Duy nhất không bị quấy rầy đến chỉ có Lý Phù Dung và Tiểu Vũ Điểm. Lý Phù Dung ở trong ngôi nhà sâu nhất trong đình viện để tĩnh dưỡng còn Tiểu Vũ Điểm thì đi ra ngoài chuẩn bị thức ăn vẫn chưa về.
Chu Bất Đồng thấy Trương Hắc Ngưu hộ tống Minh Tú ra ngoài thì theo bản năng đứng lên, nhìn Trần Tiểu Thúy vẫn như tượng gỗ, lại nhìn Bạch Kim Nguyệt đang nghiến răng nghiến lợi, thận trọng hỏi:
- Phu nhân, chúng ta phải làm gì nha? Trần cô nương bây giờ còn thế này......
Bạch Kim Nguyệt hơi ngẩn ra, vẻ mặt biến đổi nhìn về Trần Tiểu Thúy đang ngồi bất động, không biết tình huống của nàng bây giờ ra sao. Cứ tiếp tục bị vây trong trạng thái cô độc đó, có thể xuất hiện dị biến tinh thần hay không rồi lại như Minh Tú. Người duy nhất có thể giải trừ trạng thái cho Trần Tiểu Thúy là Trương Hắc Ngưu thì lại đi theo Minh Tú, vậy phải làm sao bây giờ?
- Chúng ta là không phải đuổi theo xem một chút?
Chu Bất Đồng nhỏ giọng đề nghị, trong lòng Bạch Kim Nguyệt hơi động nhưng chợt vang lên một giọng nói:
- Không cần đâu, hai người bọn họ đều là cao thủ hiếm thấy. Các ngươi theo sau sẽ không giấu diếm được bọn họ. Trương đại nhân thì không sao nhưng nếu chọc phải Minh Tú thì hậu quả không dám tưởng tượng!
Hai người quay lại thì thấy đám người Vân Quan Nguyệt vừa trở lại. Ba kiếm thủ cũng đã được Vân Quan Nguyệt đem tới, mặc dù vẫn bị nội thương vì kình khí của Minh Tú nhưng vẫn đứng ở cửa canh giữ như người máy. Mọi người cũng không để ý, chỉ có Quỷ kiếm cảm thấy vô cùng kỳ quái. Dĩ nhiên lão kỳ quái là không phải là tại sao ba kiếm thủ đứng gác ở đó mà là tại sao Vân Quan Nguyệt giải được cấm chế của Minh Tú. Bất quá Vân Quan Nguyệt không nói nên lão cũng không hỏi, hết thảy vẫn là bí ẩn.
- Nhưng là.....
Bạch Kim Nguyệt do dự, cảm thấy địa vị của mình bị uy hϊếp. Cảm giác như vậy ngay cả khi nàng còn là Vương hậu Lôi Âm quốc cũng chưa từng trải qua .
- Không có nhưng là!
Vân Quan Nguyệt lắc đầu:
- Hai người kia không phải bình thường, hành vi và suy nghĩ bọn họ không phải là thứ mà chúng ta đủ khả năng thay đổi, chỉ có thể đợi chờ mà thôi!
Bạch Kim Nguyệt khẽ đáp một tiếng, vô lực ngồi xuống chiếc giường phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Lý Thần Ngọc còn ngủ say, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của hài tử thì bất giác thầm nghĩ nếu mình và Trương đại ca có thêm nhiều hài tử thì tốt!
- Như vậy Trần cô nương thì sao?
Chu Bất Đồng khẩn trương, chỉ tay về Trần Tiểu Thúy ngồi bất động.
- Nàng làm sao?
Vân Quan Nguyệt lúc này mới phát hiện sự quái dị của Trần Tiểu Thúy nên bước tới. Vương Đạo Thống cũng cảm thấy hứng thú xen vào:
- Bộ dạng cô nương này thật kỳ quái, làm sao giống như một tượng gỗ vậy?
Y đưa tay định chạm vào thân thể Trần Tiểu Thúy, Chu Bất Đồng biến sắc, lập tức ngăn ở trước người, cả giận nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Vương Đạo Thống lúng túng:
- Bất quá là tò mò mà thôi, ngươi kích động như thế làm gì?
- Tò mò! Đây cũng là thứ ngươi có thể tò mò đấy sao? Dám đυ.ng vào Trần cô nương thì ta sẽ một đao chặt tay của ngươi !
Chu Bất Đồng tàn nhẫn, y căn bản không sợ Vương Đạo Thống, Vương Đạo Thống trừ khinh công có thể vượt y còn võ lực thì kém xa.
Vương Đạo Thống phẫn nộ lui về phía sau nhưng cũng không dám làm gì thêm. Chu Bất Đồng vội vàng chạy đến Vân Quan Nguyệt cầu khẩn:
- Ngài xem giúp Trần cô nương một chút?
Vân Quan Nguyệt khẽ đáp một tiếng, đi tới bên cạnh Trần Tiểu Thúy cầm tay xem mạch, sau đó vạch mí mắt nàng lên, nói vẻ khó hiểu:
- Tất cả đều bình thường nhưng lại thất thần. Xem ra là bị thủ pháp kỳ lại ngăn lại thần thức, quả nhiên thần kỳ vô cùng, chắc là đại nhân hạ thủ?
Chu Bất Đồng gật đầu:
- Đúng! phu nhân nói đại nhân vì tăng thần thức cho Trần cô nương mà cường hành phong bế giác quan, ma luyện ý chí! Hy vọng Trần cô nương có thể bằng vào ý niệm của mình đột phá cấm chế để tỉnh lại!
- Thật thần kỳ, trên đời còn có phương pháp như vậy?
Vân Quan Nguyệt cảm thán:
- Như vậy không phải rất tốt sao?
- Nhưng phu nhân còn nói loại cấm chế này cực kỳ đáng sợ, nếu như không cách nào bằng vào lực lượng tự thân đột phá thì sẽ cực kỳ thương hại bản thân!
Chu Bất Đồng lo lắng.
- Đây cũng là một vấn đề!
Vân Quan Nguyệt gật đầu:- Đúng vậy, cường hành phong bế giác quan sẽ khó tránh khỏi dị biến tổn thương đến thần thức, biết đâu còn biến thành kẻ điên hay ngốc.
- Cái gì?
Chu Bất Đồng thất kinh, y tuyệt đối không muốn nhìn thấy Trần Tiểu Thúy biến thành kẻ điên hay ngốc.
- Như vậy có biện pháp gì phá giải?
Vân Quan Nguyệt hỏi.
- Phá giải?
Chu Bất Đồng tự nhủ, chẳng phải là ta đang hỏi ngươi, nhưng y vẫn trả lời:
- Căn cứ theo như lời phu nhân, chỉ có đại nhân mới có thể phá giải.
Vân Quan Nguyệt khẽ hô:
- Cái này nhưng khó làm rồi! Cũng chỉ có thể cầu trời mà thôi.
Vân Quan Nguyệt cũng là vô kế khả thi, Chu Bất Đồng kêu thảm, đành phải ngồi chờ đợi vậy. Y nhìn chăm chăm ra cửa, không biết rốt cuộc Trương Hắc Ngưu và Minh Tú đi đâu.
Quy mô Bà Dương thành không nhỏ, trên đường phố rất náo nhiệt. Bình thường người đi đường cũng ít dừng lại để quan sát xung quanh nhưng hiện giờ mọi người đều đang nhìn vào hai người khác thường đang đứng ở giữa một ngã tư.
Một người thân thể hùng tráng uy vũ tựa như núi lớn, cao vượt lên trên mọi người, cả người như đúc bằng sắt, diện mục dữ tợn. Thỉnh thoảng thần quang lại bắn ra trong mắt, vừa nhìn là biết thần lực vô cùng. Nhìn hắn vững vàng bước đi trên đường, cước bộ vững vàng trầm trọng nhưng đặt vào mặt đất lại không hề phát ra thanh âm, khó trách hấp dẫn ánh mắt người khác.
Trương Hắc Ngưu thản nhiên nhìn mọi người như những chú lùn bên cạnh, mặc dù ánh mắt mọi người đang nhìn vào nhưng hắn không hề cảm thấy khó chịu mà tùy ý nhìn ngang khiến mọi người như bị hung quang chiếu vào. Lúc Trương Hắc Ngưu vào thành lẫn lúc đi gặp Lý Nhất Sinh đều có xe ngựa đưa đón, cũng không đi trên đường cái nên bị mọi người nhìn vào cũng là lần đầu tiên, mặc dù không khẩn trương nhưng lại cảm thấy tò mò.
Bên cạnh hắn là một nữ nhân quốc sắc thiên hương đang dựa vào, bước đi uyển chuyển. Cặp mông tròn trịa và bộ ngực cao vυ"t còn hấp dẫn ánh mắt mọi người hơn cả Trương Hắc Ngưu. Mấy người nữ thấy một người cùng phái diễm quang tứ xạ thì không nhịn được trong lòng đố kỵ bừng bừng, không ngừng nhỏ giọng mắng, hồ ly tinh..
Các nam nhân bên đừng cũng không ngừng hỏi thăm vị cô nương kia là thần thánh phương nào mà có thể xinh đẹp động lòng người, phong hoa tuyệt đại, một thân quyến rũ phong tình như vậy. Bất quá tất cả nhìn vào Trương Hắc Ngưu thì đều không có ai dám đến càn rỡ.
Minh Tú tựa hồ hoàn toàn không biết, chỉ vui vẻ cười nói với Trương Hắc Ngưu. Nhìn thấy những ánh mắt nam nhân bên dường đang dán vào người nàng, Trương Hắc Ngưu cảm thấy trong lòng khẽ có chút bất mãn, tựa hồ là xem như có người xâm phạm đồ đạc của mình, chuyển thân che đi ánh mắt của mọi người. Minh Tú khẽ cười, càng dán chặt thân thể vào Trương Hắc Ngưu, trong đám người lại càng rì rầm sao có bông hoa nhài cắm bãi *** trâu, thậm chí có kẻ nhiệt huyết sôi trào nhưng rồi lại dừng bước.
- Tướng công? Thϊếp thân lúc nhỏ thích nhất là đi dạo phố, nhìn cảnh người náo nhiệt, tiểu thương vây quanh bán các loại vật phẩm kỳ quái, đồ chơi mới lạ, đồ ăn ngon lành, thật là vui vẻ!
Minh Tú vừa áp sát thân thể Trương Hắc Ngưu vừa kể lại:
- Nhưng sau khi bái nhập Xá tử Yên Hồng Môn, mỗi ngày chỉ biết tu luyện, buồn khổ muốn chết, làm sao có thời gian đi ra ngoài vui đùa một chút...... Nguyên tưởng rằng công thành sau có thể tùy tâm sở dục, nhưng ai biết sư phụ lão nhân gia dạy người ta một môn công pháp kỳ quái, không luyện thành công thì không thể phá thân! Cho nên cùng tướng công thành thân nhưng thϊếp thân vẫn đau khổ tu luyện, đợi chờ có một ngày đạt đến đại thành......
Minh Tú ngọt ngào nhìn Trương Hắc Ngưu :
- Cho đến hôm nay...... Rốt cục, Minh Tú rốt cục có thể trở về là mình!
Theo lời của nàng, trong mắt Trương Hắc Ngưu phảng phất như thấy được một tiểu nữ hài rốt cuộc thoát được áp lực nặng nề để trở về với tự do.
- Lòng của nàng rất khổ!
Trương Hắc Ngưu nhìn ánh mắt của Minh Tú.
Tựa hồ không được chịu ánh mắt nhìn thẳng của Trương Hắc Ngưu, Minh Tú nhìn tránh sang chỗ khác, khẽ gật đầu:
- Đúng vậy! Bất quá cuộc sống quá khứ rốt cục cũng đã qua! Hôm nay làm phiền phu quân nương theo thϊếp thân đi theo con phố này, thỏa mãn một khẩn cầu nho nhỏ đã nhiều năm qua của thϊếp thân!
Ánh mắt của Minh Tú lấp lánh, tràn đầy mong đợi.
Trương Hắc Ngưu bất giác rung động gật đầu, Minh Tú vui sướиɠ vui mừng khẽ nhảy lên như một tiểu nữ hài tinh nghịch, nhất thời làm người xung quanh điên đảo.
- Không được! Không được! Ta không nhịn được...... Là long đầm ta phải xem một chút, là hang hổ ta phải xông vào!
Theo một tiếng tru lên, từ trong đám người tách ra một kẻ chạy đến ngăn trước mặt hai người Trương Hắc Ngưu:
- Hai người các ngươi đứng lại cho bổn đại gia!