- Mơ mộng hảo huyền.
Lộ Dao nói.
- Đi ra ngoài thôi.
Trương Hắc Ngưu nói, khu nhà của Cưu Thiên Minh để lại tuyệt đối không nhỏ, ngoài thư phòng có một khoảng đất trống, mọi người cùng nhau đi ra đấy. Tuy bên trong khu nhà cũng có nơi chuyên dùng luyện võ nhưng bây giờ có nhóm Tiểu Thanh đang tập luyện, vì không muốn đến quấy rầy nên lựa chọn chỗ này. Trương Hắc Ngưu cầm đầu đoàn người đi đến, có không ít binh sĩ bao quanh, Lí Thập Di vừa đi vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cẩn thận ghi khắc vào trong đầu.
- Trương huynh, không biết ba đệ tử của Vân mỗ ở đâu? Có thể cùng đưa đến hay không?
Vân Quan Nguyệt cũng không phát hiện ba người Triệu Cẩu Nhi, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, vì vậy mà đưa ra lời thỉnh cầu với Trương Hắc Ngưu. Mà Trương Hắc Ngưu nghe vậy cũng gật đầu, hắn gọi thân binh đến nói:
- Đưa bọn họ đến đây.
Thân binh xưng vâng và đi ra ngoài.
- Đừng nói nhảm nhiều lời.
Lí Thập Di kêu lên:
- Chỗ này coi như rất tốt, để ta lĩnh giáo yêu thuật của tên kia, nhưng tên Đen kia phải nói lời chắc chắn.
Lí Thập Di chạy vào bên trong sân rồi đứng lại, hai tay lão chống xuống, một luồng lực lượng khổng lồ bùng ra, lão tự tạo nên trung tâm áp lực ép lên mọi người.
Nguyệt Hổ thầm nghĩ Lí Thập Di quả nhiên công lực bất phàm, nhóm mình tuyệt đối không bằng.
Trương Hắc Ngưu lại không quan tâm, hắn nói:
- Không cần sốt ruột, đợi người đến đông đủ rồi nói sau.
Lí Thập Di lạnh lùng hừ một tiếng.
Một khoảng sân cạnh thư phòng của Trương Hắc Ngưu là nơi giam giữ ba vị đệ tử của Vân Quan Nguyệt, nhưng tất cả những vật trên người đã bị thu thập sạch sẽ, Triệu Cẩu Nhi bị đánh cho hoàn toàn biến đổi và bị trói lại thành một khối, phần lớn là Nguyệt Phong ra tay độc thủ. Bây giờ hắn đang nằm trong góc, không biết còn sống hay đã chết. Liễu Thanh Yên và Liễu Thanh Vân thì vẫn như lúc đầu nhưng bị cột chặt bằng dây thừng, với thân thủ của bọn họ thì chỉ cần một thân binh cũng có thể chế phục được.
- Thanh Yên muội muội... ....
Nguyệt Phong liên tục quấn lấy Liễu Thanh Yên:
- Đừng khóc, nàng nên theo ta.
Lời của Nguyệt Phong như một công tử nói với dân nữ bình thường, có thẻ nói lần này hắn không sợ đối phương la mắng.
- Ngươi cút ngay cho ta.
Liễu Thanh Yên cả giận nói, nàng gắt một tiếng với Nguyệt Phong:
- Trong tay cha ta có mười vạn hùng binh, các ngươi chỉ là một vở kịch mà thôi, cha ta chỉ cần ra lệnh là các ngươi sẽ bị nghiền thành bột.
Nguyệt Phong cười ha hả nói:
- Đầu óc của nàng bị thế nào rồi? Cha nàng chỉ cần không phải là tạo phản thì cớ gì phải chạy đến Hán Cô thành vùng biên thùy tây nam này nghiền nát bản công tử thành phấn? Sự thật chứng minh mỹ nhân thường rất ngốc.
Nguyệt Phong nó rồi vuốt gương mặt nhỏ nhắn của Liễu Thanh Yên, đúng là trơn bóng. Liễu Thanh Yên tức giận đến mức tím tái, nàng há miệng cắn tới, Nguyệt Phong đưa bàn tay chống lại, hắn bị nàng cắn cho liên tục la lớn, hai người náo loạn thành một khối.
Nguyệt Như thì văn minh hơn, trong tay cầm lấy Long Ngân Kiếm của Triệu Cẩu Nhi, nàng đi chòng ghẹo Liễu Thanh Vân, nàng nhìn sang Nguyệt Phong ở bên kia rồi nói:
- Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ dịu dàng hơn tên kia.
Liễu Thanh Vân và Liễu Thanh Yên có tướng mạo cực kỳ tương tự, dù là một nam hài nhưng tính tình giống như một nữ hài, bị Nguyệt Như chọc ghẹo mà cúi đầu xuống không dám nhìn ai. Nguyệt Như đυ.ng vào người hắn, mùi hương thơm ngát, hài tử này quả nhiên có tiềm lực bồi dưỡng.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, âm thanh của một thân binh vang lên, vì chiếc cố đến ba vị này mà Nguyệt Hổ đặc biệt lựa chọn thân binh thuộc binh sĩ Hán Cô, những người này tốt hơn so với sơn tặc, nếu không thì khó tưởng đám sơn tặc bắt người cướp của sẽ làm ra chuyện gì tốt. Vì thế mà thân binh rất khách khí với Nguyệt Phong và Nguyệt Như, thân binh kia nói:
- Đại nhân muốn mang ba người này kia đến bãi đất trống trước thư phòng.
Động tác của Nguyệt Như và Nguyệt Phong dần biết Trương Hắc Ngưu không phải nhân vật tầm thường, hôm nay lại đại phát thần uy chế phục Vân Quan Nguyệt, vì thế mà không dám cãi lời mệnh lệnh Trương Hắc Ngưu. Nguyệt Như nheo mũi nói:
- Để hắn đưa đi.
Nguyệt Phong cũng chỉ có thể buông bỏ ý nghĩ của mình, thầm nghĩ không thể cho Liễu Thanh Yên bỏ chạy, nếu không mình sẽ hoàn toàn không có hy vọng.
Ba người Liễu Thanh Yên bị thân binh mang đi, Liễu Thanh Yên và Liễu Thanh Vân còn dễ dàng nhưng Triệu Cẩu Nhi lại cảm thấy chóng mặt nặng nề, bị người ta khiêng đi. Vì khoảng cách không xa nên bọn họ đến rất nhanh, Vân Quan Nguyệt thấy Liễu Thanh Vân và Liễu Thanh Yên bình an thì không còn gì lo lắng, nhưng khi thấy bộ dạng của Triệu Cẩu Nhi thì lại kêu lên:
- Trương huynh, sao đệ tử của ta lại ra dạng này?
- Được rồi, người cũng mang đến, cũng đông đủ, chúng ta bắt đầu thôi.
Trương Hắc Ngưu hoàn toàn không quan tâm, Vân Quan Nguyệt muốn đến xem Triệu Cẩu Nhi nhưng bị đám thân binh đè xuống.
Vân Quan Nguyệt kêu lên:
- Lý huynh, mau đến xem đệ tử của ta có việc gì không?
Lí Thập Di gật đầu rồi đi về phía Triệu Cẩu Nhi, vài tên thân binh tiến lên ngăn cản nhưng thấy Trương Hắc Ngưu đồng ý thì cũng tản ra. Lí Thập Di kiểm tra Triệu Cẩu Nhi, sau đó lão nói với Vân Quan Nguyệt:
- Không có gì...Chỉ là chút bị thương ngoài da, không có vấn đề gì.
Vân Quan Nguyệt lúc này mới thở ra một hơi.
- Bắt đầu đi.
Trương Hắc Ngưu tuyên bố bắt đầu, Lí Thập Di mỉm cười đứng thẳng người.
Lí Thập Di chăm chú vào Trần Đạo Đồng đứng sau lưng Trương Hắc Ngưu, lúc này Trần Đạo Đồng giống như nửa sống nửa chết lại giống như phục hồi sức sống. Lão khẽ khởi động cơ thể, hai mắt dần lóe lên tinh quang, chỉ một khắc sau đã khôi phục lại tư thái của cao thủ.
Lí Thập Di thầm nghĩ quả nhiên có chút vấn đề, trên người Trần Đạo Đồng chợt bùng ra những luồng hàn khí như kim châm rồi chậm rãi tràn ra. Trần Đạo Đồng đi ra ngoài, Nguyệt Hổ nhìn về phía lão mà có chút cảm nhận kỳ quái, bây giờ lão giống như một tượng gỗ, làm việc theo lệnh Trương Hắc Ngưu, hơn nữa lực uy hϊếp trên người càng thêm hùng mạnh.
Trần Đạo Đồng bước về phía trước, chân khí giống như sóng nước lan tràn khắp bốn phương tám hướng. Lí Thập Di mở to mắt, chân khí hùng mạnh cũng khuếch tán bốn phía khi Trần Đạo Đồng càng đến gần, Vân Quan Nguyệt cũng mở to mắt chăm chú nhìn vào hai người trong sân.
Nguyệt Hổ, Sơn Vạn Trọng, Tống Bình Hòa, Lộ Dao, tất cả những người có võ công đều tập trung tâm thần, Trương Hắc Ngưu thì khẽ híp mắt.
Chân khí hai bên bùng ra rồi chậm rãi tiếp cận, hai bên giao tiếp, những cảm giác truyền về làm cho ánh mắt Lí Thập Di bùng ra tinh quanh mạnh mẽ. Trần Đạo Đồng đã chuyển động, thân thể lóe lên tạo thành hư ảnh nhàn nhạt, cơ thể lại xuất hiện trên không, hai tay duỗi ra tạo nên hình tượng móng vuốt diều hâu, sau đó lại kêu lên một tiếng chim ưng, cơ thể phát ra âm thanh như sấm sét. Hai bàn tay cứng như sắt thép của Trần Đạo Đồng phóng ra rất nhiều chân khí, hàng loạt bóng trảo bùng ra khắp bốn phía.
Lí Thập Di kêu lên:
- Thì ra là tay sai của Ngự Hoàng Môn.
Hai tay Lí Thập Di bùng lên những luồng chân khí khổng lồ, những luồng chân khí này nhanh chóng bộc phát thành những quả cầu chân khí với lực phá hoại rất mạnh, hai tay chợt phóng về phía Trần Đạo Đồng như đạn pháo. Mọi người trợn mắt há mồm, Trần Đạo Đồng cũng không động, Lí Thập Di quát lên một tiếng điên cuồng, hai tay liên tục đẩy ra những luồng chân khí với uy lực rất mạnh.
- Chẳng lẽ là tuyệt kỹ Thương Long Thổ Châu trong truyền thuyết của Thiên Ý môn?
Đám người Nguyệt Hổ đều chưa từng được chứng kiến những chiêu thức như vậy, có thể tự do khống chế chân khí bên ngoài tạo nên trạng thái với uy lực cực mạnh, đây là chiêu thức mà chỉ những nhân vật tuyệt đỉnh giang hồ mới làm được. Đám người Nguyệt Hổ là những nhân vật nhị lưu, hoàn toàn chưa được chứng kiến tình cảnh thế này.
Mọi người chợt lắc đầu.
Vân Quan Nguyệt mở to hai mắt, Lí Thập Di đang làm gì vậy? Vì thế hắn không khỏi kêu lớn:
- Lý huynh.
Lí Thập Di chấn động, quả cầu chân khí phóng lên trời cao nhưng không có bóng dáng của Trần Đạo Đồng, lúc này một trảo lại vỗ về phía đầu vai Lí Thập Di làm cho máu tươi tung tóe. Lần này vì Lí Thập Di có phòng bị nên chân khí phòng thân được phát huy đến cực hạn mới ngăn cản được đòn tấn công của Trần Đạo Đồng.
Lực tấn công quá mạnh, Lí Thập Di nhanh chóng lui ra phía sau, thầm nghĩ có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là có vấn đề gì? Lại trúng yêu thuật sao? Lão ngẩng đầu nhìn Trần Đạo Đồng ở trước mặt, chỉ thấy trong mắt đối phương lóe lên hồng quang.
"Yêu thuật, đúng là yêu thuật!"
Trần Đạo Đồng cười quỷ dị, Lí Thập Di cảm thấy đại não hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của mình, Trần Đạo Đồng lại vung một trảo về phía cổ họng của Lí Thập Di.
Vân Quan Nguyệt kêu lên kinh hoàng, chiến đấu dữ dội như vậy sao Lí Thập Di lại ngây ngốc như thế? Vì thế hắn tiếp tục kêu lớn:
- Lý huynh, tránh mau.
Lí Thập Di giống như gặp ác mộng, tâm thần lơ lửng bất định, lão bị Vân Quan Nguyệt kêu lên một tiếng mà bừng tỉnh. Lão cũng hét lớn một tiếng giống như trong khoảnh khắc đột phá cấm chế, thân thể quay về với chính mình, lão dùng sức hất hông, trảo ưng sắc bén của Trần Đạo Đồng quét qua, trên cổ bùng lên máu tươi.
Trương Hắc Ngưu nhìn Vân Quan Nguyệt mà không nói gì.
Quỷ dị, thật sự quỷ dị, Lí Thập Di là cao thủ tuyệt đỉnh mà chiến đấu chợt phạm sai lầm ngu xuẩn hai lần, đáng sợ hơn chính là liên tục phạm sai lầm. Trần Đạo Đồng căn bản ra tay rất mạnh, Lí Thập Di chỉ biết ngăn chặn, mỗi khi Trần Đạo Đồng đến bên cạnh thì lão giống như choáng váng, mặt trước mở rộng để cho Trần Đạo Đồng đánh trúng. May mà một thân công lực của lão luôn nằm trên Trần Đạo Đồng, lúc khẩn cấp luôn có chân khí hộ thân, nhưng nếu chân khí dần tiêu hao thì lão bại trận chỉ là vấn đề thời gian. Trên người Lí Thập Di có vài vết rách, nếu không phải Trần Đạo Đồng hạ thủ lưu tình thì lão đã sớm bỏ mạng.
Liễu Thanh Vân và Liễu Thanh Yên dùng ánh mắt khó tin nhìn tình cảnh trước mắt, gần đây Lí Thập Di cực kỳ mạnh mẽ lại bị chơi đùa như một hài tử, cũng không biết lão nhân kia có lai lịch thế nào mà thoải mái tạo nên vết thương trên người Lí Thập Di. Lúc này Lí Thập Di máu tươi khắp toàn thân, máu càng ngày càng nhiều, lão lại dần chìm vào hôn mê, càng khó thể ngăn cản đòn tấn công của Trần Đạo Đồng.