Trên đường, Bàng gia quả nhiên không xuất hiện lại. Trương Hắc Ngưu hơi hối hận bởi vì không nhân cơ hội bắt lấy một hai kỵ binh cực kỳ cường hãn kia để nghiên cứu, lang nha bổng cũng vứt bỏ. Chu Bất Đồng cảm thấy đáng tiếc, khối sắt lớn như vậy cũng là một khoản tiền tương đối nhưng Trương Hắc Ngưu đã vất lại thì sao dám có người nào nhặt lên.
Minh Tú cũng tò mò:
- Tại sao đem vất cái vật to lớn kia đi...... Đáng tiếc nha!
Bạch Kim Nguyệt thật ra thì cũng cảm thấy hơi tiếc nuối vì binh khí khổng lồ như vậy không thấy nhiều, mặc dù tạo hình đơn giản, kiểu dáng đơn sơ nhưng là một thứ đại biểu cho sự vũ dũng của Trương Hắc Ngưu.
- Bởi vì không dùng được nữa, cũng căng ra quá rồi!
Trương Hắc Ngưu trả lời.
Hai nàng ngạc nhiên, Bạch Kim Nguyệt hỏi:
- Cái gì gọi là căng ra quá rồi?
Trương Hắc Ngưu nhìn sang Bạch Kim Nguyệt:
- Chất liệu cây gậy kia cũng không phải là rất tốt, sau khi mấy lần sử dụng thì đã bắt đầu rạn nứt, mặc dù chưa phải rõ ràng nhưng vào thời điểm chân khí lưu động thì có thể cảm nhận rõ ràng. Hơn nữa một kích cuối cùng kia đã làm nó biến hình, tất cả tật bệnh cùng lúc bạo phát, lưu lại cũng không thể sử dụng!
- Như vậy nha!
Minh Tú gật đầu:
- Vậy sau này tướng công sau này không không có binh khí sao! Vậy làm sao làm Đại tướng quân nha!
Thấy Minh Tú vì điều này mà lo lắng, Trương Hắc Ngưu bèn lấy Hàn Điện Lưu Tinh bên hông ra. Nhìn cây thần binh phát ra ánh sáng kì dị như dải ngân hà, ánh mắt Minh Tú nhất thời mở to đưa tay ra cướp lấy nhưng ngón tay của Trương Hắc Ngưu nhẹ nhàng điểm một cái thì lại nhanh như chớp trở về trong tay hắn. Trương Hắc Ngưu vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, Hàn Điện Lưu Tinh trong tay chợt lóe, ở giữa không trung xuất hiện một dải ngân hà có điểm cuối chạm vào một gốc đại thụ rồi trở về tay Trương Hắc Ngưu.
Phía ngoài Chu Bất Đồng cũng sợ hết hồn vì đang đứng gần đó. Cây cổ thụ phía xa khẽ rung một cái rồi cành lá bị xoắn nát bét chỉ còn trơ lại một đoạn gốc trên mặt đất.
Chu Bất Đồng vội vàng vuốt mồ hôi trên mặt, cả người phát run.
Minh Tú mở to hai mắt, vốn chỉ nhìn Hàn Điện Lưu Tinh xinh đẹp khả ái, không ngờ nó có uy lực như vậy. Nàng lập tức dán người vào Trương Hắc Ngưu nũng nịu:
- Tướng công a...... Đem cái này cho người ta vui đùa một chút có được hay không vậy...... Có được hay không vậy!
- Không tốt!
Trương Hắc Ngưu tiện tay đem Hàn Điện Lưu Tinh trả về vị trí cũ, Minh Tú giận đến run miệng, nhào sang bên cạnh Bạch Kim Nguyệt liên tục oán trách Trương Hắc Ngưu khi dễ nàng. Lúc này quan hệ giữa nàng và Bạch Kim Nguyệt cũng có chút hòa hợp, vì Minh Tú đang là một tiểu cô nương thiên chân khả ái, hoàn toàn khác với Tú Hoa phu nhân ngày đó. Bạch Kim Nguyệt vội vàng an ủi:
- Không nên tức giận rồi......tức giận sẽ không xinh đẹp, một cái lưu tinh thì có gì hay mà chơi...... Tỷ tỷ có danh kiếm này cũng không tệ, có muốn cầm chơi hay không?
- Danh kiếm?
Minh Tú tò mò:
- Người ta cũng có......
Vừa nói xong thì Tú hoa kiếm dài mảnh bén nhọn đã lóe hàn quang trước mặt Bạch Kim Nguyệt rồi thu trở về, phụng phịu:
- Có cái gì chơi hay đâu!
Bạch Kim Nguyệt sợ hết hồn. Ngày đó Minh Tú cầm Tú Hoa kiếm vẽ nên một trời hoa kiếm còn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng, bất quá vẫn lấy ra danh kiếm Kim Ngọc Điêu Linh:
- Thanh kiếm này rất khác với thanh của muội!
- Không giống?
Minh Tú hết sức hiếu kỳ, nhận lấy thanh Kim Ngọc Điêu Linh trong tay Bạch Kim Nguyệt, ánh mắt khẽ biến đổi, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve từ đầu đến chuôi rồi rút ra. Theo kim quang chói mắt, khí tức trên thân của Minh Tú khí bắt đầu biến đổi. Trương Hắc Ngưu chợt ngồi dậy, kéo Bạch Kim Nguyệt ra sau lưng mình khiến nàng cả kinh:
- Trương đại ca, chàng làm gì vậy?
Lúc này Minh Tú trong nháy mắt đã biến thành một người khác, tựa như một thanh lợi kiếm đã rút ra khỏi vỏ để lộ phong mang, vẻ thiên chân khả ái lập tức biến thành lạnh lẽo như sương thu, ánh mắt bắn ra quang mang sắc bén như kiếm phong, thanh âm nói chuyện cũng biến thành lạnh băng:
- Danh kiếm châu quang bảo khí! Sư muội, đây là vật mà ngươi quan ái, vậy mà bỏ ra cho sư tỷ thưởng thức, quả nhiên hết sức khó được!
Nói xong nàng cầm thanh danh kiếm chỉ vào Bạch Kim Nguyệt đang nấp sau lưng Trương Hắc Ngưu.
Bạch Kim Nguyệt nhìn Minh Tú, vẻ mặt không tin tưởng, chẳng lẽ đây là Minh Tú lúc nãy.
Nàng nhìn thanh Kim Ngọc Điêu Linh, không dám đưa tay ra tiếp nhưng Trương Hắc Ngưu cầm lấy. Minh Tú cười lạnh lùng:
- Thanh chân quang bảo khí này là chí bảo trong lòng sư muội ta, bình thường ta là sư tỷ cũng khó lòng động vào, ngươi là người nào mà thân mật với sư muội ta như vậy! Chẳng lẽ không biết môn quy Xá tử Yên Hồng Môn chúng ta!
Thủ chưởng của Minh Tú chợt vẫy lên, một luồng kình khí cường đại trong nháy mắt bộc phát, khí lưu mãnh liệt thổi ra ngoài rèm xe khiến Trần Tiểu Thúy đang ngồi trước không phòng bị ngã nhào xuống đất. Chu Bất Đồng nhìn thấy vừa lúc kéo nàng lên ngựa của mình, tránh khỏi thảm kịch bị xe ngựa đè lên.
Trần Tiểu Thúy tái mặt, Chu Bất Đồng cũng khó hiểu nhìn vào xe ngựa của Trương Hắc Ngưu. Vân Quan Nguyệt cảm giác được một luồng kiếm khí mãnh liệt đang dâng lên nên vọt ra từ trong xe ngựa của mình để xem xét.
- Môn quy gì?
Trương Hắc Ngưu hỏi, Bạch Kim Nguyệt cũng thầm kêu lớn trong lòng, chàng với cô ta đang nói cái gì vậy! Minh Tú biến sắc, ngọc thủ trượt trên vỏ kiếm rồi nắm lấy chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn Trương Hắc Ngưu, quát lên:
- Đáng chết!
Kim mang vạn trượng lập tức bắn ra từ thanh Kim Ngọc Điêu Linh đã nhờ kiếm khí siêu tuyệt của Minh Tú mà tự thoát ra khỏi vỏ. Trong mắt của Bạch Kim Nguyệt hoa lên, rèm xe tung bay, cường quang từ trong xe buông thả làm mọi người bên ngoài sợ hết hồn, vội vàng dừng cả lại, trong xe vang lên liên tiếp tiếng kình khí trầm muộn rồi một thân ảnh xinh đẹp nhẹ nhàng bay ra khỏi xe, khẽ chạm vào lưng ngựa phía trước rồi lắc mình đứng trên một khối đá núi cách đó không xa, trong tay cầm một danh kiếm hoa lệ, ngơ ngác nhìn hoàn cảnh xung quanh, thì thào:
- Nơi này là chỗ nào? Sao ta lại ở đây!
Vân Quan Nguyệt hơi ngẩn ra, hiểu rằng lúc này Minh Tú đã bị vây vào trạng thái Tú Hoa nương, là danh hào mà nàng được xưng tụng khi lăn lộn trên giang hồ. Hiện giờ nàng lạnh như sương, sát ý nặng nề, xuất thủ là lấy mạng người, không hề có một chút nhân từ, chính là một sát tinh nhất đẳng trong giang hồ. Nếu không phải xuất thân danh môn, hơn nữa người bị gϊếŧ đều là tà đạo yêu nhân thì đã sớm được liệt vào trong thập đại hắc đạo rồi.
Kiếm thuật Minh Tú cực kỳ tinh xảo, hơn nữa công lực cũng cực kỳ thâm hậu, được xưng là nữ cao thủ kiệt xuất nhất từ trước đến nay của Xá tử Yên Hồng Môn, kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú, là một trong những địch thủ mà Vân Quan Nguyệt không muốn giao thủ nhất.
Trương Hắc Ngưu đi ra, cầm trong tay vỏ kiếm Kim Ngọc Điêu Linh, nhìn Minh Tú đứng ở trên núi đá, mở miệng nói:
- Đem kiếm đây, chúng ta nói chuyện một chút!
Minh Tú hoành ngang kiếm trước ngực, lạnh lùng:
- Ngươi đến tột cùng là người nào, lấy công lực của ngươi còn trên cả chánh đạo thập đại cao thủ trên, rõ ràng là tông sư nhất lưu, nhưng các đại tông sư không ai có diện mạo như ngươi, vậy ngươi là thần thánh phương nào?
Đoàn xe đã hoàn toàn ngừng lại, Lý Phù Dung cũng tò mò ló đầu ra, phát hiện con hồ ly tinh duyên dáng vừa gia nhập vào đoàn giờ đã đứng cao cao trên một khối đá núi, trong tay cầm bảo kiếm lấp lóe đang giằng co với Trương Hắc Ngưu, thầm hỏi không biết chuyện gì xảy ra?
- Ngươi không phải là đối thủ của ta, tốt nhất là nghe theo khuyến cáo của ta!
Trương Hắc Ngưu dường như hữu hảo khuyên giải, nhưng trong lời nói toát lên ý tứ ra lệnh do trong lúc vô tình lộ ra mặt bá đạo.
- Bàng Minh Tú ta tự nhận không phải là đối thủ của ngươi, nhưng cũng không muốn nghe lời ngươi khuyến cáo!
Minh Tú lắc đầu, danh kiếm trong tay chỉ xuống làm kim quang nháy mắt bao phủ lấy thân kiếm.
- Có lẽ ta để ta nói cho ngươi biết một số chuyện tình?
Trương Hắc Ngưu tiếp tục nói, nhất thời không muốn giao thủ.
Bạch Kim Nguyệt qua cơn hoảng hốt cũng chui từ trong xe ngựa ra, kim quang chói mắt làm nàng khẽ mơ hồ không nhìn rõ mọi vật xung quanh. Trần Tiểu Thúy vội vàng chạy tới đỡ lấy, Bạch Kim Nguyệt hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trần Tiểu Thúy chỉ biết lắc đầu, Bạch Kim Nguyệt hoảng hốt nhìn lên Minh Tú, Minh Tú cũng nhìn lại nàng:
- Sư muội, ngươi nói cho ta biết, người này là người nào!
Vừa nói nàng vừa chỉ Trương Hắc Ngưu, Bạch Kim Nguyệt bị Minh Tú quát to một tiếng thì ngẩn ra không biết trả lời thế nào cho phải.