân của Sở Tu Ly dừng lại một chút, a? Tên nhóc Sở Phiến Hiện này vậy mà lại có can đảm hét lên với anh.

Là ngôn Chỉ Vân quá quan trọng với nó, hay là gần đây anh quá dịu dàng rồi?

Bởi vì tức giận quá mức, người Sở Phiến Hiên cũng hơi run lên, giọng nói như dao, gắn từng chữ: “Sở Tu Ly, người tối hôm qua chắc là anh phải tới đúng không? Mượn cơ hội này muốn cướp ngôn Chỉ Vân từ phía em, đúng là làm anh phải phí sức rồi. Nhưng mà anh yên tâm, hôm nay trừ khi anh bước qua xác em, nếu không... tuyệt đối không thể đưa Ngôn Chỉ Vân ra khỏi bệnh viện này!”

“Cậu nói cái gì?" Sở Tu Ly hơi xoay người, ánh mắt như hai ngọn băng thẳng tắp bắn tới.

Sở Phiến Hiên thở phào một hơi, trong ánh mắt là sự kiên định không thể thỏa hiệp: "Em nói là dù có chết, cũng sẽ không để anh mang cô ấy đi.”

“Không phải cầu này.” Sở Tu Ly hoàn toàn quay người lại, anh gắn từng chữ một, giọng nói phảng phất như vang lên từ địa ngục: “Cậu nói chuyện tối hôm qua là tôi phải người làm?"
« Chương TrướcChương Tiếp »