Miêu Miêu lập tức trở nên khẩn trương.
Không xong rồi không xong rồi, cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để nhận chú ấy.
Trước lúc daddy trăng hoa chưa tiếp nhận mami, cậu tuyệt đối sẽ không gọi chủ ấy một tiếng daddy.
Miêu Miêu vội vàng nói với Chỉ Vân: “Con trốn trước đã nhé mami, nhất định đừng nói với người khác là con ở đây nha.”
Cậu nói xong liền lăn xuống dưới giường.
Chỉ Vân chớp chớp mắt, tại sao Miêu Miêu lại muốn trốn nhỉ, còn không cho cô nói với người khác?
Bỏ đi bỏ đi, bảo bối đã yêu cầu như vậy thì cô liền làm theo ý nó.
Dù sao đây cũng không phải chuyện gì lớn.
Sở tam thiếu đã đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Chỉ Vân ngồi trên giường liền không khỏi vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Cô Zoey, cô tỉnh rồi à?"
Chỉ Vân nở nụ cười ngọt ngào với anh: “Đúng vậy, chào buổi tối ông chủ."
Nụ cười này của cô như một tia nắng mặt trời chiếu vào màn đêm tối tăm, làm cho tâm trạng mới vừa rồi còn u ám của Sở tam thiếu sáng ngời lên trong nháy mắt.
“Cô tỉnh rồi thì tốt." Anh bước nhanh tới ngồi xuống bên cạnh cô, không kim lỏng nổi mà cầm tay cô, vô cùng dịu dàng nói: “Dáng vẻ lúc trước của cô thật sự làm tôi rất lo lắng."
Chỉ Vân vội vàng rút tay ra.
Làm ơn đi, mami dưỡng khí như cô chưa từng nắm tay đàn ông, không thể tùy tiện đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của người đàn ông khác như vậy được.
Sở tam thiếu vốn đang nắm bàn tay mềm mại của cô, ngay trong khoảnh khắc bị rút lại, trong lòng liền cảm thấy có chút mất mát.
Phản ứng của Chỉ Vân không khỏi quá nhanh nhạy.
Nhưng anh vẫn nở nụ cười làm ấm lòng người: “Đỡ hơn chút nào chưa? Còn có chỗ nào khó chịu không?”
Cô ngồi ở bên cạnh anh, quanh người toát ra một loại khí chất ngoan ngoãn mà đoan trang, làm cho trong lòng Sở tam thiếu không khỏi có chút lãng lãng.
Sợi tóc của cô rủ xuống trán, có chút mơ hồ sau khi vừa tỉnh dậy.
Lại thêm một chút dễ thương vào sự thanh thuần của cô.
Làm anh không nhịn được giơ tay, muốn giúp cô vén tóc ra sau tại.
Chỉ là anh vừa mới làm động tác này, Chỉ Vân liền dịch sang một bên.
Ông chủ... Tại sao lại trở nên có chút kỳ quái nhỉ?
Sở tam thiếu không khỏi có chút xấu hổ, từ trước đến nay chỉ có phụ nữ quẩn lấy muốn thân thiết với anh.
Nhưng mà hiện giờ anh chủ động với một người phụ nữ như vậy, người phụ nữ này lại có dáng vẻ muốn nẻ xa. Là mị lực của anh không đủ sao? Hay là cô quá mức đơn thuần, căn bản không có tâm tư nghĩ đến chuyện kia?
“Bác sĩ nói tình trạng cơ thể của cô không tốt lắm.” Anh chỉ có thể dời lực chú ý của mình đi, dựa gần anh như vậy làm anh cảm thấy hơi khó không chế tâm trạng của mình: "Zoey, cô xem xem có muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian không?"
Chỉ Vân nghe thấy Sở tam thiếu nói như vậy lại có chút sững sở: “Cơ thể tôi rất ổn nha, tại sao phải nghỉ ngơi chứ? Nếu tôi nghỉ thì làm sao tiến hành quay phim được?"
“Tôi sẽ nói chuyện với đạo diễn.” Sở tam thiếu vội vàng giải thích nói.
Chỉ Vân suy nghĩ cho anh như vậy làm anh cảm thấy thực sự cảm động.
“Trước mắt thì cơ thể của cô mới quan trọng, tôi còn có rất nhiều quảng cáo cần quay, chúng ta chở cơ thể cô ổn hơn thì lại làm phim, được chứ?" Sở
tam thiếu đã thanh giọng điệu cầu xin.
Bác sĩ nói, tình huống của Chỉ Vân thật sự không mấy lạc
quan.
Đóng phim điện ảnh có lẽ sẽ gặp rất nhiều tình huống ngoài ý muốn, cường độ công việc cũng vô cùng lớn, yêu cầu cơ thể trợ lý khỏe mạnh cũng rất cao.
Nếu Chỉ Vân bởi vì công việc mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Sở tam thiếu tự thề tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình.
“Ừm...được thôi.”
Nhìn thấy Sở tam thiếu có thành ý như vậy, Chỉ Vân cũng không tiếp tục kiến trì nữa.
“Vậy chúng ta nhất trí rồi nhé.” Sở tam thiếu thề rằng đời này mình chưa từng đối xử dịu dàng cẩn thận với một người phụ nữ như vậy.
Anh vươn tay: “Zoey, chúng ta ngoắc tay được không?"
“Được nha." Chỉ Vân vui sướиɠ mà thỏ ngón tay nhỏ ra.
Sở Phiến Hiện mỉm cười, ngoắc lấy ngón tay ngọc ngà mảnh khảnh kia.
Trên thế giới này, người từng ngoắc tay với anh trừ anh hai Sở Hàn Mặc ra thì cũng chỉ có Ngôn Chỉ Vân.
Nói đến thật là kỳ quái.
Bên cạnh anh cũng không thiếu phụ nữ, tại sao chỉ cảm thấy cô rất đáng giá chứ?
Nếu anh rất trân trọng, vậy có khi nào anh cả và anh hai cũng trân trọng cô không?
Nhớ lại từ nhỏ đến lớn, ba anh em họ đều có thần giao cách cảm vô cùng kỳ quái.
Đó chính là nếu thích thứ gì thì thế nào cũng là cả ba người đều cùng thích. Coi trọng thứ gì thì thế nào cũng là cả ba người cùng coi trọng.
Nếu muốn tranh giành thì cả ba người cũng sẽ cùng nhau tranh.
Nhưng nếu là anh cả, cái gì cũng là thứ mà anh cả nhất định phải cướp tới tay.
Nếu chỉ có anh hai và anh, anh hai thì lại cái gì cũng sẽ nhường cho em trai.
Cho nên, Phiến Hiền thân với anh hai Hàn Mặc hơn là anh cả Tu Ly.
Vẫn còn nhớ con mèo con chui ra từ dưới đống đổ nát đó, Sở Phiến Hiện đã đề xuất là mình muốn nuôi nó. Tuy rằng chú mèo nhỏ rất không muốn rời xa Sở Hàn Mặc, nhưng Sở Hàn Mặc vẫn rộng lượng đưa mèo cho em trai.
Ai biết được khi trở lại nhà họ Sở, anh cả lại nói chủ mèo nhỏ này thật đẹp, anh ấy rất thích, cho nên Phiến Hiền phải nhường cho anh, để anh nuôi trong phòng của mình.
Phiến Hiện đương nhiên không chịu, sống chết ôm chú mèo nhỏ không buông tay.
Nhưng mà không quá mấy ngày, chú mèo nhỏ liền bắt đầu bị ốm, bỏ ăn rồi cuối cùng chết đói.
Sở tam thiếu vì thế mà khóc vài ngày, anh không thể nào hiểu nổi, tại sao con mèo lại không ăn cơm chứ?
Vài ngày sau, anh phát hiện anh cả cũng nuôi một con mèo nhỏ, so với con anh nuôi đã chết kia còn đẹp hơn.
Sở tam thiếu vĩnh viễn cũng sẽ không quên, lúc ấy anh cả ôm con mèo, đứng ở chỗ ngoặt của cầu thang, từ trên cao nhìn xuống anh.
Khỏe mắt anh ấy toát ra sự đắc thắng và châm chọc, làm Phiến Hiến đột nhiên hiểu ra, cái chết của mèo con chắc chắn có liên quan đến anh cả.
Đồ mà mình không chiếm được thì dù phải huỷ hoại cũng tuyệt đối không để kẻ khác có được...
Đây là Sở Tu Lỵ.
Nghĩ đến đây, Sở tam thiếu không khỏi rùng mình một cái.
Chuyện đêm nay...không phải là anh cả phái người làm đấy chứ?
Bởi vì Chỉ Vân không chịu đến bên cạnh anh ấy, nên anh ấy lại vì vậy mà muốn huỷ hoại cô!
Nắm tay của Sở tam thiếu bất giác nắm chặt lại.
Anh tuyệt đối sẽ không để anh cả nhúng chàm và làm tổn thương Ngôn Chỉ Vân. Nếu chuyện khi còn nhỏ tái diễn một lần nữa, vậy thì anh nhất định sẽ đứng ở trước mặt cô, thay cô ngăn cản tất cả sự nguy hiểm.
“Chị Đa, em cảm thấy trong lòng daddy trăng hoa vẫn có mami đấy.”
Miêu Miêu ra đến bên ngoài bệnh viện bèn gọi điện thoại cho Đa Đa.
Cậu bé nói với Đa Đa: “Lúc daddy nói chuyện với mami, giọng điệu thật sự rất dịu dàng, cũng rất săn sóc, chú ấy còn sợ mami mệt nên chủ động muốn cho mẹ nghỉ ngơi."
“Thật vậy sao?" Đa Đa kích động nhảy từ trên giường lên: “Vậy mami thì sao? Mami có cảm động không?"
“Mami, ừm...” Miêu Miêu nghẹn lại một chút, sau đó nước mắt tuôn rơi không nói nên lời: “Mami hình như không có cảm giác gì với daddy."
Ở phương diện tình cảm nam nữ, mami Chỉ Vân luôn luôn trì độn đến mức giống như một con ốc sên.
Vốn dĩ lo lắng daddy sẽ không thích mami, bây giờ nhìn thấy thái độ của mami, Miêu Miêu ngược lại lại lo rằng sẽ chỉ có sự nhiệt tình từ phía daddy.
“Đúng rồi, Miêu Thiếu." Đa Đa đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Em có tra ra được rốt cuộc là ai hại mami của chúng ta không?"