Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 23: Luận sự trước khi chiến đấu.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Binh pháp có câu: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng!", hôm nay cuộc chiến sắp nổ ra ở Hán Cô thành, nhưng ngoài biết được số lượng và biết đây là một nhóm đồng minh sơn tặc, những vấn đề khác như ai là thủ lĩnh, con đường của kẻ địch, bố trí binh lực...Đều không có bất kỳ tin tức gì. Hơn nữa lần này sơn tặc tập trung đến đây có lẽ đã có sẵn mưu kế, nếu không sẽ chẳng âm thầm tập kích Lý tướng quân, điều này làm cho Hán Cô thành sinh hỗn loạn, làm lòng người bàng hoàng, sĩ khí mất sạch.

Có ba đạo lý thủ thành, một là cao thấp đồng lòng hiệp lực, quân dân không được phân biệt, hai là trong thành phải có binh lính tinh nhuệ, chuẩn bị đầy đủ lương thực, mọi người đồng tâm hiệp lực sức mạnh thành đồng, ba là thành không thể thủ, binh không tinh, lương thiếu, sĩ khí mất, lại không rõ địch, không thể điều tra được gì, đây chính là hiện trạng của Hán Cô. Thành chủ Hán Cô thành nhận chức lâu năm nhưng không tu sửa, quân lương lại bị tham ô không còn bao nhiêu, lính không được huấn luyện đầy đủ, thậm chí còn thiếu cả binh khí. Khốn nổi bây giờ Lý tướng quân thủ thành còn bị ám sát, tuy bây giờ không chết nhưng cũng chẳng khác gì người chết. Bây giờ Trương Hắc Ngưu tiếp nhận một cục diện rối rắm như vậy, bây giờ Hán Cô hỗn loạn chưa nói đến vấn đề quân dân một lòng, sợ rằng chính thức một lòng cũng chỉ có Trương Hắc Ngưu và Tú Nương mà thôi.

Dù là đề cử Trương Hắc Ngưu là thủ lĩnh trên danh nghĩa nhưng người dưới trướng của hắn cũng chưa chắc đồng tâm, chẳng qua trước mặt tai họa thì mọi người đều coi ngựa chết như ngựa sống mà thôi. Trương Hắc Ngưu thì không sao, đối với hắn bây giờ đối thủ là ai hay lợi hại ra sao, tất cả đều không có gì đáng kể.

Lúc này tất cả giai tầng lãnh đạo ở Hán Cô thành đề tiến vào Trương gia lão điếm, bên trong có nhiều thương nhân lớn, có một vài người thuộc bang phái có thực lực, tất nhiên chủ yếu nhất vẫn là người của quân đội. Nhưng đám quân nhân này chỉ là hạng vô năng, là loại vô nhân đạo. Tuy Lý tướng quân không tính là người xấu nhưng lại nổi danh là tướng quân "bình thường", vì vậy việc đề bạt thủ hạ cũng chỉ là "bình thường" mà thôi.

Mọi người ngồi đầy trong Trương gia lão điếm để thảo luận xem nên đối mặt với nguy cơ trước mặt như thế nào, nhưng rõ ràng nhân vật chính chỉ là Nguyệt Hổ và Trương Hắc Ngưu. Trong nhóm người ở đây chỉ Nguyệt Hổ là người từng có kinh nghiệm điều binh khiển tướng, Sơn Vạn Trọng dù là người đứng đầu một bang nhưng dù sao cũng không biết rõ đạo dùng binh, bây giờ nếu muốn nắm binh lực đến đối kháng với kẻ địch, điều này tuyệt đối không có khả năng. Lộ lão nhân thì tìm một góc ngồi xuống, bên cạnh là vài đệ tử thân tín mặt vàng như nghệ trong nhà giam, tuy bây giờ đã được thả ra nhưng sau nhiều năm dính tai ương lao ngục thì bộ dạng vẫn rất suy yếu.

Mọi người đã thảo luận rất lâu, Nguyệt Như và những người nhỏ tuổi đã nhịn không được phải ngáp dài ngáp ngắn. Tần Thường thì dùng một bộ hắc y để che dung nhan, lại tránh ở một góc khuất nghe mọi người nói chuyện, nhưng trên mặt chốc chốc vẫn có chút lạnh lùng, hình như không quan tâm, cũng giống như có toan tính gì khác.

Trương Hắc Ngưu đảo mắt nhìn qua Phong Linh Hương đang ngồi một bên, nàng ngồi cách đó không xa, lâu lâu lại quét ánh mắt muốn phân thây người khác về phía hắn, giống như muốn hắn chết đi ngàn lần. Đúng lúc này có một thương nhân đều xuất ý kiến:

- Sơn tặc phần lớn đều cầu tài, nếu chúng ta chịu bỏ ra chút tiền, sợ rằng còn có thể làm chậm bước tiến của chúng... ....

- Làm chậm bước tiến? Có thể chậm lại được bao lâu?

Lại có thương nhân đưa ra ý kiến bất đồng:

- Chúng là sơn tặc, trước mặt là một núi vàng, bọn họ có lý do gì đi chậm lại? Đây là điều không thể thực hiện được.

- Tên chết tiệt Phú Bộ Nhân và thành chủ kia, bọn họ đi thì tốt rồi, nhưng Hán Cô thành suy bại phải ở lại chịu trận, bây giờ Lý tướng quân vẫn...Ông chủ Trương, ngài nói xem chúng tôi nên làm thế nào?

Người mở miệng là lão Chu làm nghề gϊếŧ heo, người này nóng tính đã ba mươi năm chưa đổi, gần đây lại nổi danh nghĩa khí trong Hán Cô thành. Người này nghe nói trước kia từng lăn lộn giang hồ, còn nghe nói được khen là "Sát Trư Vương", tuy không biết thực lực thế nào nhưng khá nổi tiếng ở Hán Cô thành.

"Làm thế nào sao?"

Thật ra trong khoảng thời gian ngắn Trương Hắc Ngưu thật sự không biết phải làm gì, tất cả mưu kế phải được đặt ra khi biết về đối phương, khốn nổi bọn họ biết quá ít về sơn tặc, nếu trong thành còn đầy đủ vật tư thì họa may còn có thể sử dụng phương pháp truyền thống, nhưng bây giờ tình cảnh hỗn loạn, đám thành chủ đã đi mang theo phần lớn vật tư, tình cảnh không còn như trước.

Trương Hắc Ngưu đưa ánh mắt về phái Lộ lão nhân ngồi cách đó không xa, lão nhân này tương đối không đơn giản, không biết có gì lợi hại, nói không chừng sẽ có ý kiến gì đó tốt đẹp. Nếu dựa theo ý kiến của Trương Hắc Ngưu, hắn chỉ cần đơn thương độc mã giải quyết bọn sơn tặc, nào cần suy tính nhiều làm gì cho mệt? Nhưng nếu như vậy thì lại tạo nên hình tượng quá khủng bố, đó là điều mà hắn không mong muốn.

Lộ lão nhân tất nhiên không muốn đưa ra bất kỳ ý kiến gì cho Trương Hắc Ngưu, ánh mắt lão nhìn về phía trương hắc ngưu rõ ràng còn có ý muốn khảo nghiệm.

- Đúng vậy.

Mọi người đều nhìn về phía Trương Hắc Ngưu, trong một Hán Cô thành nho nhỏ thì ngoài một Trương Hắc Ngưu sẽ chẳng còn ai để đáng giá ỷ lại. Tần Thường cũng nhìn về phía Trương Hắc Ngưu, để xem tên khốn với bộ dạng như gấu chó này sẽ đưa ra ý kiến gì làm cho người ta giật mình.

Trương Hắc Ngưu khẽ vuốt cằm làm ra vẻ bí hiểm, thật ra hắn cũng không cần tạo nên vẻ bí hiểm, như vậy cũng đã quá đủ bí hiểm rồi. Chỉ cần nhìn thân thể là khí thế đè ép tất cả mọi thứ, hơn nữa lại chẳng có bất kỳ biểu cảm gì dù là trời có sập xuống, điều này cũng làm cho người ta tin phục.

Tần Thường thầm ngạc nhiên, không thể tưởng Trương Hắc Ngưu có ngón đòn này, tuy hắn không nói gì nhng vẫn hơn là nói, đôi khi một lãnh đạo nên có tư thái như vậy để chúng thuộc hạ sinh ra cảm giác thần bí khó lường. Bây giờ Hán Cô thành thiếu nhất chính là niềm tin, bây giờ Trương Hắc Ngưu có thể tạo nên bầu không khí như vậy, thật ra đây đã là thành công lớn. Thống nhất tâm tình mới điều khiển được thuộc hạ, đây là điều đặc biệt ở kẻ thượng giả. Nhưng đây cũng không phải là những gì Trương Hắc Ngưu đang suy tính, chẳng qua hắn không biết nói gì cho tốt, đang ở vào trạng thái suy xét mà thôi.

Phong Linh Hương thì khẽ hừ một tiếng lạnh lùng, thầm nghĩ tên kia rõ ràng đang cố ra vẻ mê hoặc, với tình hình bây giờ thì căn bản đừng hòng làm được gì, điều duy nhất cần làm là động viên tất cả nhan dân gia cố thành lũy, sau đó ra sức hô hào quân dân bảo vệ thành, cuối cùng gắng gượng chờ viện quân đến, như thế mới là chính xác. Tuy bây giờ có thể không có viện quân đến, nếu là Tần quận trước kia thì còn có thể, nhưng bây giờ Tần quận đã đổ, mười ba thành làm theo ý mình, đã sớm không còn liên lạc. Hơn nữa chỉ cần nhìn vào tình hình của Hồ Lão thành thì sơn tặc đã làm tốt công tác bí mật, dù bây giờ Hán Cô thành có cao nhân gì chỉ huy cũng khó thoát khỏi kết cục như Hồ Lão thành, sợ rằng cơ hội bỏ chạy mà sống sót còn thấp hơn cả Phú Bộ Nhân.

Ý nghĩ của Nguyệt Hổ cũng không khác gì Phong Linh Hương, nhưng hắn lại có một niềm tin khó hiểu với Trương Hắc Ngưu, giống như Tú Nương không lo lắng gì đến vấn đề này, chỉ cần nơi nào có Trương Hắc Ngưu thì chỗ đó là chốn an toàn nhất.

Trương Hắc Ngưu nhìn đám người đang ngồi, mỗi người bị hắn nhìn đều thầm run lên, dưới ánh mắt sắc bén của hắn, mỗi người đều giống như bị nhìn xuyên thấu và đưa vào hầm băng. Tuy hắn không có ý bày ra thực lực của mình nhưng đến lúc cần thiết cũng phải làm lòng người chấn động. Hắn trầm mặc một lúc rồi nói:

- Binh pháp có nói đến thiên thời, địa lợi, nhân hòa, bây giờ là trời đông giá rét lợi thủ không lợi công, sơn tặc muốn phá thành phải hoàn thành trong thời gian sớm nhất, nếu không sẽ khó thể nào bảo đảm được vấn đề lương thực, đồng thời cũng vì vấn đề chống lạnh lẽ làm lòng quân rối loạn, vì thế mà bên ta giữ thiên thời. Sơn tặc giỏi phục kích, giỏi đánh du kích, những trận công thành thế này nếu không có đủ khí tài thì sơn tặc đừng hòng thuận buồm xuôi gió, vì vậy chúng ta giữ địa lợi. Mà sơn tặc phá thành sẽ tàn sát dân chúng, chúng ta lấy thành làm nhà, chắc chắn lấy cái chết để thủ thành, tuy trăm ngàn người nhưng lại đồng lòng. Sơn tặc tuy đông quân nhưng lại do mười ba toán sơn tặc liên hợp lại, chắc chắn sẽ có khoảng cách khó thể thống nhất, vì vậy chúng ta chiếm nhân hòa, nếu đã có đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, chúng ta còn gì phải sợ... ....

Trương Hắc Ngưu chậm rãi nói ra những lời của mình, rõ ràng có cảm giác tự tin rất mạnh, ai nghe xong cũng cảm thấy đúng, trong lòng thông thoáng hơn.

- Thì ra là thế, nếu là như vậy thì chúng ta có thể thắng... ....

Mọi người lại nghị luận, vì thế mà bầu không khí bức bối dần giảm xuống, nhưng Trương Hắc Ngưu biết tình hình cũng không phải là như thế, mình nói ra những lời vừa rồi chỉ có thể tạo nên niềm tin mà thôi. Thực tế sơn tặc biết là mùa đông mà vẫn đến tấn công Hán Cô thành, đồng thời còn tập hợp đủ lực lượng mới đến, như vậy nhất định đã có suy tính từ lâu. Chỉ cần nhìn bộ dạng của Hán Cô thành vào lúc này, hơn nữa sơn tặc còn phái người đến ám sát tướng thủ thành thì thấy trận chiến này sơn tặc đã chuẩn bị đầy đủ để bồi đắp thiếu hụt về thiên thời. Tất nhiên mùa đông không thích hợp công thành, cũng chẳng tốt cho thủ thành, rốt cuộc là ai có lợi thì phải xem kẻ nào biết lợi dụng.

Nếu đã không còn thiên thời thì phải xem địa lợi, dù Hán Cô thành giỏi phòng thủ thì Trương Hắc Ngưu cũng không lạc quan, vì thành quá cổ xưa lên ngoài vài cổng chính còn khá đầy đủ thì vài chỗ đã hư hỏng khá nặng, Trương Hắc Ngưu rất khó tin tòa thành này có phát huy tác dụng phòng thủ hay không. Chỉ cần xem xét sự kiện ám sát Lý tướng quân thì thấy sơn tặc đã có người trà trộn vào thành làm nội ứng, mà sơn tặc cũng không cần công thành, chỉ cần có một bộ phận sơn tặc hung hãn mở được cửa thành, như vậy Hán Cô sẽ thất thủ, như thế địa lợi cũng không còn.

Cuối cùng là vấn đề đồng lòng, nhưng bây giờ trong thành nhân tâm hoảng sợ, quân tâm cũng kinh hoàng, căn bản là không chiến mà bại, chính Trương Hắc Ngưu cũng không biết cuộc chiến này có điểm gì tốt. Sơn tặc dù là mười ba đạo hợp thành nhưng dù sao cũng đã được ma xát qua chiến trận, khốn nổi thủ hạ của mình lại chỉ là dân quê nhát gan, ưu khuyết điểm có thể thấy rất rõ ràng. Nhưng cuối cùng vẫn phải chiến đấu, vì vậy phải cho đám thủ hạ của mình chút niềm tin chiến thắng, chứ không phải hoàn toàn mất hy vọng, vì dù sao người có hy vọng vẫn hơn rất nhiều.

Vì thế Trương Hắc Ngưu nói nhảm đã xong, dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa là không thể, cũng chỉ còn lại sức mạnh của chính mình mà thôi.

Nguyệt Hổ tất nhiên biết rõ ý nghĩ của Trương Hắc Ngưu, hắn không thể ngờ một hán tử thô ráp như đối phương lại có tâm tư như vậy, vì thế mà trong lòng chợt khϊếp sợ, nhưng người được hắn nhìn trúng mà như vậy cũng không kỳ quái.

Tần Thường cũng thấy rõ những lời nói của Trương Hắc Ngưu chẳng qua chỉ ủng hộ nhân tâm, nhưng trong tình cảnh tối tăm lại thấy Trương Hắc Ngưu thật sự có thể dẫn Hán Cô thành đến con đường thắng lợi. Khốn nổi bây giờ ưu khuyết điểm quá rõ ràng, nếu là nàng sẽ chon con đường tránh đi, không biết Trương Hắc Ngưu tự tin vào điều gì, muốn đứng ở Hán Cô thành chống lại mười ba nhóm sơn tặc?
« Chương TrướcChương Tiếp »