Mấy ngày kế tiếp, Lý Phù Dung dựa theo chỉ thị của Chân Vũ Minh trở nên dễ chịu, giở các loại kỹ xảo và thủ đoạn tiếp cận Trương Hắc Ngưu, chẳng qua nàng không có kinh nghiệm, thủ pháp rất thô sơ nên vẫn chưa có thành quả gì. Lý Phù Dung cảm thấy có chút phiền não, trước kia đều là nam nhân nghĩ cách tiếp cận mình, từ lúc nào đổi lại là Đại tiểu thư này xuất đầu lộ diện rồi.
Sau khi tiến vào Trung Nguyên thì lưu dân ngày càng nhiều. Trương Hắc Ngưu gặp phải vô số người vì chiến loạn mà cửa nát nhà tan, dần dần tụ tập thành một dòng người khổng lồ, đám người Trương Hắc Ngưu cũng tiến hành trợ giúp một số, dĩ nhiên trong đó cũng có tác dụng của Bạch Kim Nguyệt, nàng là nữ nhân nên tâm địa tương đối mềm yếu, đổi lại là chú cháu Chân Gia Minh hay Trương Hắc Ngưu thì chưa chắc đã có lòng tốt như vậy. Tuy nhiên mấy ngày gần đây đám người Trương Hắc Ngưu gặp được một nhóm nhân mã Đạo giáo đại thừa bị Trương Hắc Ngưu dọn dẹp sạch sẽ, sau khi vơ vét bí dược vàng bạc thì lương thực dư thừa phân cho lưu dân lỡ đường phía sau, con số lưu dân bám theo cũng không ít khiến mọi người cực kỳ nhức đầu.
- Trương huynh, ngươi xem thế nào cho phải?
Chú cháu Chân Gia Minh và đám người Trương Hắc Ngưu, Vân Quan Nguyệt cùng nhau thương lượng, trong xe ngựa không ngồi được nên mấy người vừa cưỡi ngựa theo xe vừa nói.
Trương Hắc Ngưu nhìn về phía sau ước lượng số lượng lưu dân đã vượt qua ngàn người, từ trong mắt của mấy người Chân Gia Minh, hắn cũng phát hiện tính nghiêm trọng của vấn đề, tiếp tục như vậy thì không ổn, Trương Hắc Ngưu gϊếŧ người như nhổ cỏ nhưng bình thường hắn sẽ không động đến. Những lưu dân này vì chiến loạn mà bị hủy đi gia viên, bất đắc dĩ chạy đến cầu sinh, lúc đầu đám người Trương Hắc Ngưu cho bọn họ ít lương thực khiến khiến bọn họ thấy được hy vọng nên vẫn đi theo.
- Phải tìm một chỗ an trí bọn họ!
Trương Hắc Ngưu nói.
- Nói thì nói như thế, nhưng nơi này cũng không phải là đất biên thùy, một quận một thành tất cả đều có chủ nhân, có ai tiếp nhận những lưu dân không có tác dụng này?
Chân Gia Minh ra vẻ khó khăn, bây giờ các quận các thành tự lo thân mình còn không xong, chiến hỏa không ngừng dấy lên, cả vùng đất Trung Nguyên biến thành một chiến trường lớn, các lộ anh hùng khắp nơi đều nhảy lên vũ đài tranh bá, những dân chúng bình dân trở thành vật hy sinh.
- Nói như vậy, nếu như không có một thành nào có thể tiếp nhận những lưu dân này thì bọn họ sẽ vẫn đi theo chúng ta?
Trương Hắc Ngưu hỏi.
- Chính là như vậy! Nhưng nếu tiếp nhận những lưu dân này đồng nghĩa với việc mang theo một gánh nặng khổng lồ!
Vân Quan Nguyệt nói.
- Nếu bọn họ vẫn một mực đi theo chúng ta thì cũng chịu không được, chúng ta đâu có nhiều lương thực như vậy cung cấp bọn họ, hơn nữa một khi hết lương thực, những lưu dân này khó tránh khỏi sẽ không trở mặt, đến lúc đó chúng ta mặc dù không sợ hãi, nhưng lại một lần phiền toái!
Chân Vũ Minh phân tích.
- Phía trước là thành gì?
- Trương Hắc Ngưu hỏi.
- Là Tôn Nhật Thành! Bất quá không cần trông cậy vào thành chủ này rồi, người này danh tiếng nhổ lông nhạn vô cùng xấu xa!
Chân Gia Minh nói.
Lúc này lưu dân tụ tập trên đường càng ngày càng nhiều, đám người Trương Hắc Ngưu ngưng nói chuyện, đoàn xe tập trung lại để ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh, Trương Hắc Ngưu có chút kỳ quái, hỏi Chu Bất Đồng bên cạnh:
- Đi hỏi xem có chuyện gì xảy ra?
Chu Bất Đồng vội vàng nhảy xuống, chạy tới trong lưu dân hỏi thăm rồi hồi báo:
- Có người tung tin tức, nói là Tôn Nhật Thành ở muốn mở cửa phát lương thực cho nên lưu dân phụ cận đều tụ tập tới đây!
Mọi người cả kinh, Tôn Nhật Thành mở cửa phát lương nhưng Chân Gia Minh không phải mới vừa đã nói thành chủ là một người nhổ lông nhạn, làm sao đột nhiên hào phóng như vậy, chuyện này đúng là khó hiểu.
Mọi người ra roi thúc ngựa chạy về hướng Tôn Nhật Thành để xem chuyện gì, không lâu sau thì số lượng lưu dân bên cạnh gia tăng đến chóng mặt làm mọi người cũng thấy sợ hãi, cả một biển người toàn là lưu dân. Bạch Kim Nguyệt giật mình, chẳng lẽ thiên hạ đã suy sụp đến mức này. Cửa thành Tôn Nhật từ từ xuất hiện trước mặt, đây là một tòa thành lớn trên Hán Cô, trên tường thành lố nhố bóng người.
Lưu dân đến từ chung quanh, ở giữa rõ ràng là một chuyến đoàn xe chở lương thực, lưu dân bị vây nghiêm ngặt không thể đến gần, có chừng gần ngàn tên lính bao quanh bảo vệ gần hơn trăm chiếc xe ngựa chở lương thực, số này con mắt tương đối khổng lồ, con số này tương đối lớn, đủ để lưu dân ở đây ăn trong mấy tháng, ánh mắt lưu dân đều thèm thuồng nhìn vào chằm chằm đoàn xe nhưng dưới đao thương của bọn lính kia nên không dám nhúc nhích tới gần.
- Xem ra không phải là để phát lương thực, mà là vây khốn lương thực!
Chân Gia Minh nói.
Mọi người vừa nhìn thì đúng là nhìn thấy một tướng quân chắc là cầm đầu đội xe đang liều mạng xua đuổi lưu dân để nhanh chóng đưa đội xe vào thành nhưng không thể tiến được, hét lớn:
- Dân đen các ngươi muốn làm gì! Chẳng lẽ không biết đây là quân lương nha...... Vô cớ ngăn trở đoàn xe vận lương là muốn mất đầu đấy!
Trong đám người vang lên một giọng một đại hán:
- Căn bản không phải quân lương, mà là lương thực cứu trợ thiên tai trong kho phủ, các ngươi muốn lấy ra để bán cho đại thương nhân phương bắc mưu lấy tư lợi!
Y nói xong thì tạo nên một làn sóng phẫn nộ, vô số lưu dân vây quanh chen chúc về phía trước.
Rõ ràng là quân lương triều đình yêu cầu cấp tốc vận tới kinh thành bình loạn ! Mới vừa rồi là người nào nói chuyện, đứng ra cho Bổn tướng quân!
- Quân lương cái gì! Loạn của kinh thành là loạn tam vương, triều đình đã sớm mất đi khống chế với địa phương! Còn vận quân lương cái gì! Tất cả đều là giả dối, thành chủ tâm đen, muốn đem lương thực cứu mạng bán lấy tiền!
Một giọng nói cất cao, lúc tên tướng quân kia muốn tra thì đã biến mất trong đám đông, tướng quân kia thẹn quá thành giận, chợt cầm lên một cây cung nhắm về đám lưu dân, quát to:
- Toàn bộ tránh ra cho ta, nếu không cung tên trong tay Bổn tướng quân không chút lưu tình!
Y vừa chưa dứt lời, chỉ nghe trong không trung một tiếng dây cung bật gọn rồi, không đợi tướng quân kia nói thêm cái gì, một mũi lang nha tiễn đã phá không lao tới, cả người tên tướng quân run lên, cung tên trong tay chậm rãi rơi trên mặt đất, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, ngã vật trên mặt đất làm dậy lên một đám bụi tản ra xung quanh.
- Gϊếŧ chó quan! Đoạt lương thực!
Theo tiếng hô trong đám đông, tất cả lưu dân trở nên cuồng bạo còn binh sĩ bảo vệ lương thực cũng chấn động, vội vàng thu nạp trận hình, cũng đã có vô số lưu dân phóng mạnh về bọn họ, trong đó không thiếu cao thủ, những binh lính này bình thường không chân chính tiếp xúc chiến đấu, vào lúc này run như cầy sấy.
- Không tốt!
Chân Gia Minh vừa nhìn thì biết ngay đây là dự mưu đoạt lương thực, thậm chí có thể nói là tạo phản, có người dẫn đầu, phẫn nộ trong lòng lưu dân nhất thời bị đẩy lên, nhân số vượt qua rất xa số lượng binh lính, cả biển người trong nháy mắt bao phủ lấy đoàn xe lương thực, còn đám người Trương Hắc Ngưu như một chiếc thuyền lênh đênh trong đó.
- Tốt nhất là chúng ta lập tức đi khỏi nơi này!
Chân Gia Minh kêu lên. Mọi người cũng cảm thấy chuyện ngoài dự tính, Tôn Nhật Thành lớn như vậy, mặc dù so ra còn kém với trọng trấn biên thùy của Trung Nguyên, nhưng trong thành cũng có ít nhất vạn người, một khi đại chiến thì mọi người không tránh khỏi vạ lây.
- Không được đâu...... Căn bản đi không được!
Chân Vũ Minh hét to, trước sau cũng là lưu dân đen đặc, đoàn xe của mọi người cũng là mục tiêu không nhỏ, không thể nào quay đầu, may nhờ bây giờ còn không có ai công kích mọi người hết thảy đã có cảm giác xấu.
Hỗn chiến triển khai, bằng vào biển người trong đó đã sớm có dự mưu, đối tượng ra tay chính là hơn ngàn tên lính bị vây chặt vào giữa, không ngừng vang lên tiếng kêu thảm của người bị gϊếŧ chết. Binh sĩ trên Tôn Nhật thành cũng đã phát hiện dị biến, vội vàng phát ra cột khói báo động, từ cửa thành xông ra binh sĩ cứu viện, số lượng không nhiều lắm nhưng trận hình chỉnh tề, gặp người liền gϊếŧ, đâm thẳng vào trong biển người, chúng lưu dân liều mạng phản kháng, chỉ chớp mắt bị chém gϊếŧ không ít, nhưng dù sao nhân số quá chênh lệch nên chỉ trong nháy mắt đã phân liệt được đội hình binh lính. Trong thành vẫn không ngừng truyền ra báo động, tới tai thành chủ làm y kinh hãi, lúc đầu đoàn xe bị vây khốn cũng đã tập hợp binh sĩ nhưng nào ngờ đám lưu dân này dám to gan làm loạn, lúc này vội vàng truyền lệnh, đem binh sĩ trong thành phái ra trợ giúp trấn áp.
Chiến đấu diễn ra rất nhanh, phần lớn binh sĩ bảo vệ xe lương đã bị gϊếŧ chết, lưu dân bắt đầu cướp đoạt, có mấy người ở trong đó liều mạng kêu to:
- Lấy được một chút lương thực chỉ là sống thêm được mấy ngày, tấn công vào Tôn Nhật Thành thì chúng ta an thân rồi!
Theo tiếng hô kích động, lưu dân càng lăn xả vào chém gϊếŧ, mặc dù có một số cầm được lương thực chạy trốn nhưng có rất nhiều người cầm lấy số binh khí của binh lính vừa bị gϊếŧ xông vào Tôn Nhật Thành.
Thật sự là quá điên cuồng, may là lưu dân chung quanh Trương Hắc Ngưu phần lớn đã chịu ân huệ của hắn nên không tiến hành công kích, nhờ đám lưu dân kia xông vào thành nên không gian xung quanh đám người Trương Hắc Ngưu cũng trở nên rộng rãi hơn, mọi người vội vàng quay đầu xe tháo lui.
Tiếng chém gϊếŧ kinh thiên động địa phát ra từ Tôn Nhật thành ngày càng lớn, vô số tánh mạng theo đó mà hóa thành hư ảo, lưu dân từ cổng thành từ từ bị đẩy lui ra ngoài, một đạo quân khổng lồ xung phong liều chết ra ngoài, những binh lính này đều đã trải qua huấn luyện, đem trường thương tạo thành hình đâm về đám lưu dân.
Trương Hắc Ngưu nhìn quanh thì phát hiện từ bốn phương tám hướng nhảy ra rất nhiều khách không mời mà đến, thân thể những người này cường tráng, mặc dù cũng mặc một loại quần áo rách nát của lưu dân nhưng động tác nghiêm cẩn, tổ chức chặt chẽ, bên hông ngầm mang theo không ít vũ khí, Trương Hắc Ngưu kỳ quái nhưng cũng không để ý mà tiếp tục lui về phía sau.
Chân Gia Minh theo bên người Trương Hắc Ngưu, thầm nghĩ đây chẳng phải là thủ đoạn của Đạo giáo đại thừa sao, kích động lưu dân làm tiên phong, sau đó đem tinh nhuệ núp trong đó để bất kỳ xuất thủ chiến thắng, đây vốn là tập quán của Đạo giáo đại thừa, y cũng phát hiện chung quanh không ngừng tràn vào một số người mặc dù mặc quần áo lưu dân nhưng thân thủ cao cường.
Đám người Trương Hắc Ngưu thối lui khỏi chiến trường, cũng không dừng lại, càng đẩy càng xa, cho đến khi tới một chỗ an toàn mới dừng bước, tuy nhiên muốn đi tiếp nhất định phải xuyên qua Tôn Nhật Thành, chỉ là nơi này chiến hỏa dấy lên chưa biết lúc nào mới dừng lại.