- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Lịch Sử
- Một Thái Giám Xông Thiên Hạ
- Chương 170: Lòng sinh sát cơ
Một Thái Giám Xông Thiên Hạ
Chương 170: Lòng sinh sát cơ
Nữ hài đứng trên cây đại thụ rất xa nhìn thấy tất cả cảnh tượng Trương Hắc Ngưu như một vị chiến thần vô địch dễ dàng quét ngang thiết kỵ, chỉ riêng về công kích, chỉ e là có thể xưng tụng đệ nhất đương thời. Nữ hài khẩn trương vò chặt hai tay, nhẹ nhàng cắn môi, muốn thu hồi vật kia từ trong tay cường giả này đúng là khó hơn lên trời.
Dưới mệnh lệnh của lão đạo, thiết kỵ nhanh chóng lui về sau để lộ ra Trương Hắc Ngưu sừng sững như một ngọn tháp sắt, lang nha bổng trong tay loang lổ vết máu, khôi giáp trên người biến thành màu hồng kinh khủng. Bên cạnh là vô số tàn thi, từng bước bước tới về nữ nhân kia, ánh mắt mọi người nhìn cả vào hắn. Người của Bàng gia đều cả kinh, nữ nhân kia lại càng không chịu được sát cơ kinh khủng phát tán ra từ trên người Trương Hắc Ngưu, chẳng quan tâm trừng phạt của Bàng gia Đại gia, vội vàng chạy tới đám nhân mã bên cạnh lão.
Vân Quan Nguyệt mở to hai mắt, Trương Hắc Ngưu muốn làm gì! Là muốn gϊếŧ chủ mẫu của Bàng gia hay là muốn đem người của Bàng gia một lưới bắt hết. Y khẽ do dự rồi bước tới, Chu Bất Đồng cũng theo sát, đại đao trong tay lòe lòe tỏa sáng.
- Tiện nhân, ngươi muốn phá hủy Bàng gia!
Bàng gia Đại gia tức giận trách mắng.
- Là ngươi! Cũng là lỗi của ngươi! Chẳng lẽ Gia Hào cũng không phải là con của ngươi, tại sao không cho đi báo thù!
Nữ tướng không sợ hãi chút nào trả lời.
- Không biết, ngươi hiểu cái gì, thân là người của Bàng gia sẽ luôn phải chuẩn bị tinh thần hy sinh cho Bàng gia! Nếu như Bàng gia chúng ta cần thì một đứa con như vậy đã là cái gì! Nhưng là...... Ngươi, lại cả gan dám điều động thiết kỵ, chẳng lẽ thật muốn đem Bàng gia chúng ta đẩy vào vực sâu hủy diệt !
Bàng gia Đại gia lửa giận bừng bừng, mình tổn bao nhiêu tâm huyết để cho Bàng gia tranh được cục diện bây giờ nhưng e là sẽ tiêu tan trong tay tiện nhân này.
- Ta và ngươi vốn là nhất thể, tại sao không thể điều động thiết kỵ, bọn họ là bộ hạ Bàng gia chúng ta, dĩ nhiên ta có thể điều động!
Nữ tướng ra vẻ đương nhiên.
- Khó trách tiên hiền thánh nhân luôn luôn nghiêm cấm nữ nhân không được tham gia vào chính sự!
Bàng gia Đại gia thở dài thật sâu:
- Vì chính là đề phòng người giống như ngươi vậy, ánh mắt thiển cận, không biết tiến thối. Ngươi thật cho rằng với thực lực của Bàng gia có thể luyện ra thiết kỵ kia!
Nữ tướng khẽ cả kinh, vừa muốn mở miệng, Bàng gia Đại gia chợt vung tay lên:
- Bắt lại!
Hai bên lao ra hơn mười kiếm thủ, đem nữ tướng vây quanh, mấy hộ vệ của nàng nhanh như chớp bị quật xuống đất còn nữ tướng thì cũng bị trói gô sau đó nhét thêm một cục vải vào miệng.
- Mang đi!
Bàng gia Đại gia hạ lệnh. Đang lúc nữ tướng sắp sửa bị áp lúc đi, thì hai hộ vệ áp bên cạnh chợt run lên rồi đầu óc vỡ toang, máu thịt bay ngang, thoáng chốc đã thành hai thi thể không đầu. Trên người nữ tướng cũng bị máu tươi tưới đẫm nóng hổi làm nàng sợ hết hồn, nhìn lại hai kiếm thủ bên cạnh mới biết được chuyện gì, hét thảm một tiếng rồi mềm nhũn lăn ra đất. Mấy kiếm thủ bên cạnh vội vã rút kiếm ra cầm trong tay, có hai kiếm thủ khác lại xốc nàng lên.
Lập tức hai kiếm thủ kia lại run lên rồi trong nháy mắt máu huyết phun tung tóe, trên mặt đất lại có thêm hai thi thể không đầu.
- Chuyện gì xảy ra?
Bàng gia Đại gia cả kinh, chợt nhìn vào Trương Hắc Ngưu vừa đang tiến gần vừa khẽ điểm ngón tay vào không trung.
Trong lòng Bàng gia Nhị gia chợt nảy lên, có một dự cảm bất tường, vội vàng nói với Bàng gia Đại gia:
- Gia chủ, ngươi mau trở về. Nơi này giao cho ta đi!
Trương Hắc Ngưu chậm rãi tiêu sái đến gần, thân thể vô cùng cường tráng mang theo khí thế trùm cả thiên địa, trong tay cầm thanh lang nha bổng vẫn còn dính vào đủ thứ kỳ quái, máu tươi nhỏ xuống ròng ròng.
Sắc mặt Bàng gia Đại gia trắng bệch, lúc này Trương Hắc Ngưu mới chậm rãi mở miệng:
- Trương mỗ còn chưa lên tiếng, các ngươi muốn đi đâu?
Hắn cảm thấy hơi tức giận vì với cảm giác nhạy bén của mình nên biết với thực lực của đoàn thiết kỵ kia đủ để tạo thành uy hϊếp với đoàn xe. Những thiết kỵ kia có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, với công lực như quỷ thần của Trương Hắc Ngưu cũng tựa như đi ngược dòng nước, công lực tiêu hao cực nhanh, hơn nữa những người này tựa như không có bất kỳ tình cảm, trong lòng chỉ có tuân theo mệnh lệnh mà không hề sợ hãi tử vong tạo thành áp lực cực lớn với hắn khiến hắn nhất thời chỉ có lực phòng ngự. Bất quá mặc dù là chỉ có lực phòng ngự, nhưng Trương Hắc Ngưu đại phát thần uy làm những tên lọt vào vòng phòng ngự của hắn bị chém gϊếŧ dễ dàng như sơn dương.
Nếu là lúc này có người chỉ huy thiết kỵ mạnh mẽ tấn công đoàn xe thì những người khác không thể tránh khỏi thương tổn. Trương Hắc Ngưu nghĩ tới đây cảm thấy cực kỳ tức giận, những người này tuyệt đối không thể bỏ qua vì thế sau khi thiết kỵ tháo lui thì mục tiêu của Trương Hắc Ngưu chính là nữ tướng dẫn đầu, hắn quyết tâm diết gà dọa khỉ để làm gương cho những kẻ sau này.
- Ngươi muốn làm gì!
Bàng gia Đại gia chột dạ. Uy áp cường đại vô cùng của Trương Hắc Ngưu làm cho hình ảnh của hắn trở nên vặn vẹo, tựa như một loại tồn tại trong một không gian khác, cực kỳ quỷ dị.
Trương Hắc Ngưu không nói một lời đi tới bên cạnh nữ tướng , huy vũ lang nha bổng trong tay nặng nề đập xuống. Một luồng cuồng phong chợt cuộn lên quanh thân, tựa như áp lực thiên địa trong nháy mắt tập trung vào trong thanh lang nha bổng. Đầu cây lang nha bổng bỗng như hơi cong lại, trên thân phát ra tia lửa lách tách do ma sát với không khí rồi bùng lên một luồng lửa mãnh liệt cứ thế đập vào thân thể nữ tướng. Cảm nhận được áp lực nặng nề, thân hình nàng chợt ngã vật xuống đất, vừa lúc có thể tránh được một kích cường bạo của Trương Hắc Ngưu.
- Hạ thủ lưu tình!
Không ngờ Trương Hắc Ngưu nói gϊếŧ là gϊếŧ, Vân Quan Nguyệt hét lớn sau lưng.
- Không nên!
Bàng gia Đại gia chợt nhíu mày, theo bản năng đưa tay đặt vào cây trường cung khoác sau lưng, mấy kiếm thủ bên cạnh cũng liều lĩnh công tới, các loại ám khí từ đoàn nhân mã của Bàng gia cũng mù mịt phóng qua. Trương Hắc Ngưu khẽ đảo mắt, tốc độ của thanh lang nha bổng chợt tăng vọt xé rách không khí, ngọn lửa trong nháy mắt biến mất, thân gậy trở thành một mảnh đỏ bừng, mục tiêu không phải là nữ tướng nằm trên mặt đất mà là những ám khí đang công tới. Chỉ nghe thanh âm va chạm vang lên liên tiếp rồi tất cả các ám khí của mọi người đều bay ngược trở về. Một trận cuồng phong cuộn lên mang theo một tầng bùn đất ập vào mấy kiếm thủ đang cầm kiếm xông tới, đoàn ngựa của Bàng gia dưới trận cuồng phong cũng hý vang rồi lui về phía sau.
Trường cung của Bàng gia Đại gia rơi bịch xuống đất, trong lòng không còn dũng khí đối mặt với cường giả như vậy, chiến mã dưới thân hý lên rồi phóng vụt đi khiến lão rơi bịch xuống đất, nhất thời hơn một nửa người trong đoàn ngựa cũng rớt xuống đất.
Bàng gia Nhị gia miễn cưỡng duy trì thăng bằng nên vẫn ngồi được trên yên, tuy nhiên chiến mã của lão đã bị uy áp của Trương Hắc Ngưu dọa cho sợ nhũn ra khó có thể đứng vững. Trương Hắc Ngưu dừng tay, nhìn thanh lang nha bổng trong tay vì tốc độ quá nhanh mà mà đã hơi bị cong lại, khẽ thở dài một hơi, trên mặt đất nữ tướng đã biết điều nằm yên chờ chết. Vân Quan Nguyệt thấy một màn này cũng kinh hãi, thanh lang nha bổng của Trương Hắc Ngưu mặc dù nói không hơn thần binh lợi khí nhưng thắng ở kích thước và trọng lượng to lớn, vũ khí như vậy không cần dùng vật liệu quá tốt, chỉ cần dựa vào lực lượng đã có thể chống đỡ với danh khí bình thường. Tuy nhiên nó cũng không chịu được tốc độ huy vũ quá nhanh của Trương Hắc Ngưu mà cong đi, Vân Quan Nguyệt không cách nào dùng kiến thức của mình để giải thích.
Trương Hắc Ngưu tiện tay đem lang nha bổng ném trên mặt đất, không có hứng thú với đám người ngựa xung quanh đi về phía gò đất. Mọi người của Bàng gia bị dọa cho sợ đến u mê, không biết Trương Hắc Ngưu có ý gì, chỉ biết đứng nhìn thân thể khổng lồ của hắn đi ngang qua Vân Quan Nguyệt rồi tiến lêи đỉиɦ gò.
Nữ tướng lúc này gục trên mặt đất khóc lên rưng rức, bên cạnh đều là thi thể nát bấy của các kiếm thủ cùng với một hố đất sâu hoắm hình lưỡi liềm do lang nha bổng của Trương Hắc Ngưu bạt qua. Mấy người Bàng gia chụm lại vào nhau, khẩn trương nhìn Vân Quan Nguyệt đi tới, Bàng gia Nhị gia cũng nhận ra đây là hung thủ gϊếŧ chết Gia Hào, trên mặt lóe lên một tia hận ý nhưng trong giây lát thì lập tức thu lại.
- Các ngươi đi đi...... Sau này không nên tái xuất hiện ở trước mặt của chúng ta!
Vân Quan Nguyệt lên tiếng.
Đám người của Bàng gia thở phào nhẹ nhõm, Bàng gia Đại gia đứng dậy thi lễ:
- Kính xin tôn trưởng lưu quý hiệu, ngày sau Bàng gia khi gặp sẽ biết đường nhượng bộ lui binh!
Vân Quan Nguyệt khẽ do dự, không biết nói gì cho phải, hiển nhiên là hiểu ý tứ của Bàng gia Đại gia ý tứ nhưng nói thật cũng sẽ không ai tin tưởng nên đành chỉ tay lên trời sau đó nói tiếp:
- Sau này còn gặp lại!
Bàng gia Đại gia ngạc nhiên, không rõ ý tứ của hành động vừa rồi, nhìn sang Bàng gia Nhị gia thấy cũng vậy, đây là đại biểu cho một tiền bối cao nhân trong giang hồ hay là một môn phái thần bí cường đại? Quả thực là khó giải thích!
Thật ra đến tột cùng là có ý gì, Vân Quan Nguyệt cũng không biết, y chỉ là cố lộng huyền hư, làm người Bàng gia cảm thấy mê là đủ. Bất quá hiển nhiên người Bàng gia cho là thật, sau này còn phái ra một lượng lớn nhân thủ để tìm hiểu ý nghĩa động tác này, tiêu phí rất lớn.
Còn có một người nữa tưởng là thật, nữ hài nấp ở trên cây lặp lại động tác của Vân Quan Nguyệt, trong đầu hiện lên một loạt các môn phái thần bí lẫn cao nhân nhưng không hề có một động tác đại biểu nào như vậy, thật sự là thật kỳ quái nha! Nữ hài lại xoắn tóc mai khổ sở suy nghĩ.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Lịch Sử
- Một Thái Giám Xông Thiên Hạ
- Chương 170: Lòng sinh sát cơ