Đêm đến, trong Trương phủ, sau khi người trong Trương gia ăn cơm tối xong, Tú Nương sắc thang thuốc của Tống thần y thành canh, sau đó uống ừng ực vài chén. Trương Hắc Ngưu đã quá mạnh, vì vậy Tú Nương nghe lời Tống thần y mà bồi bổ chính mình. Sau khi vài chén thuốc vào bụng thì Tú Nương lập tức cảm thấy máu huyết bùng nổ, tinh lực dư thừa, hai mắt sáng rực, toàn thân nóng lên, ánh mắt nhìn Trương Hắc Ngưu chợt trở nên cực kỳ quyến rũ. Lúc này Tiểu Thanh đang cùng Văn Trọng và Hóa Điệp đùa giỡn với nha, nhưng Văn Trọng thì đánh đấm mà Hóa Điệp thì náo loạn. Bây giờ Hóa Điệp đã thoải mái hơn, đã quen với bầu không khí của Trương gia, cũng đã cười cười nói nói.
- Mẹ, sao mặt mẹ đỏ bừng bừng như vậy?
Tiểu Thanh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tú Nương, mà Tú Nương nghe nói như vậy thì khẽ xoa mặt mình, đúng là nong nóng, vì vậy nàng cười nói:
- Đó là mẹ tinh thần tốt. Được rồi, trời đã tối, ba đứa nên đi ngủ.
Bây giờ trong phòng chỉ có Tú Nương, ba đứa nhỏ và Trương Hắc Ngưu, ngoài cửa còn có một Trần Đạo Đồng đầu gỗ, người này bây giờ còn không dùng cơm, có lẽ đã giống như đến trình độ Ích Cốc Kỳ*.
(*: Không cần dùng cơm)
Tần Thường trước đó cũng ở trong gian phòng này nhưng lại sớm về phòng mình, dù sao nàng cũng là người danh bất chính ngôn bất thuận. Lộ Dao, Nguyệt Hổ vi vấn đề an toàn mà đều đến ở trong Trương gia, nếu không có việc gì cũng không dám đến quấy rầy. Lúc này Trương Hắc Ngưu đang suy xét vấn đề, chính hắn nghiên cứu lực tinh thần đã đến bình cảnh mới, giống như khó thể nào phát triển thêm. Dù hắn có được sự trợ giúp làm thí nghiệm của Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di, nhưng nếu không phá hoại tinh thần của bọn họ thì hắn khó thể đạt đến cảnh giới mong muốn.
Tiểu Thanh lúc này nhìn Tú Nương nói:
- Mẹ, hôm nay mẹ ngủ cùng chúng con đi, mẹ thường ngủ cùng cha, lâu rồi chưa ngủ cùng Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh giống như có chút bất mãn, Tú Nương lập tức nhức đầu, nàng vừa uống vài chén thuốc, bây giờ toàn thân bốc lửa, nếu tối nay không cùng với Trương Hắc Ngưu thì sợ rằng sẽ nổ tung mất. Nàng nói:
- Tiểu Thanh đừng náo loạn, gọi Hóa Điệp đến ngủ cùng, vài ngày nữa mẹ mới ngủ cùng con... ....
Tiểu Thanh cong miệng lên, nàng quan sát Hóa Điệp, sau đó lại nhìn Tú Nương nói:
- Được rồi, nhưng ngủ sớm như vậy cũng mất vui, Văn Trọng, Hóa Điệp, chúng ta chơi trò gì đó đi.
Vẻ mặt Văn Trọng biến thành màu đen, Hóa Điệp lại nói:
- Tiểu Thanh, chúng ta chơi trò gì?
Tiểu Thanh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chơi trò ném đá!
Văn Trọng chợt run lên, hắn nhảy dựng người muốn chạy ra ngoài. Cái gọi là ném đá chính là Văn Trọng thì đứng yên, Tiểu Thanh dùng lực lượng khủng bố của mình để ném đá về phía hắn, mà Hóa Điệp thì phụ trách việc tìm đá cho Tiểu Thanh, đây rõ ràng là trò mưa sát đối với Văn Trọng. Vì vậy Văn Trọng sao có thể cùng chơi trò này? Hắn lập tức bỏ chạy, Tiểu Thanh cả giận nói:
- Ngươi chạy đi đâu?
Tiểu Thanh lập tức phóng theo.
Hóa Điệp nhìn Tú Nương và Trương Hắc Ngưu, nàng có chút do dự. Tú Nương chỉ chỉ về phí Văn Trọng và Tiểu Thanh rồi nói:
- Con cũng theo hai đứa nó đi.
Hóa Điệp lúc này mới xoay người chạy ra, chỉ sau nháy mắt đã biến mất.
- Tướng công.
Tú Nương đi đến bên cạnh Trương Hắc Ngưu, Trương Hắc Ngưu gật đầu, hắn phát hiện gương mặt hồng nhuận vì tràn đầy tinh lực của nàng:
- Tú Nương, muội ăn gì vậy, sao mặt mũi hồng hào như thế?
Tú Nương thầm nghĩ chẳng phải vì chàng to lớn, bộ dạng quá to con, lại dũng mãnh, nếu mình không bồi bổ thì chịu sao nổi? Nàng cười nói:
- Hôm nay đến bốc vài thang thuốc của Tống thần y, hôm nay đã tối rồi, chúng ta tạm nghỉ thôi.
Hôm nay Tú Nương thật sự nhiệt tình, Trương Hắc Ngưu cũng coi như là lão luyện ở phương diện này, sao không hiểu ám hiệu của Tú Nương? Vì vậy hắn đứng lên, bộ ngực lớn của nàng chợt dán lên người hắn, tuy dáng người của nàng là cực kỳ đầy đặn nhưng nếu so sánh với dáng người của Trương Hắc Ngưu thì giống như một tiểu cô nương mà thôi.
Hai người đi về phía phòng ngủ, cách đó không xa là một ánh mắt u oán, trong mắt Tần Thường chợt bốc hỏa, ngọc thủ tung một trảo trên lan can ở hành lang, một mảng đá xanh làm tay vịn chợt vỡ vụn, sau đó bị bàn tay vân vê thành bột, sau đó bàn tay khẽ buông ra, cát đá rơi xuống đất. Vì sao một thiên tài của Tần gia không quyến rũ được một người nam nhân? Tần Thường cực kỳ bất mãn với chính mình, nàng nếu muốn quyến rũ nam nhân, chỉ cần nàng thay một bộ y phục mỏng manh, bàn tay lay động, sợ rằng nam nhân sẽ xếp thành hàng, nhưng vì sao bây giờ mình làm không được? Nàng khẽ giậm chân, bên dưới phát ra một âm thanh khá nhỏ, Tần Thường tạo nên một dấu chân trên phiến đá xanh. Nàng ổn định lại hô hấp của mình, cảm thấy vừa rồi mình có chút kích động, vì vậy mà khẽ quét chân, dấu vết trên phiến đá bên dưới biến mất, sau đó lại vung tay đánh nát tay vịn bằng đá còn sót lại. Thầm nghĩ phương diện này không phải là lĩnh vực của mình, thôi thì tìm một cao thủ xin chỉ giáo.
Nhưng phải đến đâu tìm một người như vậy? Tần Thường nghĩ trái nghĩ phải, bây giờ nàng chỉ quen biết một mình Tú Nương, Nguyệt Như, Phong Linh Hương, Phong Linh Vũ, nam nhân thì không có ai. Nàng bài trừ từng người, Tú Nương là tình địch lớn nhất của mình, sao mình phải thỉnh giáo kẻ địch? Phải loại trừ. Nguyệt Như là một tiểu nha đầu, chắc chắn không có kinh nghiệm gì để học hỏi, cũng loại trừ. Phong Linh Hương xinh đẹp nhưng cơ thể như một khối băng, chắc chắn có chuyện cũ thương tâm, nếu mình đi thỉnh giáo thì sẽ kí©h thí©ɧ đối phương, cũng bài trừ. Phong Linh Vũ là thê tử của Nguyệt Hổ, hai bên là vợ chồng nhiều năm, hơn nữa còn có hai hài tử là Nguyệt Như và Nguyệt Phong, dù xét ở phương diện nào cũng là người cực kỳ thích hợp. Nhưng bình thường nàng và Phong Linh Vũ không có giao tình gì, xem ra phải chuẩn bị lễ vật lấy lòng mới được.
Tần Thường thầm tính toán, sau đại chiến đám người Trương Hắc Ngưu thu hoạch được khá nhiều, nàng cũng được hưởng vài phần. Có vài thứ Tần Thường không quan tâm, mà chúng dùng làm lễ vật cũng rất tốt.
Tần Thường suy nghĩ cẩn thận thì xoay người đi về phía phòng của mình, nàng tĩnh tâm tu luyện tâm pháp cất giấu trong Tàng Long họa kích.
Tú Nương và Trương Hắc Ngưu vào phòng ngủ, lúc này Tú Nương được sự trợ giúp của dược lực mà giống như hổ xuống núi, hung tàn thô bạo, nhưng nàng vẫn khó thể chịu nổi Trương Hắc Ngưu. Tuy Trương Hắc Ngưu rất kỳ quái vì phản ứng của Tú Nương nhưng dù có hùng mạnh thế nào thì hắn cũng vững như Thái Sơn, không chút dao động. Trương Hắc Ngưu đã khóa dương đến cảnh giới đáng sợ, với chút công lực của Tú Nương thật sự khó thể công hãm được. Hắn gia tăng kí©h thí©ɧ làm cho Tú Nương càng rền rĩ, nữ nhân trưởng thành cực kỳ mẫn cảm, hơn nữa dược lực còn làm tăng mức độ mẫn cảm. Tuy sức bền bỉ được đề cao khá nhiều nhưng cuối cùng cũng thua trận bất đắc dĩ.
- Tú Nương, hôm nay nàng rất hăng say.
Trương Hắc Ngưu ôm Tú Nương toàn thân ướt sũng, hắn hỏi:
- Vì nguyên nhân uống thuốc sao?
Tú Nương lúc này rơi vào trạng thái nửa hôn mê, dược lực hoàn toàn khuếch tán, tinh khí hùng mạnh của Trương Hắc Ngưu rót vào sâu bên trong cơ thể. Hắn phát hiện ra tình huống của Tú Nương, vì vậy mới đưa bàn tay lên đan điền của nàng, một dòng chân khí phóng vào trong người làm nàng nhanh chóng điều hòa.
Toàn thân Tú Nương nóng bừng bừng, mồ hôi đầm đìa, sau khi phục hồi tinh thần nàng thấy mình vẫn thất bại, vì vậy mà trong lòng không khỏi thở dài. Chẳng lẽ thật sự như những gì Tống thần y đã nói, nàng cố lấy tinh thần nói:
- Tướng công, chàng thấy Tần Thường thế nào?
Trong đầu Trương Hắc Ngưu lóe lên hình bóng của Tần Thường, hắn nói:
- Cũng không tệ.
Trương Hắc Ngưu thầm nghĩ Tần Thường tuy rất giỏi che giấu nhưng một thân công lực không nằm đưới đám người Vân Quan Nguyệt, hơn nữa bây giờ còn đang liên tục được đề cao, tuy thường xuyên vô tình xuất hiện bên cạnh mình nhưng không có ác ý, tổng thể là một cao thủ khá tốt. Nhưng còn trẻ mà có công lực như vậy cũng làm hắn tò mò, vì gần đây có nhiều chuyện xảy ra nên hán cũng không có nhiều thời gian quan tâm đến vấn đề này.
Tú Nương khẽ à một tiếng nhưng trong lòng bùng lên đủ ngọn sóng mạnh mẽ, chẳng lẽ Trương Hắc Ngưu thật sự có ý với nàng ta? Tú Nương thầm do dự, gần đây nàng đã nhận ra thái độ của Tần Thường với Trương huynh thay đổi rất nhiều, với cảm giác siêu nhạy cảm của một nữ nhân thì nàng biết Tần Thường thích Trương Hắc Ngưu. Nhưng trong lòng nàng luôn có vướng mắc, Tần Thường còn trẻ đẹp, có thể uy hϊếp trực tiếp đến địa vị của mình. Nàng từ một phụ nhân ở nông thôn lên đến vị trí Trương phu nhân bây giờ, nàng chỉ có thể dựa vào một mình Trương Hắc Ngưu, nàng khó thể buông tha được.
Đêm tối ở Hán Cô thành, ánh đèn sặc sỡ, trăng sáng treo cao, tất cả mọi người đều đã về nhà mình nghỉ ngơi. Thời đại này ít khi sống về đêm, dân chúng bình thường đều đã đi ngủ, trên đường chỉ còn tốp năm tốp ba quân binh đi tuần, Hán Cô thành cực kỳ yên tĩnh.
Một bóng đen được bóng đêm che chở giống như bay đi trên không trung Hán Cô thành, chốc chốc cánh tay chấn động đã bay xa hơn mười trượng, lơ lửng như cánh dơi, phóng đi như chớp. Người này lặng lẽ bao quát cảnh tượng Hán Cô thành rồi vọt về phía Trương phủ. Tốc độ của kẻ này cực nhanh mà lặng lẽ không một tiếng động, chỉ sau nháy mắt đã đến mặt đất Trương phủ, sau đó chuẩn bị phóng về phía một thân cây tương đối cao.
Trương Hắc Ngưu vốn đang ôm Tú Nương, trong mắt hắn lóe lên tinh quang, có người xâm lấn vào lĩnh vực của hắn. Với linh giác hùng mạnh của hắn thì dân chúng bình thường sẽ chẳng quan tâm, nhưng người đến có bao hàm cả hắc ám lạnh lẽo và chấn động rất lớn, chỉ sau khoảnh khắc đã có cảm ứng. Lúc này tinh thần uy áp của hắn chợt khuếch tán nhưng cường độ không lớn, chẳng qua chỉ dò xét mà thôi, không ảnh hưởng đến người thường.
Tàng Long họa kích vẫn tùy ý cắm ngoài cửa, nó cảm ứng được lực tinh thần của Trương Hắc Ngưu mà bùng ra luồng sáng nhàn nhạt. Cũng có một người cảm ứng được, đó chính là Trần Đạo Đồng được Trương Hắc Ngưu rèn luyện. Lão vốn thủ vệ một trái một phải với Tàng Long họa kích, chỉ sau khoảnh khắc đã cảm nhận được lự tinh thần của Trương Hắc Ngưu, mệnh lệnh của Trương Hắc Ngưu vang lên trong đầu:
- Đi xem.
Trần Đạo Đồng cũng nắm giữ sơ bộ cách vận dụng lực tinh thần, một luồng uy áp nhàn nhạt quét qua, chỉ sau giây lát lão đã hóa thành diều hâu phóng đi, hơn nữa còn ma xát dữ dội với không khí chung quanh phát ra những tiếng ưng kêu chói tai.