Tiền Bàn Tử được xưng là "Yêu Tinh Tính Toán", tất nhiên hắn sẽ là người cực kỳ tinh tế. Tần quận tuy được xưng là cường binh trong thiên hạ nhưng bây giờ lại là một nơi cực kỳ yếu đuối và ai cũng có thể ức hϊếp, lúc này thời buổi rối loạn, lực ước thúc của trung ương biến mất, đám thành trì bên dưới đã rối loạn. Gần đây Tần quận lại phát sinh chuyện lớn, cả nhà quận thủ Tần quận bị ám sát, tuy mọi người không biết là ai làm nhưng hiềm nghi lớn nhất lại đặt lên người quận chủ, vô tình điều này làm cho nhân tâm di động, các thành trì thủ hạ làm theo ý mình. Quân đội thủ vệ biên cương cũng không biết dựa vào hướng nào, Hán Cô Thành vắng vẻ cũng có điểm tốt, có thể công phạt những thành khác, vô tình trở về thời buổi như chiến quốc, không bị quản thúc, ở nơi hoang vắng nhưng lại có nguồn lực con người, Hán Cô thành rõ ràng có cả thiên thời địa lợi.
Khốn nổi Hán Cô thành lại gặp phải tình cảnh nguy cấp trước nay chưa từng có, bị quân sơn tặc hợp sức công thành, khi đó đám người Trương Hắc Ngưu lại ngang trời xuất thế, dùng vũ lực hùng mạnh thu phục sơn tặc, lập tức trở thành lực lượng mạnh nhất ở vùng phụ cận. Nhưng Lộ Dao hai mươi năm lao ngục, bây giờ không hiểu nhiều về thiên hạ, vì vậy lão cực kỳ cẩn thận. Thật ra nếu bâ giờ Hán Cô thành để lộ tin tức ra ngoài thì cũng không có lực lượng nào chống đối được, hơn nữa bây giờ Trương Hắc Ngưu lại thu phục được nhân tâm Hán Cô thành, như thế rõ ràng là được thiên thời, địa lợi, nhân hòa, sao không thể phát triển? Chỉ là xem lão có lên được con thuyền lớn này hay không mà thôi.
- Lộ tiên sinh không cần nhiều lời, Tiền Bàn Tử có đức gì để được hợp tác với chư vị, Tiền Bàn Tử bất tài chỉ có thể là tiểu tốt xung trận đi đầu, chỉ hy vọng mọi người có thể xem Tiền Bàn Tử như một người buôn bán mà thôi.
Tiền Bàn Tử hạ quyết tâm, tất nhiên muốn nhập bọn.
Lộ Dao có hơi sững sờ, lão hiểu rõ ý nghĩ của Tiền Thông Đạt, vì vậy mà trong lòng có chút kỳ quái, lão còn chưa nhận thức được ưu thế của mình, vì thế không khỏi cảm thấy nghi ngờ vì thái độ của Tiền Bàn Tử.
Lúc này Trương Hắc Ngưu lại nói một tiếng:
- Tốt!
Tiền Thông Đạt chợt kích động, Trương Hắc Ngưu không có nhiều tính toán như Lộ Dao, trong lòng cảm thấy thành ý của đối phương, vì vậy hắn đồng ý:
- Ông chủ tiền đã coi trọng chúng ta, mọi người cũng không có gì cần che giấu.
Như vậy coi như mọi người cùng một nhà, Lộ Dao cũng không muốn che giấu, lão nói:
- Như vậy cũng tốt, nhưng bây giờ cũng không cần ông chủ Tiền phải xung trận làm tiểu tốt, ngược lại còn phải sử dụng tài hoa của ông chủ Tiền.
Lúc này Lộ Dao mới dùng giọng tinh tế nói kế hoạch với Tiền Bàn Tử, mà Tiền Bàn Tử càng nghe càng kích động. Hắn cực kỳ có hứng thú với vấn đề thu thập tin tức tình báo, hắn là người làm ăn, tất nhiên biết rõ sự quan trọng của nó, bây giờ hắn được người ta tín nhiệm, tất nhiên cực kỳ cảm động.
- Công tác thu thập tình báo không phải một ngày mà thành, trước tiên chúng ta chỉ có thể triển khai mở rộng ở chung quanh, nhân thủ lấy từ quân sơn tặc và binh sĩ Hán Cô thành, sau đó từng bước mở rộng ra khu vực khác. Nhưng chuyện làm ăn cần ông chủ Tiền bỏ nhiều tâm trí, bây giờ chúng ta có rất nhiều vàng bạc, nhưng chỉ có thể biến vàng bạc thành vật tư, như vậy mới tạo nên trợ lực phát triển cho Hán Cô thành.
Lộ Dao chậm rãi nói rõ kế hoạch cho Tiền Bàn Tử.
Tiền Bàn Tử vỗ ngực mình nói:
- Đây là chuyện có thể làm được, nhưng chẳng qua Lộ tiên sinh không biết có muốn buôn bán với bên kia hay không.
Tiền Bàn Tử dùng tay chỉ về phía Lôi Âm quốc.
- Ông chủ Tiền nói đến chuyện buôn lậu sao?
Lộ Dao lập tức hiểu ra.
Tiền Bàn Tử gật đầu nói:
- Cưu Thiên Minh có thể phát triển đến bây giờ thì khó thể chố bỏ lợi nhuận từ buôn lậu, huynh đệ ai cũng coi trọng chuyện này nhưng khổ nổi không ai ra tay, nếu bâ giờ chư vị đồng ý thì việc này rất có tương lai.
Lộ Dao suy xét lại, thật sự có đạo lý này, phương viên trăm dặm xung quanh nằm dưới sự khống chế của Hán Cô thành, nếu không làm ăn như vậy thì đúng là không có thiên lý.
Mọi người nói chuyện với nhau, sau đó cùng dùng cơm nước, cuối cùng đã giống như người một nhà.
Ngày hôm sau Tiền Bàn Tử suất lĩnh một nhóm thủ hạ đi sang Long Dương thành, sau đó một tin xấu truyền đến, sơn tặc của Hậu Bạch Y bắt được tất cả nhưng kiểm kê và thấy thiếu Cưu Thiên Minh. Sau khi gϊếŧ chết phần lớn người phản kháng thì sơn tặc đưa đám người này vào giam trong sơn cốc thần bí, sau đó ngoài thời gian tìm kiếm Cưu Thiên Minh thì mọi người bắt đầu tham gia huấn luyện nhân thủ, thành lập hệ thống tình báo.
Nhân tuyển từ sơn tặc rõ ràng vượt xa binh sĩ Hán Cô thành, không vì võ công cường hãn, đồng thời cũng vì sơn tặc nham hiểm xảo trá và thích hợp với những nhiệm vụ như vậy. Trước kia đám người này từng làm đủ nghề, đi nam xuống bắc, biết rõ mọi phong tục, nhân văn, địa lý, thân thể lại linh hoạt, đây chính là những thứ binh sĩ Hán Cô không bằng. Tất nhiên trong binh sĩ Hán Cô cũng có nhân tài kiệt xuất, những người này được tập trung lại và đẩy mạnh huấn luyện, nhưng vì không có quân sĩ chuyên nghiệp nên mọi người chỉ huấn luyện dựa vào những gì mình nghĩ ra mà thôi.
Ví dụ như học tập phương ngôn tập tục, học kỹ xảo mở khóa, phương pháp tra tấn bức cung, thủ pháp che giấu tung tích...Những thứ này thì trong quân sơn tặc của Hậu Bạch Y lại không thiếu người tài. Phương diện võ công thì có đại sư Trương Hắc Ngưu, những trò như che giấu tung tích, kể cả loại trừ khí tức bản thân, kể cả những phương pháp giả chết...Đều có rất nhiều. Đây là những gì mà Trương Hắc Ngưu lấy ra từ trong các bí quyết được ghi ở động phủ thần bí, tất cả làm cho mọi người phải mở rộng tầm mắt. Sau đó những công phu này được coi là kinh điển, là những thứ mà đám thủ hạ tình báo phải ghi khắc trong lòng.
Tất nhiên ngoài những thứ này thì Trương Hắc Ngưu cũng đưa ra vài công phu cho đám tướng lĩnh trung cấp, có thể nhanh chóng đề thăng thực lực của đám người lên đến hai ba lần. Tất nhiên vì phát triển quá độ mà đám người này một khi đạt đến đỉnh điểm sẽ khó thể đột phá. Nhưng dù là như vậy thì cũng có rất nhiều người muốn học, vì chỉ sau thời gian ngắn mà được đề cao thực lực lên gấp hai ba lần, dù chính mình cố gắng cũn chưa chắc đạt đến trình độ như vậy, còn vấn đề đột phá, chính mình đã sớm không thể đột phá, có gì mà đáng tiếc? Không ít người có suy nghĩ như vậy.
Đồng thời cũng có không ít người tư chất tốt cảm thấy được không thể bù mất, Trương Hắc Ngưu lại chọn ra vài bộ công phu phân phát cho bọn họ.
Ngay cả Nguyệt Hổ, Tống Bình Hòa và Sơn Vạn Trọng cũng cảm thấy mình khó có cơ hội đột phá, vì thế quyết định tu luyện công pháp đốt cháy giai đoạn.
Trương Hắc Ngưu cũng thông qua phương pháp đó mà nắm tất cả quân đội vào tay mình, dù sao người đời cũng có quan niệm rất nặng về môn phái, Trương Hắc Ngưu đưa võ học truyền cho mọi người mà không quan tâm được mất, điều này làm mọi người nghĩ rằng mình là đồ đệ của hắn. Đôi khi quan niệm này còn lợi hại hơn cả quan hệ thượng cấp hạ cấp, bây giờ quân đội ở Hán Cô thành giống như tạo nên một hệ thống võ học như vậy, tất cả mọi người chỉ có một sư phụ, đồ đệ cũng rất nhiều, nếu không có thê nghĩ rằng đây là một môn phái.
Hậu Bạch Y đặt nặng quan hệ này, vì trường kỳ tích lũy và tu luyện cao độ nên nhanh chóng tu tập thành công thiên đầu tiên của Quỳ Hoa Bảo Điển, vì thế mà âm công toàn thân chuyển thành chân khí quỳ hao phiêu hốt vô định quỷ dị khó lường. Gương mặt hắn vốn tu tập âm công mà trở nên đông cứng, bây giờ có chuyển biến rất tốt đẹp, có thêm vài phần huyết sắc, không giống như một kẻ trường kỳ đeo mặt nạ như trước. Hơn nữa lúc này cả người đều có biến hóa kỳ dị, thân thể vì tu luyện âm công mà biến thành giống như cương thi cũng dần biến đổi, gân cốt cứng rắn dần trở nên mềm mại, làn da cũng càng sáng bóng, mái tóc dài đen nhánh, ngũ quan càng nữ tính hóa, tiếng nói đã không còn phiêu hốt quỷ dị như trước, đã dần khôi phục lại. Cũng vì điều này mà Hậu Bạch Y càng thêm cảm kích Trương Hắc Ngưu, chẳng những có ý nghĩ chủ tớ, còn có tình sư đồ.
Trương Hắc Ngưu thấy Hậu Bạch Y cũng nhớ đến chính mình trước kia, bây giờ thấy sự biến hóa của Hậu Bạch Y thì càng thêm cảm thán, nhưng bây giờ đối phương đã tu luyện thành công, hắn cũng không keo kiệt mà truyền thụ cho tâm pháp phần thứ hai.