Khưu Uyển Thanh ngay tức khắc hết sức hoang mang.
Cô ta không những không đứng dậy mà còn dập đầu xuống đất: “Mẹ nuôi, Uyển Thanh thật sự sai rồi. Thật ra Uyển Thanh chỉ muốn ôm Đa Đa thôi, nhưng Đa Đa lại nhất định không chịu gần gũi với con. Trong lòng con có chút nôn nóng, mới nắm lấy cô bé, Đa Đa vùng vẫy, Uyển Thanh thì lại rất muốn ôm cô bé, kết quả là không những làm cho cánh tay Đa Đa bị cấu đỏ lên, mà ngay cả móng tay mình cũng bị gãy hết rồi. Là Uyển Thanh tự làm tự chịu, Uyển Thanh quá tự mãn rồi ạ..."
Nước mắt cô ta cứ thể mà rơi như mưa.
Bà Sở thở dài, nhìn Khưu Uyển Thanh: “Người mà con nên xin lỗi không phải là ta, mà là Đa Đa.”
Bà nhìn Đa Đa với ánh mắt âu yếm trìu mến: “Đa Đa bằng lòng tha thứ cho con, chúng ta cũng không tính toán gì nữa cả."
Khưu Uyển Thanh nghe được câu nói này, cô ta phải cắn răng chỉ vì tiếp tục được ở lại Sở gia.
Cô ta cúi đầu với Đa Đa, giả vờ diễn ra một biểu cảm vô cùng đau lòng: “Tiểu bảo bối Đa Đa, con bằng lòng...bằng lòng tha thứ cho dì không? Dì thật sự vô cùng thích con, muốn làm bạn với con, dì...dì sau này sẽ không cưỡng ép để ôm con như vậy nữa.”
Đa Đa ôm cánh tay của bà Sở, hồn nhiên lương thiện nhìn Khưu Uyển Thanh: “Dì, Đa Đa không có giận dì đâu, dì đối xử tốt với Đa Đa, bây giờ Đa Đa biết rồi, nhưng mà lần sau nếu dì muốn ôm Đa Đa, thì nên nói trước một tiếng. Nếu không Đa Đa còn tưởng di muốn ôm con đi mất rời xa khỏi ông bà. Đa Đa sợ không nhìn thấy ông bà nữa."
Hừ, vừa rồi rõ ràng là cấu cô ta hung dữ đến thế, vậy mà bây giờ Ngôn Thái Đa lại diễn kịch trước mắt cô ta, còn tưởng cô ta không nhìn ra sao?
Cô ta đã muốn diễn kịch, thì Đa Đa sẽ diễn với cô ta là được.
Ai sợ ai chứ?
Đôi vợ chồng già của Sở gia nghe được câu nói này của Đa Đa, trong lòng vừa khen ngợi Đa Đa hiểu chuyện, lại vừa cảm thấy vô cùng tự hào.
Bé con ai cũng không muốn gần gũi thân thiết, chỉ gần gũi thân thiết với họ.
Bà Sở không khỏi khen ngợi Đa Đa: “Vẫn là Đa Đa của chúng ta rộng lượng, lại có tấm lòng hiền lành lương thiện, ông và bà tuyệt đối sẽ không để ai mang Đa Đa đi mất đâu, Đa Đa sẽ cùng ông bà sống những ngày tháng tốt đẹp với nhau nhé. Đi nào, chúng ta đi ăn điểm tâm nào..."
Bà ấy dừng lại, cũng cho Khưu Uyển Thanh một đường lui: “Đúng rồi, Uyển Thanh, con cũng đừng quỷ trên đất nữa, cùng vào đi."
Khưu Uyển Thanh lên tiếng đáp lại rồi đứng dậy, nhưng cùng với đó là một tia sáng ác độc xoẹt qua mắt cô ta.
Ván ngày hôm nay, cô ta thua rồi.
Thật không ngờ được, một con bé 6 tuổi lại lợi hại như vậy, so với những tình địch cô gặp trước đây còn khó đối phó hơn nhiều.
Nhưng mà không sao cả, hôm nay cô ta vấp ngã một lần, cô ta sẽ không để thất bại trút lên người cô ta một lần nào nữa.
Lần sau, cô ta nhất định phải “tống khứ" tiểu quỷ này ra khỏi lão gia và lão phu nhân!
Tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ đối thủ nào tồn tại, tranh giành Sở Hàn Mặc với cô ta.
Cho dù đối thủ là một con bé năm nay chỉ mới 6 tuổi...
Thành phố C, trên đường phố người xe đông nghẹt.
Mami Chỉ Vân một tay kéo vali hành lý, một tay dắt tay Miêu Miêu, ngẩng đầu nhìn về tòa nhà trước mặt: “Kỳ lạ thật, ở đây rõ ràng phải là khách sạn chứ, sao lại biến thành trung tâm thương mại rồi?"
Miêu Miêu cầm lấy bản đồ, cẩn thận nhìn xem, đành chịu mà lắc đầu: “Mami, chúng ta đi nhầm rồi, khách sạn không phải hướng này rồi.”
Ôi, mami thật sự quá hồ đồ rồi.
Tuyến đường xe công cộng của 7 năm trước có thể giống với hiện giờ sao?
Miêu Miêu lúc vừa bắt đầu nhìn thấy dáng vẻ “trong lòng đã có dự tính" của cô, nói ở đây là nơi mà cô sinh ra và lớn lên, nhất định sẽ biết đường, liền thuận theo mà đi với cô đến nơi xe công cộng.
Ai mà biết được cái được gọi là điểm đến, vừa nhìn bản đồ đã sớm biết được đi một đường đến một nẻo rồi.
Ửm, nhưng không vấn đề gì cả, ở đây không phải vẫn còn Miêu thiếu cậu sao?
Mami đã quên sạch hết đường xá ở thành phố C rồi, tiếp theo hãy để Miêu Miêu cậu chỉ điểm, xoay chuyển càn khôn đi.
Thế nhưng vừa mới bước đi được hai bước.
Ủng ục.
Cái bụng nhỏ của Miêu Miêu đã réo lên rồi.
Đầu óc của Chỉ Vân có chút hồ đồ, nhưng tại cô rất thính, lập tức giả vờ dáng vẻ tò mò: “Ơ, hình như mami nghe thấy chiếc bụng nhỏ của ai đó đang nói là nó đói rồi.”
Miêu Miêu cúi đầu xuống ngại ngùng: “Mami, chính là chiếc bụng nhỏ của Miêu Miêu.”
Chỉ Vân mỉm cười, dắt tay con trai bảo bối: “Vậy chúng ta đi cho chiếc bụng nhỏ của Miêu Miêu ăn no, có được không?"
Hai mẹ con họ lập tức dắt tay nhau, tay trong tay vui vẻ đi đến một cửa hàng thức ăn nhanh ở trung tâm thương mại.
Chỉ Vân cho Miêu Miêu ngồi đến bên cửa sổ, đặt hành lý trước mặt cậu bé, gập người xuống nói với Miêu Miêu: “Miêu Miêu yêu dấu, mami đi chọn thức ăn nha, nếu như có dì và chú nào lạ đến bắt chuyện..."
“Miêu Miêu không được đi theo bọn họ!" Miêu Miêu lập tức ưỡn ngực lên, nghiêm túc nói với mami.
Chỉ Vân lúc này mới yên tâm, xoa đầu con trai bảo bối, rồi đi đến quầy chọn thức ăn.
Bây giờ đang lúc giờ trưa, trước quầy thức ăn nhanh xếp thành một hàng, dài thật dài, tắc nghẽn giống như đại lộ giờ đi làm vậy.
Chỉ Vân khó khăn lắm mới gọi được một khay thức ăn lớn, vừa mới xoay người, không cẩn thận đυ.ng phải một người đàn ông đang sắp bước lên phía trước.
Người đàn ông đó nhanh tay nhanh mắt, đưa tay nhanh như bay, giữ chắc được khay thức ăn ngả nghiêng của cô.
Chỉ tiếc là ly coca trong khay thức ăn đã bị nghiêng đổ hết.
Rầm một tiếng, toàn bộ ly coca lớn đều đổ hết lên thân người
đàn ông.
“Xin lỗi xin lỗi!" Chỉ Vân vừa nhìn thấy ly coca của mình đổ ướt hết lên người của người khác, vội vàng xin lỗi: “Tôi không phải cố ý...anh, anh không sao chứ?”
Người đàn ông phải phủi quần áo bị ướt sũng của mình, thế mà lại nở một nụ cười độ lượng: “Không sao, là bản thân tôi hơi vội, nên hất đổ hết coca của cô rồi, để tôi đền cho cô...”
Thế nhưng khi anh mở to đôi mắt trong veo nhìn Chỉ Vân trước mặt anh, bất thỉnh lình không kiềm được tim đập loạn xạ.
Lúc đó, trong đầu La Phong chỉ có hai chữ.
Mỹ nữ!
Xoay người một cái, lại chuyển qua bốn chữ.
Thần tiên mỹ nữ
Hôm nay, có một nhiệm vụ tạm thời gần đây, sắp đến giờ trưa, mấy anh em làm nhiệm vụ theo dõi đều đói hết rồi, đúng lúc La Phong lại mặc thường phục, nên tiện thể qua đây mua chút thức ăn nhanh cho mọi người.
Ai biết được rằng ở đây xếp hàng mà như sắp đánh nhau, khó khăn lắm mới tới vòng của anh, vừa mới không cẩn thận, suýt chút nữa thì anh đã
phải giả vở như đối hoài với người đẹp trước mặt.
Còn bị hất vào một ly coca.
Thế nhưng lúc anh nhìn thấy người đẹp trước mắt mình, La Phong cảm thấy bản thân dường như bằng lòng để bị tưới coca tử đầu xuống chân vậy.
Chấp hành nhiệm vụ ở đội Hình cảnh quốc tế nhiều năm như vậy rồi, La Phong tự cho rằng mỹ nữ mà bản thân anh đã thấy qua nhiều đến nỗi có thể chất đống thành một cái tháp Eiffel, thế nhưng anh chưa bao giờ thấy qua người phụ nữ nào lại đẹp hoàn mỹ và thuần khiết đến như vậy, giống như người phụ nữ trước mặt anh đây.
Làn da nhẵn bóng mềm mịn nõn nà giống như em bé để lộ vẻ hồng hào say đắm lòng người, đôi mắt giống như biết nói của cô ấy trong veo tựa như viên đá quý đắt tiền vậy.
Bởi vì cô làm coca đổ hết lên người anh, đôi mày thanh tú xinh xắn của cô có chút chau lại, đôi môi đỏ như thạch mang theo sự áy này có chút hé mở.
Cho dù đối phương có tức giận cách mấy cũng sẽ bị dập tắt bởi dáng vẻ xinh xắn đáng yêu như thế của cô.
Đặc biệt là, La Phong nhìn thấy cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, luôn cảm thấy có một loại cảm giác như đã từng quen biết vậy....
Đã 7 năm trôi qua kể từ khi vụ máy bay bị mất liên lạc và Sở Hàn Mặc cho anh ấy điều tra về vụ cô con gái út của Ngôn gia.
Sau vụ việc đó, Sở Hàn Mặc đều tự mình lặng lẽ tìm kiếm Ngôn Chỉ Vân, cũng không có ra lệnh cho La Phong vì chuyện riêng của mình nữa.