Chương 4: Trong động phủ.

Trương Hắc Ngưu dùng nội lực xuyên qua vách tường có thể thấy được không gian rộng lớn bên trong. Tú Nương nhìn cử chỉ kỳ quái của hắn mà chẳng hiểu đang làm gì, nhưng nàng còn có ánh mắt sắc bén, nàng nhìn về phía vách đá và có thể nhìn thấy dấu vết cửa đá đã bị thời gian bào mòn. Lúc này nàng đi lên đẩy cỏ dại và dây leo ra, sau đó kêu lên:

- Đây có một cái cửa...Nhưng chúng ta phải mở nó ra thế nào?

Tú Nương còn chưa nói dứt lời thì cửa đá đã lặng yên không biết bao nhiêu năm chợt phát ra tiếng kêu trầm thấp, khi bụi đất chất chứa ngàn năm rơi xuống thì cửa chính mở ra ầm ầm.

Tiểu Thanh sợ hãi kêu lên một tiếng, nàng nhìn cánh cửa chậm rãi mở ra mà chụp lấy một mớ lông tơ của Tiểu Hoa, sau đó lại bóp chặt làm Tiểu Hoa đau đến mức kêu cha gọi mẹ. Nhưng nó không dám nhảy dựng lên vì sợ sẽ làm Tiểu Thanh rơi xuống vách núi, trong lúc vô tinh nó đâm ra thích một nhân loại nho nhỏ như Tiểu Thanh, thân thê ngọt ngào làm nó hận không thể tiến lên cắn một cái cho sướиɠ miệng. Lúc này vẻ mặt Trương Hắc Ngưu có chút tái nhợt, vừa rồi hắn cưỡng chế dùng nội lực của mình để trực tiếp mở cánh cửa hầu như không thể mở ra, tuy hắn thành công nhưng tiêu hao rất nhiều nội lực.

- Vào thôi... ....

Tuy không biết ai là người tạo ra động phủ như vậy nhưng chắc chắn những thứ chất giấu bên trong cũng không đơn giản, Trương Hắc Ngưu cất bước đi vào, Tú Nương theo sau. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng gặp phải những chuyện giống như đang xảy ra trước mắt, nàng hiếu kỳ đi theo Trương Hắc Ngưu, bây giờ nàng đã sinh ra tín nhiệm khó hiểu đối với hắn. Động phủ khổng lồ bên trong rõ ràng đã lâu chưa từng có ai tiến vào nhưng vẫn rất sạch sẽ, điều làm người ta cảm thấy khó tin chính là ánh sáng xuyên qua phần vòm phía trên chiếu xuống làm không gian bên trong rất sáng.

Khoảnh khắc khi Trương Hắc Ngưu bước vào bên trong động phủ cũng phát hiện ra một luồng tinh khí thiên địa cực kỳ hùng mạnh, mà hắn cũng trực tiếp đi về về phía luồng tinh khí trong động. Động phủ này rõ ràng cho người ta thấy được kẻ nào đó tạo nên, tuy không biết được hoàn thành vào thời đại nào nhưng chỉ cần căn cứ vào những dấu hiệu đυ.c khoét thì Trương Hắc Ngưu thấy số người làm ra động phủ không phải là ít, hơn nữa phần lớn đều là cao thủ. Hắn dùng tay đặt lên dấu vết trên tường, những cao thủ này cũng chỉ kém hắn một hai cấp mà thôi, mạnh hơn nhiều so với đám rác rưởi bị hắn gϊếŧ trong hoàng cung.

Trương Hắc Ngưu tiếp tục đi về phía trước, Tú Nương theo không kịp, cũng chỉ biết leo lên lưng Tiểu Hoa để miễn cưỡng theo gót. Tiểu Hoa thân là vua rừng xanh tất nhiên cũng cảm nhận được nơi phát ra luồng tinh khí hùng mạnh, nó đi theo sau lưng Trương Hắc Ngưu vì muốn biết đó là thứ gì. Cuối cùng Trương Hắc Ngưu đi đến trước một cửa đá lớn hơn cửa chính cả trăm lần nằm sâu trong động phủ, hắn đứng ở đó ngẩng đầu lên giống như không thấy được đỉnh của cánh cửa. Hắn đặt tay lên cánh cửa, khoảnh khắc sau bên trong đã bùng lên một luồng tinh khí thiên địa nhưng sóng dữ cuốn phăng tất cả lực lượng của hắn. Toàn thân hắn chợt run lên, thân thể văng ra ngoài như búp bê vải. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi vung hai tay ra phía sau chặn thế văng của mình.

Trương Hắc Ngưu rơi xuống đất nhưng dư thế vẫn tạo thành hai dấu vết thật dài dưới chân. Hắn nhìn về phía cửa đá, thứ này hắn chưa có khả năng mở ra. Lúc này trong lòng hắn chợt có chút minh ngộ, trong cơ thể hắn ngoài Quỳ Hoa chân khí còn có một luồng chân khí quái dị có được sau khi bị trời tru đất diệt, còn có thêm một luồng chân khí tuy cực kỳ yếu ớt nhưng vẫn tồn tại ở trên cửa đá, ba loại chân khí cùng tồn tại trong cơ thể hắn, tuy nước giếng không phạm nước sông nhưng cũng không đề phòng đối phương. Đáng lý ra Quỳ Hoa chân khí của hắn đã dung hợp với chân khí có được sau khi sống lại nhưng không ngờ lại bị chân khí trên cửa đá tách ra, điều này làm hắn cảm thấy không biết nên nói sao cho tốt.

Khi đang tìm kiếm đường ra thì Trương Hắc Ngưu và Tú Nương chợt phát hiện một chỗ ở rất tốt, sau khi thăm dò bên trong thì bọn họ phát hiện ra một động phủ rất lớn, có lẽ đây là chỗ ở của những nhân công chế tạo động phủ năm xưa, vì bọn họ phát hiện ra bên trong có rất nhiều công vụ và đủ loại binh khí. Trong một căn hầm ở phía sau là hàng vài ngàn vật dụng này nọ, nhưng phần lớn đã hư hao, nhưng mặt trên phát ra những luồng u quang cũng làm người ta cảm thấy đó không phải vật phàm, Trương Hắc Ngưu càng cảm nhận được một luồng linh khí ở bên trong.

Ngoài ra Trương Hắc Ngưu còn phát hiện ra hàng trăm bộ bí tịch võ học được khắc ra với đủ loại phương pháp, kể cả văn tự như trên đại lục. May mà năm xưa hắn rãnh rổi cũng có đến tủ sách hoàng gia nghiên cứu văn tự và cổ văn, vì vậy hắn mới biết những chữ gà bới trên tường có ý nghĩa gì. Nhưng hắn tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển nhiều năm, hắn không có hứng thú gì với những thứ kia, chẳng qua chỉ muốn dựa vào đó để biết rốt cuộc người ở vào niên đại nào làm ra những thứ này. Tú Nương lại phàn nàn những văn tự cổ quái này làm cho căn phòng rối loạn, cảm thấy rất phiền não.

Trong hang động có thể tìm được rất nhiều cửa ra nhưng rõ ràng không ai có thể ra ngoài được, giống như xây từ vách núi lên mà lại làm ra rất nhiều cửa ra vào rất khó tưởng. Sau khi Trương Hắc Ngưu tìm hiểu được bố cục thì cảm thấy đầu óc của người tu kiến có vấn đề, mình năm xưa đã từng may mắn nhìn lén lăng đế vương, tuy nó không khoa trương như thế này nhưng cũng khá rắc rối. Trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý nghĩ, có lẽ người tu kiến hang động này không phải là nhân loại, nhưng hắn nghĩ như vậy nhưng không có đủ kinh nghiệm giải thích ý nghĩ của mình. Một người cả đời ở trong thâm cung đại viện thì sao có thể phán đoán được nhiều, vì thế mà hắn lấy mình làm ví dụ để kế luận, vì hắn có thể tự do tiến vào nên động phủ này phải do người tự xây ra, thật ra hắn lại quên mất một điều, hắn chưa chắc là nhân loại.

Trương Hắc Ngưu có thể ra vào cũng không có nghĩa là nhóm Tú Nương có thể ra vào một cách đơn giản, hắn có thể trực tiếp nhảy lên một cửa động cách mặt đất năm mươi trượng, nhưng dù là Tú Nương, Tiểu Thanh hay Tiểu Hoa đều không có bản lĩnh này. May mà phía sau có rất nhiều công cụ, hắn có thể nhẫn nhịn vì nhóm Tú Nương mà mở ra một con đường. Nhưng khi hắn mở ra một con đường đá thì phát hiện phía bên kia vẫn là vách núi, gió lanh thổi qua làm rối tung mái tóc đã mọc dài trên đầu hắn, vì thế hắn chợt nhớ chỗ này bọn Tú Nương cũng không thể đi xuống.

Lại mất rất nhiều thời gian Trương Hắc Ngưu mới làm ra một con đường cho nhóm Tú Nương ra vào dễ dàng hơn, tất nhiên khoảng thời gian này hắn là người phụ trách cung cấp thực phẩm. Không ngờ sau này nhóm Tú Nương ở bên trong thành quen, cũng không muốn ra ngoài, mà Tiểu Hoa cũng ăn chùa thành quen, cũng không muốn đi ra. Lúc này Trương Hắc Ngưu lại phát hiện Tiểu Thanh lớn hẳn lên, vì vậy hắn muốn dạy nàng một thứ gì đó.

Hôm nay Trương Hắc Ngưu không ra ngoài thu thực phẩm, hắn ở lại bên trong xem nên dạy Tiểu Thanh cái gì. Hắn nhớ đến Quỳ Hoa Bảo Điển mà năm xưa mình học tập, nếu theo ý hắn thì Quỳ Hoa Bảo Điển rõ ràng là thứ hắn muốn dạy, nhưng sau khi xem xong những võ học được vẽ trên tường thì hắn phát hiện võ công của mình không thích hợp để dạy cho một cô gái nhỏ. Hắn đi ra ngoài cửa, Tú Nương cao hứng chào hắn một câu

- Hắc Ngưu, hôm nay huynh có ra ngoài không?

Tú Nương đang may vá một bộ y phục da thú chuẩn bị thay đổi cho Tiểu Thanh, giọng điệu của nàng giống hệt như đã coi Trương Hắc Ngưu là trượng phu của mình.

Trương Hắc Ngưu nghe mà không hiểu, hắn còn tưởng rằng tất cả mọi người đều gọi nhau như vậy, vì thế cũng không có cảm giác gì, chỉ trả lời:

- Tiểu Thanh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Nhớ năm xưa Trương Hắc Ngưu thấy đám tiểu thái giám dần trở nên già lão, chính hắn lại quên thời gian trôi qua, nhưng đám thái giám kia lại thường nhắc hắn, hoàng đế nào chết, ai tiếp nhận ngai vàng, thái giám nào đang đắc thế, thái giám nào thất thế, nhưng dù là thế nào thì bất kỳ ai cũng phải đến bái kiến mọt thái giám truyền thuyết như hắn. Tất nhiên hắn vì vậy mà không quen hỏi tuổi người khác, vì khi hắn muốn hỏi thì người kia đã chết rồi, cũng không biết hôm nay hắn mở miệng hỏi, thời gian đã qua bao nhiêu năm rồi.

- Tám tuổi.

Tú Nương những ngày qua cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp, có một người nam nhân dù sao cũng quá tốt, quá thiết thực. Nhưng điều làm cho nàng cảm thấy phiền chính là một nam nhân như vậy lại không có bất kỳ phản ứng gì trước những ám hiệu rõ ràng của một người nữ nhân trưởng thành như nàng.

- À...Mới tám tuổi...Nhưng cũng tốt... ....

Trương Hắc Ngưu suy nghĩ rồi nói:

- Tiểu Thanh có muốn học thứ gì không? Ta sẽ dạy nó.

Tú Nương nói:

- Điều này sao? Nó đang chơi với Tiểu Hoa ở bên ngoài, huynh ra hỏi nó đi.

Thật ra nữ hài có thể hiếu học thì quá tốt, Trương Hắc Ngưu đi ra ngoài cửa, với cảm giác nhạy cảm của hắn thì tất cả khó tránh khỏi tầm kiểm soát, vì vậy hắn đi về phía Tiểu Thanh và Tiểu Hoa đang đùa giỡn ầm ĩ.

Sau khi đi đến thì Trương Hắc Ngưu mới phát hiện Tiểu Hoa đang chơi đùa với Tiểu Thanh, nhưng trò chơi có chút cổ quái. Chỉ thấy Tiểu Thanh lấy ra một đống lớn vũ khí ở những gian phòng phía sau, Tiểu Hoa thì đứng bên cạnh một vách đá, Tiểu Thanh chụp lấy vũ khí không biết nặng biết bao nhiêu lần thân thể mình mà ném về phía Tiểu Hoa như ném tú hoa châm. Một cây thương, một cây chùy lớn, binh khí hóa thành luồng hào quang phóng đi, Tiểu Hoa dựng ngược lông mao, nó liên tục tránh né, đám binh khí lại thụt vào tường như đυ.ng vào đậu hũ. Trương Hắc Ngưu đã thấy trên vách tường đầy loại vũ khí, rõ ràng hai bên đã chơi khá lâu rồi. Hắn chọt phát hiện những nữ hài thì ra mạnh mẽ như vậy, Tú Nương sẽ không có được sức lực như thế, xem ra càng nhỏ càng khỏe nhưng lớn lên càng yếu đi. Lúc này hắn nhìn Tiểu Hoa đang liều mạng né tránh binh khí, lông hổ bay đầy trời.

- Tiểu Thanh... ....

Trương Hắc Ngưu gọi tên Tiểu Thanh, sau một thời gian nàng đã hoàn toàn không sợ hắn, thậm chí còn có vài phần thân cận.

- Ủa...Thúc thúc gọi ta sao?

Tiểu Thanh mạnh mẽ nhào vào lòng Trương Hắc Ngưu, thanh đao khổng lồ trong tay bị ném đi, vì lực ném khá mạnh mà phóng về Tiểu Hoa như bướm bay. Khốn nổi cây đao bay theo quỹ đạo khó đoán, Tiểu Hoa thấy thế nào cũng khó thoát khỏi công kích, vì vậy mà bị dọa bò lên che hai mắt lại, toàn thân phát run. Loan đao phát ra một tiếng "phụt" rồi cắm sâu vào trong vách đá, Tiểu Hoa ngẩng đầu khϊếp đảm, nó phát diện da đầu của mình mất một mảnh, vì vậy mà lạnh run người.