Hắc Bức mở cánh dơi trên không trung, hắn tháo chạy rồi cười lên ha hả nói:
- Hắc Bức Tạ Trường Sinh tạ ơn ở đây, nhận được chiêu đãi của chư vị, sau này sẽ có tạ lễ.
Hắc Bức bùng ra chân khí càng bay càng cao, binh sĩ bên dưới căn bản không thể chặn lại, dù có nhiều vũ khí nhưng tầm bắn lại không thể đến.
Trần Đạo Đồng bay lên như chớp, xé toạc cuồng phong và phát ra một tiếng chim ưng chói tai. Lúc này lão phóng lên rất cao nhưng có một bóng người màu trắng xuất hiện sau lưng, lão dồn chân khí vào hai tay, dùng sức nghênh tiếp lực đạp của bóng người màu trắng, chính lão rơi xuống dưới nhưng bóng người màu trắng lại có được lực lượng để phóng lên cao. Một người với trang phục trắng tinh khiết, bộ dạng anh tuấn tiêu sái, thân hình xinh đẹp tuyệt vời, trong bầu trời đầy những ánh pháo hoa giống như thần tiên hạ phàm, là Hậu Bạch Y.
Tốc độ phóng lên của Hậu Bạch Y thậm chí còn vượt mặt Hắc Bức, điều này làm cho Hắc Bức kinh hoàng, hắn nói:
- Là ngươi? Hậu Bạch Y!
Bộ dạng của Hậu Bạch Y biến đổi lớn nhưng Hắc Bức vẫn có thể nói ra ngay sau khi nhìn thấy rõ ràng.
- Đúng vậy!
Hậu Bạch Y bay lên tuy nhanh nhưng không có quá nhiều tác dụng.
Hắc Bức cười lạnh lùng nói:
- Ta không thắng được ngươi, nhưng ngươi cũng không làm gì được ta. Bây giờ thế bay của người đã mất nhưng ta vẫn có thể lên như diều gặp gió, ta và ngươi vốn cùng là người hắc đạo, ngươi tội gì phải truy đuổi ta?
Hắc Bức rung động hai cánh tay, đúng như những gì hắn đã nói, hắn lên cao mà Hậu Bạch Y lại hạ xuống.
- Hậu Bạch Y!
Trên mặt đất có người kêu lớn, đó là âm thanh của Vân Quan Nguyệt. Hậu Bạch Y khẽ nhìn lại, hắn thấy bên hông Vân Quan Nguyệt chợt lóe lên một luồng sáng, một âm thanh vang dội như sấm sét đâm về không trung phát ra một tiếng xé gió ác liệt. Hậu Bạch Y thấy rõ đó là bảo kiếm của Vân Quan Nguyệt, thế kiếm đến tuy không nhanh nhưng chỉ sau nháy mắt đã đến dưới chân Hậu Bạch Y. Lúc này hắn giẫm mạnh lên thân kiếm, kiếm phát ra một âm thanh chấn động rồi bị giẫm rơi xuống bên dưới. Hắn kiếm được điểm tựa và phóng lên, chỉ sau khoảnh khắc đã vượt qua đỉnh đầu Hắc Bức.
- Giúp ngươi lực lượng một kiếm.
Âm thanh của Vân Quan Nguyệt còn chưa dứt thì trường kiếm đã rơi xuống lọt vào khe đá phát ra một âm thanh kinh người.
Trần Đạo Đồng xoay người giữa không trung và cũng đã rơi xuống đất, lúc này lão và Vân Quan Nguyệt cùng nhau nhìn lên không trung.
Đám người Trương Hắc Ngưu tuy đứng ở phương xa nhưng vì khói lửa đầy trời mà vẫn thấy rõ tình cảnh vừa rồi, hai người kia vọt lên tận trời cao làm đám người bên dưới cực kỳ sợ hãi. Hốc mắt Nguyệt Hổ muốn lồi hẳn ra, tuyệt đỉnh khinh công của hai người kia rõ ràng đã thuộc về thần thoại.
Sơn Vạn Trọng, Tống Bình Hòa, Lộ Dao đều có những biểu lộ giống nhau, Trương Hắc Ngưu thì không, vì hắn nắm giữ kỹ xảo bay lượn giữa không trung nên chẳng thấy có gì thú vị, cũng không rung động. Hắc Bức kia có thể dùng chân khí khủng bố để qua lại giữa không trung, quả nhiên không phải hạng người tầm thường. Hậu Bạch Y thì mượn lực của hai vị cao thủ để phóng lên, rõ ràng khinh công thuộc loại tuyệt đỉnh. Hai người này đều là cao thủ đỉnh cấp trên giang hồ, chút nữa chắc chắn sẽ có một trận chiến chói mắt.
Trong một hốc đá bên dưới núi, tên binh sĩ mặt đen cảm thấy choáng váng, không ngờ chính là Hắc Bức Tạ Trường Sinh, vì vậy mà trong lòng có chút sợ hãi. Bây giờ lại có cả Hậu Bạch Y thập đại cao thủ hắc đạo, tuy hắn không biết và không nhận ra Hậu Bạch Y, nhưng một tiếng hét của Vân Quan Nguyệt vừa rồi đã bộc lộ thân phận của Hậu Bạch Y.
Nhiều cao thủ như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều binh sĩ, chẳng lẽ tối nay sẽ hoàn thành mục tiêu mà vài chục năm nay các đại phái giang hồ hao tổn biết bao nhiêu tinh lực nhưng không xong, thậm chí còn chết rất nhiều cao thủ, đó chính là vây gϊếŧ Hắc Bức Tạ Trường Sinh?
Trên không trung, dưới ánh trăng, dưới ánh sáng pháo hoa hỗn loạn.
Hắc Bức lặng lẽ nhìn Hậu Bạch Y, hắn nói:
- Ngươi rốt cuộc vẫn coi thường Hắc Bức Tạ Trường Sinh ta rồi.
Tuy lúc này Hậu Bạch Y đã vượt qua Hắc Bức, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không chút biến đổi.
Hắc Bức khẽ xoay một vòng, hai tay vung ra đã rời xa Hậu Bạch Y vài trượng, hắn cười nói:
- Ta là bá chủ không trung, dù Hậu Bạch Y ngươi xưng hùng xưng bá dưới mặt đất nhưng nhảy lên không há có thể bằng ta? Hôm nay các ngươi ỷ người đông thế mạnh, Hắc Bức ta cũng không muốn dây dưa, núi xan còn đó, nước biếc vẫn chảy dài, sau này còn gặp lại.
Hắc Bức giương cánh tỏ ra chuẩn bị bỏ đi.
Hậu Bạch Y cũng cười:
- Ngươi cuối cùng cũng xem thường Hậu Bạch Y ta rồi.
Hậu Bạch Y giẫm chân vài lượt, hai tay phóng về phía cánh dơi của Hắc Bức. Dù sao Hậu Bạch Y cũng là cao thủ đỉnh cấp, hơn nữa Hắc Bức lại có ưu thế tuyệt đối trên không trung, Hậu Bạch Y có thể thấy căn bản phi hành của đối phương. Hắc Bức có chân khí cực mạnh hộ thể, tấn công sẽ chẳng có hiệu quả gì lớn nhưng hai cánh dơi lại không có gì bảo vệ, vì thế nó là mục tiêu cho Hậu Bạch Y tấn công.
Hắc Bức chợt chấn động, hắn nói:
- Hư Bộ Đạp Liên, Hậu Bạch Y ngươi đúng là đáng chết.
Hắc Bức phát hiện Hậu Bạch Y phát động thế tấn công về phía cánh dơi của mình, lúc này hai tay của Hậu Bạch Y lấp lánh hào quang, rõ ràng đang cất giấu chân khí khủng bố. Tuy cánh dơi của hắn được chế tạo từ vật phẩm kinh người nhưng chắc chắn khó bảo toàn dưới sự tấn công của Hậu Bạch Y.
- Tiếp chiêu Mạn Thiên Hoa Vũ.
Thân thể Hắc Bức chợt lay động, những luồng hàn quang bắn ra như mưa, chỉ sau khoảnh khắc đã có hàng loạt hào quang bùng nổ trên người hắn. Hậu Bạch Y chấn động, lúc này hàng loạt những sợi lông trâu mang theo hàn quang trí mạng phóng đến bao phủ khắp toàn thân.
Hậu Bạch Y là một danh gia ám khí, lúc này hắn không chút dao động, chân khí hộ thân bùng ra. Bàn tay Hắc Bức hơi di động, hai bàn tay ẩn giấu lực lượng vô cùng chợt đánh ra hai luồng hào quang hắc sắc về phía huyệt thái dương của Hậu Bạch Y. Lúc này Hậu Bạch Y đã thật sự không làm gì được, hắn phải đạp chân lên hư không, di chuyển sang một bên, nhưng đòn tấn công về phía Hắc Bức đã mất.
Hậu Bạch Y đạp vài bước trên không, lúc này chân khí đã phát tiết sạch sẽ, cũng không thể tiếp tục bảo trì mà rơi xuống, ánh mắt nhìn về phía Hắc Bức mà không còn biện pháp. Trong lòng Hắc Bức chợt có ý nghĩ ác độc, nhưng hắn không dám truy kích, nếu đến quá gần mặt đất, cánh dơi của hắn bị đánh nát thì sẽ khó thể nào thoát thân.
Lần này Hắc Bức Tạ Trường Sinh tổn thất Mạn Thiên Hoa Vũ, rõ ràng là tổn thất nặng nề.
Hắc Bức bay đi ra, nhưng những luồng pháo hoa bên dưới bắn lên vẫn làm bại lộ thân ảnh của hắn, mà người phía dưới cũng dần đuổi theo, giống như khi còn nhỏ chạy theo bóng chim vậy. Đám người đuổi theo, pháo hoa được bắn lên liên tục, không gian được chiếu sáng, Hắc Bức cảm thấy mất hết mặt mũi, nếu chuyện hôm nay truyền khắp giang hồ thì uy danh hiển hách vài chục năm của hắn coi như hóa thành bọt nước, vì vậy mà trong lòng không khỏi cực kỳ oán hận, nhất định phải trả thù, phải trả thù.
Dù sao chạy trên mặt đất cũng chẳng bằng bay trên bầu trời, mọi người hiểu rất rõ điều này. Hình bóng của Hắc Bức Tạ Trường Sinh dần biến mất, giữa núi rừng rất khó đi lại, muốn đuổi theo Hắc Bức thì rõ ràng khó chồng thêm khó, ngay cả cao thủ như Hậu Bạch Y cũng không có biện pháp.
Trên đường đi đám người bắt được vài nhóm người giang hồ, vì vậy mà lập tức bắt bớ hoặc gϊếŧ chết.
- Thật sự để cho Hắc Bức chạy đi sao?
Nguyệt Hổ dùng giọng khó tưởng nói.
- Cuối cùng cũng là nhân vật thành danh đã lâu, không thể khinh thường.
Sơn Vạn Trọng cảm khái nói.
- Sau này sợ rằng hậu hoạn vô cùng.
Tống Bình Hòa lo lắng nói:
- Nhất định phải tìm ra hắn.
- Vẫn thất bại.
Lộ Dao cũng thấy được sự lợi hại của người giang hồ, xem ra rất khó đối phó.
- Chúng ta đuổi theo.
Trương Hắc Ngưu đột nhiên nói.
- Đuổi đi đâu?
Nguyệt Hổ kỳ quái hỏi.
- Hắn chạy về phía Hán Cô thành.
Trương Hắc Ngưu đã phóng đi trước.
Mọi người chợt kinh hoàng, lúc này mới nhớ đến hung danh của Hắc Bức, bây giờ Hán Cô đang không còn ai, không thể cho Hắc Bức có được cơ hội tốt. Vì vậy Nguyệt Hổ phát hiệu lệnh, tất cả binh sĩ lập tức chạy về Hán Cô thành.
Tên binh sĩ mặt đen thở dài một hơi, Hắc Bức vẫn chạy thoát, nhưng mình cũng không nên ở lại chỗ này. Hán Cô thành quỷ dị khó lường, không biết khi nào mình sẽ bị vùi thân, hắn nghĩ đến điều này mà cảm thấy không cam lòng, vì vậy mới làm loạn đội hình, trốn vào một góc, biến mất vô ảnh vô tung.
Vạn mã bôn đằng, cánh quân đi qua làm cả vùng đất chấn động, đi đầu chính là ba đại cao thủ Hậu Bạch Y, nếu dựa vào khinh công của bản thân thì chạy đi với tốc độ cực nhanh nhưng lại tiêu hao hết chân khí, vì vậy mọi người đều ngồi trên lưng ngựa, cố dồn sức quay về. Trương Hắc Ngưu cũng như vậy, nhưng hắn không quá căng thẳng, vì trong Hán Cô thành không chỉ có Lí Thập Di, còn có một người... ....
Dưới ánh trăng, trong Trương phủ, một gian sương phòng.
Tần Thường kể từ sau khi có được tam bảo của Hồng Phấn Lâu thì cực kỳ kích động, đặc biệt là Ngọc Kiều Kiều cường điệu về đại tác phẩm của đại sư Bản Vô Danh. Tất nhiên nàng dùng một tinh thần không biết sợ để tiến hành nghiên cứu, phân tích, lý giải, tiếp thu. Thậm chí nàng còn có sức mạnh tiếp thu vượt xa khi nghiên cứu binh pháp, giống như nàng đi đến một thế giới khác, trong đó có rất nhiều điều thần kỳ, vui sướиɠ, nó thu hút sự chú ý của nàng.
Quả nhiên là một danh gia có một không hai, nét vẽ cực kỳ tinh tế, giỏi tả thực, có thủ pháp đứng đầu đại lục. Càng hiếm có chính là mỗi bức tranh mô tả những tình huống động tình liên tiếp của một cặp nam nữ, đồng thời là toàn bộ quá trình hợp thể, trong đó mỗi động tác, mỗi biểu cảm, mỗi cảnh trí đều được phác họa cực kỳ tuyệt luân, Tần Thường bình sinh chưa từng được thấy bao giờ. Tuy bên trong không có bất kỳ ngôn ngữ miêu tả nào nhưng tất nhiên có rất nhiều nội dung được truyền đạt, rất nhiều tâm tình theo tình cảnh truyền vào đầu Tần Thường. Nàng khẽ mở sách và nhìn qua không ngừng, một lúc sau một cảm giác lửa nóng đã từ hai chân hai tay ngưng tụ về phía đan điền, điều này làm nàng đỏ mặt xấu hổ, toàn thân phát run.
Hay cho nét hạo, hay cho nhân vật trong tranh.
Tần Thường càng xem càng đỏ mặt nhưng cũng hiểu sâu chuyện nam nữ, nàng nhìn những lần biến đổi tư thế của cặp nam nữ trong tranh mà dần dần ảo tưởng thành mình và... ....
Trong đầu Tần Thường chợt chấn động, một luồng sóng kỳ dị truyền vào trong đầu nàng, lửa dục tiêu tán, nàng tiến vào cảnh giới không minh. Lúc này Tàng Long họa kích đưa ra lời cảnh báo cho nàng, Tần Thường nhanh chóng vứt bỏ những suy nghĩ khác ra khỏi đầu.
Tần Thường đi ra ngoài, trên bầu trời truyền đến âm thanh phá không, nàng nhìn lên, một bóng đen cổ quái đang xoay mình rơi xuống Trương phủ. Làm gì vậy? Tần Thường đưa hai tay ôm trước ngực.