Chương 26: Thần Tiên Hoành Không Xuất Thế Miêu Thiếu

Chỉ Vân và Miêu Miêu quay đầu lại, bị dọa đến nổi lập tức

ôm lấy nhau.

Chỉ nhìn thấy trước mắt là nửa người của ông lão vô cùng bẩn thỉu, đầu tóc quấn bện lại thành vòng tròn, gương mặt lấm lem đến nỗi không thể nhìn ra diện mạo ban đầu, toàn thân rách rưới tả tơi. Dùng ánh mắt lộ rõ vẻ bực dọc nhìn hai mẹ con Chỉ Vân.

Giọng của Chỉ Vân run lên vì sợ hãi: “Bác...bác ơi, bác, bác có cần giúp đỡ gì không ạ?”

Giọng ông lão nghiêm nghị: “Ta cần giúp đỡ gì không? Ta còn muốn hỏi ngược lại là các người có cần giúp đỡ gì không đó! Tùy tiện xông vào trong nhà người khác, đến cả cửa cũng không gõ một cái, cái này không phải là quá vô lễ rồi sao?”

Nhà?

Chỉ Vân và Miêu có chút lộn xộn nhất thời.

Nghe câu nói này của ông lão, cái gầm cầu nát này, vậy mà lại là nhà của ông ấy?

Ông lão hùm lên lạnh lùng một cách không hài lòng: “Nói thật với các người, toàn bộ gầm cầu của cây cầu này là địa bàn của ta, không có chỗ cho các người nương náu đâu. Biết điều thì mau đi nhanh! Tránh để bọn đồ đệ của ta về, sẽ không khách sáo với các người đâu!”

Hå?

Chỉ Vân và Miêu Miêu đã lộn xộn đến nổi cảm thấy chóng mặt không hiểu gì cả.

Nói hóa ra, cái gầm cầu nát này là bảo địa sao?

Nhưng khi Chỉ Vân còn chưa hiểu rõ tình hình, Miêu Miêu đã lấy lại bình tĩnh rồi.

Cậu bé hằng giọng, giọng điệu kéo dài: “Là...ông Khổng đúng không ạ?”

Ông lão liếc mắt: “Hử? Cậu biết ta?”

Miêu Miêu lắc đầu, dáng vẻ lão làng: “Con không quen ông, từ trước đến giờ cũng chưa từng gặp qua ông. Nhưng con không chỉ biết ông họ Khổng, mà còn biết hết tất cả những chuyện của ông. Tất cả những điều này đều là do con bói ra đó.”

“Đoán ra?” Ông lão có chút kinh ngạc.

Xem ra thằng bé con chỉ mới có 5 6 tuổi này, cũng khá là kiêu ngạo đó, vậy mà lại nói là nó có thể bói toán sao?

“Ha ha ha.” Ông lão ngẩng đầu cười to: “Nhóc con bé xíu kia, lại trêu chọc lão già này ư. Được rồi được rồi, thấy được sự thú vị ở em bé của cô, ta cũng không giận nữa rồi, các người đi đi, chỗ gầm cầu này thật sự ở đầy người rồi.”

“Không, con không có chọc ông đâu.” Miêu Miêu nghiêm túc nhìn ông lão.

Tiếp theo đó, cậu nhóc bắt đầu đĩnh đạc nói.

“Ông tên là Khổng Kỳ Tráng, lúc trẻ là con rể ở thôn Liên Gia, thôn này ngành nghề chính đó là chuyên về ăn xin. Ông dẫn theo và giúp đỡ một số đồ đệ, kiếm sống ở thành phố này bằng nghề ăn xin, nhìn thì có vẻ nghèo khổ kiết xác nhưng thực ra trong nhà sớm đã xây xong một ngôi nhà theo kiểu châu âu rồi."

Đôi mắt của ông Khổng lập tức mở to.



“Con là em bé của họ hàng thân thích nhà ta à? Sao toàn bộ chuyện nhà ta con đều biết vậy?".

Miêu Miêu lại lắc đầu: “Con không phải là họ hàng thân thích của nhà ông, những chuyện này đều là con bấm ngón tay mà bói ra đó. Con còn bói ra được, trong gia đình ông gần đây đã gặp phải một tai họa, làm cho ông phải sứt đầu mẻ trán, có đúng không?"

Vẻ mặt cười toe toét của ông lão này bất thình lình vụt mất.

Ông ấy liền dùng ánh mắt bán tính bản nghi nhìn Miêu Miêu: “Vậy con nói thử xem, là tai họa gì?”

Miêu Miêu nheo mắt, nhìn dáng vẻ hết sức chăm chú vặt ngón tay, rồi mới nói: “Ừm, khoảng một tháng trước, ông có một người thân vô cùng quan

trọng, bị người ta làm hại rất nghiêm trọng, thế nhưng người làm hại người ấy lại bỏ trốn mất dạng. Ông tố cáo khắp nơi, nhưng do người này có chút lai lịch, có chống lưng phía sau, kết quả là nhận lại không ít sự “không được tiếp đón" từ nhiều người. Bởi vì chuyện này, khiến cho bệnh cũ trên người ông đều tái phát, có đúng không ạ?"

“Ay ya, thần bói...” Ông Khổng bỗng chốc bái phục Miêu Miêu.

Nếu nói Miêu Miêu là con cháu họ hàng thân thích của nhà ông, thì có thể biết được nhà ông đã xảy ra những chuyện gì, thế nhưng cậu nhóc làm sao biết được bệnh cũ của ông tái phát chứ?

Chuyện này ngay cả vợ của ông, ông cũng giấu đi mà.

Miêu Miêu ngẩng cao đầu, điệu bộ nhận được sự xứng đáng.

Chỉ Vân cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn bảo bối của chính mình.

“Trời ạ, Miêu Miêu nhà tôi là thần bói!" Mami Chỉ Vân quả tự hào về bảo bối của mình rồi!

Miêu Miêu có chút đổ mồ hôi...Chuyện nảy, bây giờ không cách nào giải thích với mami được.

Thật ra cậu nhóc chỉ chui vào gầm cầu này trước, vừa hay nhìn thấy một số đồ đạc để vô cùng bừa bộn, tiện tay lục lợi mà thôi.

Trong này có một số thư từ, còn có hồ sơ kiện tụng.

Lúc mới bắt đầu, Miêu Miêu cho rằng cái này là do ai đó tiện tay vứt rác ở dây.

Suy cho cùng thì tất cả đồ đạc ở đây đều bẩn thỉu bừa bộn không khác gì một đống rác.

Cũng không có để bụng gì cả.

Thế nhưng khi ông lão này đến đây, lại ồn ào rêu rao rằng đây là nhà của ông ta.

Đầu óc siêu cường của Miêu Miêu nhanh trí, tất cả những thông tin xem qua một lần là nhớ, sắp xếp thành một mạch rõ ràng, rồi phối hợp khớp nhau trước mắt ông lão.

Còn về việc bệnh cũ của ông lão, Miêu Miêu chỉ nghe ra âm tiết của phổi ông có chút vấn đề.

Đây chắc là tạp âm của bệnh mãn tinh sau khi bệnh tình tái phát nặng thêm.

Lại liên tưởng đến vụ kiện đó, tự nhiên sẽ rút ra được kết luận là ông lão để tâm lo lắng quá độ, dẫn đến bệnh cũ tái phát.

Thế nhưng không cần nói đến mami Chỉ Vân, mà ngay cả ông lão căn bản cũng không ngờ được rằng, một đứa bé 6 tuổi, vậy mà đầu óc lại giống như một thiên tài.



Miêu Miêu và Đa Đa là cặp song sinh khác trứng.

Chúng thiên về những điểm mạnh không giống nhau.

Đa Đa mạnh về thần kinh vận động, còn Miêu Miêu lại mạnh về năng lực trí óc.

Chuyện ngày hôm nay, nếu gặp phải Đa Đa, cô bé đã giải quyết bằng vũ lực rồi.

Thế nhưng Miêu Miêu không được, cậu bé chỉ có thể vận dụng đầu óc của mình thôi.

Nhưng sự thật chính là, trí óc con người khi phát huy đến trình độ cao nhất, tất cả hiệu lực và tác dụng sản sinh ra, lại mạnh hơn so với dùng vũ lực gấp trăm lần.

Trong lịch sử, các dân tộc lạc hậu đánh chiếm được vùng đất trung nguyên thịnh vượng, cuối cùng tất cả đều bị thuần phục bởi nền văn hóa văn minh tiên tiến của trung nguyên...

Còn Miêu Miêu, bây giờ sẽ dùng “nền văn minh" siêu cường của cậu, đè bẹp ông Khổng xuất sơn từ thôn Liên gia.

Lợi ích như thế này, rõ như ban ngày.

Chưa đến thời gian nửa ngày, Miêu Miêu từ một “kẻ xâm nhập”, nhảy vọt trở thành “Lão đại” của gầm cầu này.

Cậu nhóc không chỉ được ông Khổng và đồ đệ của ông ấy tôn sùng, đối đãi như khách quý, mà còn được tôn xưng là “Thần tiên”. Còn chọn lựa ra một chỗ gầm cầu dễ chịu và ấm áp nhất, làm nơi trú ngụ tạm thời cho cậu và mami.

Ừm, tiền khách sạn cũng miễn luôn.

Còn thu phục được một đám “ tiểu đệ”, có thể bảo vệ sự an toàn cho mami mọi lúc. Quá tốt.

Bọn đồ đệ của ông Khổng chen lấn nhau muốn để cho Miêu Miêu bói toán cho bọn họ, ví dụ như là xem thử khi nào thì xây được nhà, khi nào có thể cưới được nàng dâu, nàng dâu có thai con trai hay là con gái, thật sự xem Miêu Miêu như thần tiên sống vậy.

Miêu Miêu chỉ tùy tiện bịa đặt bừa, mọi người đều cảm thấy, quá có lý luôn!

Chưa được một lúc, Miêu Miêu liền nói, cậu ấy vì xem bói cho mọi người mà tiết lộ quá nhiều thiên cơ rồi, không tốt lắm.

Tinh lực còn lại phải giúp ông Khổng giải quyết vấn đề nan giải trong gia đình, nên không thể xem bói cho mọi người nữa.

Khổng lão ông vội vã xua đuổi đám đồ đệ của ông, kính cẩn dẫn Miêu Miêu đến chỗ mà ông ấy chọn trong gầm cầu.

Cây cầu này có mấy nhịp dẫn gầm cầu rất lớn, chính giữa hoàn toàn có thể ngăn ra thành 3 phòng ngủ 1 phòng khách.

Vào buổi chiều Miêu Miêu ra lệnh xuống cho bọn đồ đệ quét dọn rồi quét dọn, khử trùng rồi khử trùng. Bản thân lại quẹt thẻ vàng để đặt mua giường và drap giường, thảm,.... cao cấp nhất từ cửa hàng nội thất.

Trang trí gầm cầu thật đẹp một lượt.

Quy cách gần giống như khách sạn năm sao vậy.

Bây giờ, mami Chỉ Vân đã ngồi đắp mặt nạ ở bên trong.