Trương huynh! Hay là chúng ta đi đường vòng vậy.
Chân Gia Minh đề nghị:
- Nơi này là đất phồn hoa, mặc dù không thể nói là thông suốt bốn phương nhưng cũng là dễ đến dễ đi, vẫn còn đường khác tuy hơi khó đi một chút!
Theo ý tứ của Trương Hắc Ngưu thì trực tiếp xông qua là được, nhưng những người khác cũng không phải là thần nhân như hắn, nơi này đang lúc đại chiến khó tránh khỏi tổn thất. Trương Hắc Ngưu suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Đi theo đường khác thì thêm bao nhiêu thời gian?
- Theo lời Chân chưởng quỹ nói thì chắc sẽ theo đường xuống Nguyệt thành phải không?
Vân Quan Nguyệt nói tiếp:
- Nếu là theo đường đó thì sẽ mất thêm một ngày nhưng khi đi qua chỗ hiểm yếu nhất cũng có một nhân vật nổi tiếng hắc đạo, nếu gặp phải chắc chắn sẽ có phiền toái!
- Trương huynh thần công cái thế, mấy tên giặc cỏ đó có thể làm khó được huynh ấy sao...... Hơn nữa so ra với việc bị cuốn vào đại chiến trong thành này còn tốt hơn nhiều!
Chân Gia Minh nói.
- Điều này cũng đúng!
Vân Quan Nguyệt suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
- Vậy chúng ta xuất phát thôi!
Trương Hắc Ngưu quyết định, trên đường đi cũng gặp không ít lưu dân vì cướp đoạt lẫn nhau lương thực lấy được từ Tôn Nhật thành mà hấp hối nằm trên mặt đất. Đám lưu dân đi theo đoàn xe của Trương Hắc Ngưu cũng dần tản đi, trên đường cực kỳ hỗn loạn, có một số bị Trương Hắc Ngưu đương trường chém chết, mọi người theo hướng rẽ sang Nguyệt thành nhưng không ngờ lại gặp lưu dân càng nhiều, thậm chí còn cả mấy đám binh sĩ rải rác trong tay cầm binh khí, vừa nhìn thấy đoàn xe của Trương Hắc Ngưu thì hưng phấn tru lên vọt tới, chỉ là đều bị Trương Hắc Ngưu gϊếŧ sạch.
Trương Hắc Ngưu bắt lấy một tên trong đó tra hỏi thì nói là vừa đến từ Nguyệt thành, mọi người thất kinh, hỏi rõ mới biết là trong Chu quận có một nhân vật, người này vốn là tướng quân, sau bị hãm hại mà vào rừng làm giặc, năng lực người này cực mạnh, lấy quân pháp huấn luyện sơn tặc thành một nhánh cường binh, hơn nữa rất có uy vọng trong dân gian. Vào lúc thiên hạ đại loạn, tướng quân kia đã tụ tập được một nhóm bộ chúng, vào hai ngày trước đã xuất kỳ bất ý hạ xong Nguyệt thành, bây giờ bại binh của Nguyệt thành đang chạy trốn về Tôn Nhật thành.
Mọi người đều sững sờ, đang muốn đi theo đường Nguyệt thành vậy mà giờ thành này đã bị hạ, Tôn Nhật thành thì đang đại chiến, cả hai con đường đều bị chắn lối!
- Chuyện này là thật!
Chu Bất Đồng dùng sức đập vào tên đào binh kia.
Tên đào binh gật đầu lia lịa:
- Danh tiếng của Tống đại tướng quân có ai không biết, có ai không hiểu, năm đó nhận chức ở Chu quận chính là tướng quân đứng đầu của chúng ta, nếu không phải hết cách phải chạy đến Tôn Nhật thành tìm đường sống thì đã sớm làm môn hạ của tướng quân rồi...... Tuy nhiên các ngươi cũng không cần lo lắng, Đại tướng quân luôn luôn nhìn rõ mọi việc, hẳn là sẽ không động đến các thương nhân!
- Tiểu tử thúi, cút đi!
Chu Bất Đồng hung hăng đá một cước vào tên đào binh, trong lòng tự nhủ tốt như vậy may ra chỉ có trong chuyện cổ tích.
- Tống đại tướng quân chính cường nhân hắc đạo mà chúng ta dự liệu là sẽ gặp trên đường đi Nguyệt thành?
Trương Hắc Ngưu hỏi.
- Đúng vậy! Người này tên là Tống Hoài Văn, cũng là một hảo hán ở Chu quận, không ngờ lại làm phản rồi!
Chân Gia Minh cảm khái.
- Danh khí người này ở trong giang hồ rất tốt nhưng hết sức khó dây dưa, tuy nhiên nếu đã chiếm cứ Nguyệt thành, nói không chừng còn có thương lượng!
Vân Quan Nguyệt vốn không muốn giao thiệp với những nhân vật hắc đạo nhưng bây giờ xem ra khó tránh.
- Tuy nói như vậy...... Có câu là Diêm vương dễ dàng chọc, tiểu quỷ khó dây dưa, danh khí Tống Hoài Văn không tệ nhưng thủ hạ đều là sơn tặc xuất thân, có thể tốt lành gì không!
Chân Vũ Minh nói thêm một câu làm mấy hộ vệ xuất thân là sơn tặc bên người Trương Hắc Ngưu biến sắc.
- Còn có đường khác sao?
Trương Hắc Ngưu hỏi.
- Dĩ nhiên còn có, tuy nhiên chúng ta sẽ phải trở lui một đoạn dài!
Chân Gia Minh suy nghĩ một chút nói tiếp:
- Tính toán thì sẽ mất thêm năm ngày!
Trương Hắc Ngưu suy nghĩ một chút rồi quyết định:
- Chúng ta trở về, đi từ Tôn Nhật thành!
- Cái gì!
Chân Gia Minh hốt hoảng:
- Thành này đang bị vây trong hỗn chiến, chúng ta đi qua như thế nào?
Trương Hắc Ngưu nói:
- Bên nào cũng phải động chân tay cả thôi, tuy nhiên so thủ lĩnh hai bên thì bên này chắc là yếu hơn?
Chân Gia Minh mở to hai mắt:
- Trương huynh muốn bắt y từ trong trăm vạn quân!
- Đúng là như thế!
Trương Hắc Ngưu nói, chỉ cần có thể xác định mục tiêu, Trương Hắc Ngưu tự nhiên có thể áp dụng.
- Vậy phải xem rồi!
Chân Gia Minh hít sâu một hơi, cường nhân thủy chung là cường nhân.
Mọi người quay về, tuy nhiên lúc này phía sau truyền đến một hồi vó ngựa, tất cả kỳ quái quay đầu nhìn lại thì thấy phía xa có một đám bụi đang bốc lên, có hơn mười kỵ binh đang lao đến.
Trong đó có một người dáng vẻ phong trần mệt mỏi tựa hồ là một tiểu quan, vừa thấy đám tuấn mã kéo xe của Trương Hắc Ngưu thì lập tức
cao hứng, vỗ ngựa cản hướng xe ngựa Trương Hắc Ngưu, đột nhiên vung tay:
- Phụng thủ lệnh tướng quân, phàm là các dạng ngựa, nhất loạt trưng thu! Toàn bộ dừng lại cho Bổn quan!
Y nói xong không chờ mọi người phản ứng vung đao chém đứt dây buộc bầy ngựa, hai con tuấn mã màu trắng trên tọa giá của Trương Hắc Ngưu lại càng nhất thời hấp dẫn nhiều binh sĩ.
Trương Hắc Ngưu cũng cả kinh, đao của viên tiểu quan kia vung lên cực nhanh, mắt thấy đã chặt đứt dây ngựa thì một tiếng trường tiên rít lên nhắm ngay cổ tay viên tiểu quan làm y hét thảm buông đao:
- Phản rồi, phản rồi! Đám dân đen các ngươi cũng dám to gan kháng quan! Gϊếŧ hết!
Ánh tiên lại chợt lóe lên, quấn ngang cổ viên tiểu quan rồi giật mạnh một cái khiến y ngã văng ra ngoài đυ.ng vào một tảng đá , đầu óc vỡ be bét, đi đời nhà ma. Trường tiên trở lại trong tay, Lý Phù Dung bưng kín miệng, cảm giác có chút ác tâm.
Chúng binh sĩ ngây ngốc, thật sự là phản rồi! Cả đám vung binh khí nhất tề xuất thủ.
- A!
Chu Bất Đồng hô to một tiếng, thúc chiến mã xông ra, đại đao trong tay vung lên theo một đường vòng cung mỹ lệ phạt gọn qua người một tên binh sĩ như phạt qua đất bằng.
Trương Hắc Ngưu liên tục điểm vào không trung, bạch quang bay lượn đầy trời, đầu của đám kỵ binh nổ đôm đốp, nhất nhất ngã xuống trên mặt đất, chúng binh sĩ kêu lên thảm thiết. Mấy hộ vệ rốt cục có cơ hội đại triển thân thủ , hung hăng cầm đao nhào tới, Trương Hắc Ngưu còn định ra lệnh lưu lại mấy mạng thì cả đám hầu như đã bị gϊếŧ sạch.
Chỉ còn lưu lại dăm ba nhân mạng thấy tình thế không ổn liền quay đầu chạy trốn, Chu Bất Đồng vỗ ngựa đuổi theo.
Chân Gia Minh lại một lần mở rộng tầm mắt, bắt chước động tác của Trương Hắc Ngưu hỏi:
- Trương huynh, đây là tuyệt kỷ gì?
Trương Hắc Ngưu tùy ý điểm một cái:
- Không có tuyệt kỷ gì, chỉ tùy tiện điểm vậy thôi.
Chân Gia Minh không nói ra lời, thần nhân chính là thần nhân.
Bạch Kim Nguyệt cũng rất hiếu kỳ:
- Trương đại ca, một chiêu này huynh có thể dạy muội không, chỉ cần điểm ra một cái thì lấy mạng người rồi, thật là lợi hại!
Nàng nói vẻ ngọt ngào, có khuynh hướng làm nũng .
Lý Phù Dung oán hận, thầm mắng hồ ly tinh, tuyệt kỷ như vậy mà dễ dàng đem truyền cho ngươi!
Trương Hắc Ngưu suy nghĩ một chút:
- Như vậy đi, tuy nhiên với công lực của muội thì không thể nào học được, huynh sẽ nghĩ riêng cho muội một bộ thủ pháp!
Bạch Kim Nguyệt dịu dàng:
- Trương đại ca, huynh thật tốt với Nguyệt Nương!
Nói xong thì thân thể mềm mại dựa hẳn vào lòng Trương Hắc Ngưu làm Lý Phù Dung tức giận tới mức cắn móng tay, Chân Vũ Minh âm thầm lắc đầu.
Chu Bất Đồng càng chém gϊếŧ càng hăng hái, gần đây y cũng dần thay đổi, chẳng những càng ngày càng lãnh khốc vô tình, thủ đoạn cũng là càng ngày càng là hung tàn, nếu như không cần phải nói gì thì y chỉ thích dùng đao chặt đối phương làm hai mảnh.
Những người khác cũng theo Chu Bất Đồng đuổi gϊếŧ, y vừa đắc ý bổ đôi sọ một tên lính, thuận tay chém ngang một tên khác, cảm thụ được mùi máu tươi lan tràn trong không khí, cảm thụ được mùi máu tươi trong không khí, trong lòng hưng phấn không nói nên lời.
Chu Bất Đồng đang định vung đao lần nữa thì chợt phát hiện phía trước có một cánh quân đang vọt tới, lần này không còn đơn giản là dăm ba tên. Mặc dù cả đám nhìn cũng thê thảm nhưng nhân số cũng lên đến mấy trăm, chẳng những có kỵ binh mà còn có cả bộ tốt và cung tiễn thủ.
- Bắn tên!
Một người trung niên y phục rách nát nhưng chỉ nhìn vào là biết tướng lãnh cao cấp quát to một tiếng, Chu Bất Đồng chỉ nhìn thoáng qua dã thấy một số binh sĩ dừng chân lắp tên, mặc dù tốc độ hơi chậm nhưng chỉ trong mấy nhịp thở đã làm nên một trận mưa tên bao phủ lấy y.
Chu Bất Đồng kêu thảm một tiếng, ném thanh đại đao trong tay rồi lăn sang một bên, võ lực y mặc dù không kém nhưng lĩnh hội về mặt chân khí chưa sâu xa, năng lực kháng kích tuy vượt xa thường nhân nhưng chưa thể chống lại lợi tiễn bắn hàng loạt.
Chiến mã của Chu Bất Đồng trong nháy mắt đã bị bắn thành con nhím, cũng may mà Chu Bất Đồng chạy nhanh, thoáng cái đã vượt ra ngoài xạ trình.
Mấy kỵ binh còn sót lại được mấy cung tiễn thủ theo bản năng bảo vệ, lách qua rồi xông vào phía sau bên mình.