Đám đông một trận xôn xao, tựa hồ là vì kẻ kia vừa nói ra tiếng lòng của đông đảo các nam nhân mà cảm thấy kích động, hay là vì làm ra mà chuyện mà đông đảo các nam nhân muốn làm, tóm lại trường diện trong nháy mắt trở nên hết sức hỗn loạn.
Chẳng qua hai nhân vật chính Trương Hắc Ngưu và Minh Tú hoàn toàn không chú ý, tiếp tục đi về trước. Người nọ liên tục lui về phía sau, trên khuôn mặt coi như không tệ lộ ra hung quang, mấy tên đồng bọn cũng chen ra, trong tay đều cầm lăm lăm gậy gộc. Người nọ giận kêu một tiếng:
- Không uống rượu mời uống rượu phạt!
Gã chưa dứt lời thì đại thủ của Trương Hắc Ngưu tùy ý vung lên một cái, dường như có một thứ gì đó bị bắn ra ngoài, người nọ lập tức biến mất khỏi vị trí.
- A! Người đâu?
Mấy đồng bọn của gã thất kinh, nhìn đồng bọn mới vừa rồi còn đứng đó.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là gặp phải quỷ rồi?
Mọi người chung quanh trố mắt. Trương Hắc Ngưu và Minh Tú tiếp tục đi về phía trước, một người vội vàng vọt lên muốn kéo y phục Trương Hắc Ngưu, gấp gáp:
- Vừa rồi ngươi dùng tà thuật gì, tại sao không thấy đại ca lão tử nữa?
Trương Hắc Ngưu vừa quay đầu lại, đại thủ lại tùy ý vỗ một cái, vèo một tiếng, trong mắt mọi người chớp qua một đạo tàn ảnh. Gã kia vừa định kéo y phục Trương Hắc Ngưu thì đã biến mất, xa xa trên mặt đất nghe truyền tới tiếng một người rơi nặng nề trên mắt đất cùng tiếng kêu thảm thiết, có người đi tới thì thấy rõ ràng là kẻ đầu tiên cản đường. Lại có người nhìn lên trên thì thấy một bóng người khác đang nằm trên mái nhà.
Mọi người tái nhợt, nhìn Trương Hắc Ngưu vẻ khó tin, đây là quái vật gì, mấy người còn lại vội vàng ném gậy gộc trong tay đi rồi chạy biến, chỉ sợ Trương Hắc Ngưu ra tay với mình.
Minh Tú lại áp vào trong ngực Trương Hắc Ngưu dịu dàng:
- Phu quân đại nhân quả nhiên là tấm lòng nhân hậu, nếu là thϊếp thân xuất thủ thì đã lấy đầu bọn chúng rồi. Bất quá tướng công luôn luôn ấy kiếm thuật trứ danh, từ lúc nào lại biết thần công Thích Già trịch tượng công chiêu bài của Đại Lôi Âm Tự?
Trương Hắc Ngưu tự nhủ đây bất quá là mình tiện tay ném đi, thế nào mà lại ra những thứ danh đường này, nhưng tốt hơn là cứ theo lời của Minh Tú:
- Hơi có liên quan đến!
- Phu quân đại nhân thiên tư trác tuyệt, sở học rộng lớn, liên quan đến đến nhiều môn phái, quả nhiên không hổ là tuổi trẻ tuấn kiệt ít có trong chốn giang hồ!
Minh Tú ở một bên khen, thân là chánh đạo thập đại cao thủ nhưng trong ánh mắt của nàng tràn đầy sùng bái với Trương Hắc Ngưu. Nếu như những cao thủ giang hồ biết thân phận của nàng nhìn vào chắc chắn sẽ chấn kinh.
Trương Hắc Ngưu cũng cảm thấy hơi lúng túng. Ánh mắt như vậy hắn cũng đã thấy nhiều, cảm thấy đương nhiên, bất quá lấy tuổi của mình mà bảo là trẻ tuổi tuấn kiệt thì đúng là không quan hệ chút nào, bất quá vẫn trả lời, thậm chí nịnh nọt Minh Tú:
- Công phu của nàng cũng không tệ!
Minh Tú cúi đầu xuống ra vẻ ngượng ngùng. Khóe mắt nhẹ nhàng vừa chuyển, phát hiện thấy cái gì nên chỉ tay:
- Tướng công. Người ta muốn ăn cái kia!
Trương Hắc Ngưu nhìn theo thì thấy một tiểu thương đang run rẩy khi chạm ánh mắt của mình. Trước chiếc bàn nhỏ của y có bày không ít mứt quả mê người . Trương Hắc Ngưu cũng không quản một đại mỹ nhân như Minh Tú lại có thể sà vào hàng quà bên đường sẽ gây cảnh tượng ra sao, chỉ biết tiến lên thỏa mãn nguyện vọng của nàng. Người xung quanh đều bị dọa sợ chạy trốn không kịp, người bán hàng rong run rẩy, dưới uy áp khổng lồ của Trương Hắc Ngưu thiếu chút nữa ngã lăn trên đất.
- Muốn cái nào?
Trương Hắc Ngưu hỏi.
- Cái này! Cái này!
Minh Tú tựa như một nữ hài chỉ vào chỉ vào xâu mứt lớn nhất. Trương Hắc Ngưu lập tức cầm lấy đưa cho Minh Tú, nàng đưa cả hai tay cầm lấy, lộ ra nét cười thỏa mãn.
- Bao nhiêu tiền?
Trương Hắc Ngưu làm trong quán cơm nên cũng tinh thông buôn bán, móc trong ngực ra mấy đồng tiền.
- Không...... Không......
Người bán hàng rong lùi về phía sau Trương Hắc Ngưu đứng trước gây ra một áp lực cực lớn, sao còn dám đứng gần, vội vàng khoát tay:
- Một xâu mứt quả mà thôi, không cần tính tiền!
Trương Hắc Ngưu lắc đầu, đem mấy đồng tiền đặt lên bàn:
- Chừng đó chắc đủ.
Nói xong tiếp tục hộ tống Minh Tú tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Người bán hàng rong chờ cho Trương Hắc Ngưu bước đi liền vội vàng chộp mấy đồng tiền vào tay, thở phào nhẹ nhõm, người này mặc dù cao lớn kinh khủng, thân hình khôi ngô như người khổng lồ nhưng lại là người tốt vô cùng.
Thám tử Bàng gia ẩn trong đám người cũng rầu rĩ, hai vị này đều là cao thủ danh chấn thiên hạ, tới gần thì trăm triệu lần không dám nhưng nếu ở xa thì lại không thấy chuyện gì, biết làm thế nào cho phải?
Người vây xem dần dần ít đi, chắc là cũng đã thấy không còn mới lạ, cũng có thể là do Trương Hắc Ngưu mới vừa rồi đại phát thần uy ném đi hai người chấn nhϊếp đám động. Hai người thoải mái đi tới, dọc theo đường đi Minh Tú mua không ít đồ, phần lớn đều là đồ ăn, nhanh chóng được nàng ăn hết.
Sau khi thỏa mãn, Minh Tú vô cùng cao hứng, ánh mắt liếc về phía Trương Hắc Ngưu rất dịu dàng, dường như đã xem hắn là vị hôn phu của mình rồi.
- Thành đông có một Quan Âm miếu, nghe nói là cực kỳ linh nghiệm, chúng ta cùng đi tới đó đi?
Đi tới đầu phố, Minh Tú đề nghị Trương Hắc Ngưu. Trương Hắc Ngưu gật đầu, hắn đối với loại chuyện này luôn luôn tương đối bị động , nếu Minh Tú nói, đi một chuyến cũng không có vấn đề gì.
- Vậy chúng ta đi thôi!
Trương Hắc Ngưu nói, hai người lại dắt tay đi tới về hứng Quan Âm miếu.
Chuyển qua một đầu đường khác, ven đường đột nhiên có một tiếng gào khóc kêu khổ:
- Các vị tương thân phụ lão, tiểu phụ nhân từ phía nam chạy nạn mà đến. Hiện giờ lương khô dùng hết, mắt thấy một nhà già trẻ tất cả đều sắp chết đói trong thành, chỉ có thể bán nữ cầu sinh rồi! Tiểu nữ nhi năm vừa mới mười hai. Mặt mũi mỹ lệ, thông minh lanh lợi, động tác nhanh nhẹn, có vị lão gia phu nhân nào phát phát thiện tâm cho nhà tiểu phụ nhân đường sống đi!
Trương Hắc Ngưu và Minh Tú nghe vậy thì nhìn sang thì thấy một người đang bán con gái của mình. Người bán là một phụ nữ thân thể gầy yếu tiều tụy, ăn mặt rách rưới nhìn không ra tuổi, luôn miệng nói ra ưu điểm con gái mình nào là ăn ít làm nhiều, đợi lúc lớn lên có thể làm ấm áp giường chủ nhân nhưng lại cự tuyệt bán nữ nhi mình vào thanh lâu, chỉ muốn tìm một nhà đứng đắn.
Những người bên cạnh vây quanh không ít nhưng không mấy ai hỏi giá. Một tiểu nữ hài quỳ bên cạnh người phụ nữ, chính là nữ nhi của bà ta, trên đầu ghim một chiếc trâm gỗ, cúi gằm nhìn không rõ mặt, cả người khẽ run như sợ cho tương lai bất trắc, bàn tay nhỏ bé nắm chặt gấu áo cũ kỹ.
Trương Hắc Ngưu tùy ý nhìn một cái rồi cũng không để ý, người phụ nữ kia đúng là thân thể suy yếu vô lực. Vừa nhìn cũng biết là thật lâu không ăn được một bữa cơm no nhưng tiểu cô nương kia cũng tuyệt đối không phải như bề ngoài. Thân thể nhỏ bé nhưng hàm chứa lực lượng cường đại, có thể chưa so sánh được với Vân Quan Nguyệt nhưng không thua kém Quỷ kiếm. Hai người đối nghịch như vậy lại tổ hợp với nhau, chỗ kỳ lại trong đó ai mà biết được. Bất quá Trương Hắc Ngưu không có chút nào hứng thú, cùng Minh Tú tiếp tục đi về phía trước.
Minh Tú căn bản không để ý, nhìn thoáng qua thì coi như xong. Đối với nàng mà nói, nữ nhân tám tuổi trở lên đều có thể tạo thành uy hϊếp với mình, huống chi tiểu cô nương này cũng mười hai tuổi, nàng sao có thể phản ứng. Bây giờ nàng không phải là Tiểu Tú Hoa tràn đầy tâm trạng mà đang ở trạng thái Minh Tú, tràn đầy địch ý đối với hết thảy nữ nhân.
Hai người đi tới.
- Như thế nào đây? Rốt cuộc bán hay không nha!
Một công tử ca chừng hai mươi tuổi hỏi, có vẻ gấp gáp. Người phụ nữ kia cầu khẩn nhưng không nói giá tiền, nhà gã kia vừa lúc cần một tiểu nha đầu nhưng bà ta lại không để ý đến gã nên nhất thời phát hỏa.
- Còn bán cái rắm nha!
Người phụ nữ kia không hồi đáp thì tiểu nữ hài vẫn ngồi cúi gằm chợt đứng dậy, thân thể nhỏ bé ngùn ngụt lửa giận:
- Tất cả đều cút ngay cho lão nương! Chánh chủ cũng đi rồi, các ngươi ở chỗ này xem náo nhiệt làm gì!
Mọi người sợ hết hồn, không nghĩ tiểu nữ hài thanh thuần khả ái lại có thể nói ra lời như vậy, trong lúc nhất thời đều ngây dại.
- Ngươi! Ngươi nói cái gì?
Công tử ca lắp bắp.
- *** ! Còn muốn lão nương nhắc lại sao?
Tiểu nữ hài ngẩng đầu lộ ra dung nhan tinh tế, mỹ lệ như một vầng trăng. Bất quá hàm răng lóe lên phun ra những lời làm người khác tê dại:
- Lỗ tai của ngươi dài đến trong c̠úc̠ Ꮒσα sao? Chẳng lẽ còn muốn lão nương giúp ngươi cởϊ qυầи , giúp ngươi thọc thọc?
Công tử á khẩu, sắc mặt tái nhợt cơ hồ muốn ngất đi, một thư đồng phía sau vội vàng đỡ lấy. Gã hổn hển mấy hơi mới hồi phục tinh thần, run rẩy nói với thư đồng:
- Đi! Đi thôi...... Tiểu nha đầu ghê gớm như vậy thì hầu hạ không nổi đâu!
- Cút đi! Tử lão đầu, ngươi không nhìn lại mặt mình xem mà muốn chiếm tiện nghi của lão nương!
Tiểu nữ hài khinh thường, sau đó nhìn sang mọi người xung quanh:
- Có cái gì đẹp mắt mà xem, để ta thu tiền nhé?
Người vây xem thoáng cái tản đi không còn một mống, còn người phụ nữ đang quỳ gối bên cạnh vội vàng la lên:
- Vị tiểu thư này, ngươi đem mọi người đuổi đi vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi đáp ứng tiền của ta?
Một đạo ngân quang chợt lóe, tiểu nữ hài ném ra một thỏi bạc cho người phụ nữ kia:
- Ngươi cút đi, thành sự không có, bại sự có dư, lão nương cũng không biết làm sao phải người ngu xuẩn như vậy, cầm lấy tiền mau cút, sau này đừng cho lão nương gặp lại ngươi!
Phụ nhân kia vội vàng đem tiền nhặt lên chạy biến không dám dừng lại một khắc.
Cô bé nhíu mày, nghĩ đến đối thủ khó dây dưa, xem ra phải dùng biện pháp khác rồi.