Cả một biển người đông nghịt không hề tuân theo một trận hình nào, chỉ dựa vào sự liều mạng điên cuồng, bao gồm đủ các loại từ nam nữ già trẻ cầm các loại vật dụng bình thường xông vào mười mấy chiếc xe ngựa đang làm thành một phòng tuyến ở giữa. Bên trong đó là một nhóm võ giả lão luyện, chiến lực cực mạnh nhưng cũng không cách nào cản đám dân chúng đang liều mạng, chiến đấu không thể dùng từ kịch liệt để hình dung mà là tàn khốc, khác hẳn tranh đấu trên giang hồ lẫn chiến đấu trên chiến trường, ở đây đều là chiêu số lấy mạng, chém gϊếŧ tàn nhẫn, cho dù võ giả lợi hại cỡ nào nhưng chỉ cần bị vây ở giữa, bạo dân bên ngoài căn bản không cần để ý mà cứ điên cuồng đánh vào không thể tránh né.
Cảnh tượng mà Trương Hắc Ngưu và Chu Bất Đồng nhìn vào chính là như vậy, Chu Bất Đồng vì cảnh tượng thảm liệt này mà mất đi hưng phấn, Trương Hắc Ngưu thì liếc nhìn toàn bộ một lượt rồi chú ý vào một đám chừng trên ba mươi đạo sĩ phía sau, trang phục của những người này so với Chu Bất Đồng tương đối hoa lệ hơn, hơn nữa bên cạnh cũng không thiếu giáo dân tinh nhuệ hộ vệ. Trong đó có một tên khoảng tầm trung niên ăn mặc hoa lệ nhất đang chỉ trỏ chắc là đầu lĩnh, Trương Hắc Ngưu xác định như vậy rồi quyết định chiến thuật đánh rắn dập đầu.
Trương Hắc Ngưu nhẹ nhàng huy vũ lang nha bổng trong tay, quay sang nói với Chu Bất Đồng:
- Đi theo sau ta!
Vừa dứt lời, dưới chân Trương Hắc Ngưu phát lực, một thân phủ kín chiến giáp lao đến như một chiếc xe tăng hạng nặng rẽ lối đám bạo dân tiến thẳng về đạo sĩ cầm đầu kia. Thân hình khổng lồ mặc chiến giáp hoa lệ của Trương Hắc Ngưu, cây lang nha bổng lớn tướng trong tay, tư thái như một ma thần lập tức làm nhân mã hai bên chú ý, tuy nhiên bạo dân dường như đang mất đi ý thức bản thân, trong lòng chỉ còn một ý niệm chém gϊếŧ.
, nên mặc dù khẽ giật mình nhưng sau đó vẫn ào ạt xông tới. Trương Hắc Ngưu lạnh lùng hừ một tiếng, phảng phất như ở giữa đất bằng vang lên một tiếng sấm kinh hoàng, một luồng uy áp tinh thần đọng lại như sát khí thực chất lấy Trương Hắc Ngưu làm trung tâm rồi tỏa ra xung quanh theo hình tròn, trong nháy mắt phá hủy tinh thần yếu nhược của bạo dân. Lang nha bổng vung lên theo hình cung mang theo chân khí cường đại quán chú làm lóa lên ánh sáng chói mắt, không khí trong nháy mắt như bị rút lại, cả không gian như vặn vẹo làm thân ảnh Trương Hắc Ngưu bỗng dưng méo mó, cả một mảng đất lớn theo quỹ tích của cây lang nha bổng bắn lên, vô số cát đá như đạn pháo bay ra ngoài bao phủ lên đám bạo dân, mỗi bước của Trương Hắc Ngưu đều để lại một cái hố sâu, trên không hạ xuống từng trận huyết vũ.
Sự sợ hãi mãnh liệt trong nháy mắt lan tràn rồi chiến thắng thôi miên của Đạo giáo đại thừa, vô số bạo dân phảng phất thức tỉnh từ trong cơn ác mộng, mở to hai mắt nhìn nhân vật trước mắt giống như Ma thần kia, tất cả bạo dân ở gần Trương Hắc Ngưu bất giác đều quỳ sụp xuống cầu xin tha, Trương Hắc Ngưu giống như một chiếc xe tăng vọt tới đạo sĩ.
Chu Bất Đồng cũng thấy kính phục, không dám tiến quá gần đến Trương Hắc Ngưu, cưỡi ngựa đi sau, nhìn thấy ai không thuận mắt là lập tức chém một đao, tuy nhiên thấy mấy thôn nữ không tệ thì tâm tình cũng buông lỏng.
Mấy người cầm đầu trong thương đội cũng không tin vào mắt mình, trong đó có một người trung niên rất phúc hậu mặc trường bào hoa lệ thêu kim đỏ sẫm, cầm chặt một cây mộc trượng, lẩm bẩm:
- Không thể nào ...... Không thể nào ...... Không thể nào ...... Thanh Thư, ngươi nhìn võ công của đại hán này trong giang hồ là ở cấp bậc nào?
Một kiếm khách tuổi chừng ba mươi mặc đồ xanh cũng chấn động, do dự chốc lát rồi nói:
- Riêng lấy lực lượng mà nói...... Thiên hạ tuy lớn nhưng cho dù là ở cấp tông sư cũng không có can đảm chính diện đối chiến với người này...... Trừ phi là...... võ thần trong truyền thuyết kia!
- Người này có thể đánh đồng với võ thần?
Một người bên cạnh nói vẻ nghi ngờ.
- Không...... Còn chưa đủ...... Võ thần là thần nhân, cho dù là võ lực hay cảnh giới đều vượt xa thế tục, đạt đến cảnh giới trước nay chưa có! Người này toàn thân sát khí, võ lực cường đại vô bì, nói là võ thần không bằng xưng là sát thần!
Thanh Thư nói.
- Vậy chúng ta có thể đem vị này sát thần thu vào dưới trướng......
Người trung niên mặc trường bào vừa nói xong đã cảm giác là không có khả năng vì hạng người trước mắt là không thể trói buộc nên chuyển niệm nói:
- Không! Có thể trở thành bằng hữu hay không?
Thanh Thư nghe câu đầu của người trung niên thì tỏ vẻ rất không đồng ý, tuy nhiên nghe đến câu sau thì lại nhiệt liệt tán thưởng:
- Người như vậy tuyệt đối không thể trở thành địch nhân, chỉ có thể trở thành bằng hữu của chúng ta...... Hoặc là người một nhà?
- Ý ngươi là?
Người trung niên tựa hồ hiểu câu nói của Thanh Thư.
- Không tiếc bất kỳ giá nào...... Lúc cần thiết có thể lấy một người nữ trọng yếu trong gia tộc để cưới hỏi!
Trong mắt Thanh Thư để lộ ra khát vọng vô cùng.
Người trung niên nhẹ nhàng thở dài:
- Thanh Thư, ngươi quả nhiên đã trưởng thành!
- Đa tạ thúc thúc dạy bảo!
Thanh Thư nói.
Mấy vị đạo sĩ của Đạo giáo đại thừa đang hăng hái quan chiến lúc này cũng choáng váng, mắt thấy Trương Hắc Ngưu thế không thể ngăn đang xông về bên mình thì không khỏi hồn phi phách tán, vị đạo sĩ cầm đầu kia lại càng sợ đến phát run, một tên đạo sĩ trẻ tuổi bên cạnh vội vàng kêu lên:
- Sư phụ, làm sao bây giờ?
Đạo sĩ cầm đầu kia thấy giáo dân thủ hạ của mình không chịu nổi một kích của Trương Hắc Ngưu, lại thấy hắn càng lúc càng gần thì quát to một tiếng:
- Ngươi ngăn trở hắn! Chúng ta rút lui!
Chuyện không thể làm thì buông bỏ vốn là truyền thống nhất quán của Đạo giáo đại thừa, đạo sĩ cầm đầu nói xong quay đầu bỏ chạy, phi thân nhảy lên một tuấn mã bên cạnh rồi ra sức thúc ngựa khiến nó hý lên một tiếng rồi quay đầu phóng đi.
Các đạo sĩ còn lại lúc này mới kịp phản ứng , đẩy mạnh tên đạo sĩ trẻ tuổi kia ra trước:
- Ngươi nhanh đi! Chúng ta đi trước rút lui!
Chừng ba mươi tên đạo sĩ cùng lúc tản ra chạy theo các hướng khác nhau, đây cũng là một nét đặc sắc của Đạo giáo đại thừa, đạo sĩ trẻ tuổi kia cũng không ngu ngốc xông lên chịu chết, quay sang đánh ngã một đồng bọn trên lưng ngựa rồi cũng chạy theo một hướng.
Trương Hắc Ngưu còn chưa kịp tới thì những đạo sĩ đã tan tác, hắn cũng hơi khẩn trương vì sợ những đồ trọng yếu bị bọn chúng mang đi, dưới chân dùng lực một cái thì vọt lên nhanh như chớp, cánh tay vung về trước một cái, Hàn Điện Lưu Tinh ngưng tụ thực khí vô cùng đem lực phá hoại tập trung vào một phạm vi nhỏ, sấm sét vang dội trường không, uy lực khổng lồ đánh nát mọi thứ trong vòng. Trương Hắc Ngưu cũng rất cẩn thận, mục tiêu của hắn là đạo sĩ cầm đầu đã chạy đi xa nhất, Hàn Điện Lưu Tinh trong nháy mắt đã xuyên tới trên đỉnh đầu đạo sĩ kia làm nó biến thành một đoàn huyết vụ bởi vì uy lực vô cùng tập trung nên lực phá hoại cũng cực kỳ khủng khϊếp làm đỉnh đầu cứng rắn nhất trên thân thể con người cũng phân giải thành huyết vụ.
Cả đám đạo sĩ tận mắt nhìn thấy cảnh này đều sợ đến hồn phi phách tán, có đạo sĩ trực tiếp rơi từ ngựa xuống, có đạo sĩ chân mềm nhũn chạy hết nổi, Hàn Điện Lưu Tinh có một đặc tính, nếu người sử dụng có công lực càng thâm hậu thì phạm vi sát thương cũng không ngừng mở rộng giống như da gân. Khoảng cách sử dụng lúc này của Trương Hắc Ngưu là vài trăm thước, vượt qua phạm vi cung tên, hắn chợt đem Hàn Điện Lưu Tinh vung lên xẻ đôi thân thể tên đạo sĩ kia làm hai mảnh.
- Còn ai dám chạy!
Trương Hắc Ngưu hét lớn, sóng âm cường đại tạo thành chấn động mãnh liệt, lang nha bổng vung lên một cái tạo thành tàn ảnh đập bét một con ngựa như tờ giấy, tất cả mọi người đều dừng lại, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Hai chú cháu trong thương đội lại mở to mắt, người chú dụi mắt:
- Nếu như ta không nhìn lầm thì đó chắc là thần binh Hàn Điện Lưu Tinh đã biến mất trên giang hồ đã trăm năm?
- Một chút cũng không sai! Trong thiên hạ cũng chỉ có thần binh này mới có thể phát huy ra uy lực như thế. Vị này có thể có được thần binh như thế thì chúng ta lại càng phải coi trọng hắn rồi!
Thanh Thư nói.
Chu Bất Đồng dong các đạo sĩ bỏ chạy tứ tán vào một chỗ, mắng:
- Thật là không biết tốt xấu, đại nhân vừa ra tay, các ngươi đàng hoàng cúi đầu chịu trói là được, còn chạy...... Làm khó lão tử, cũng là làm khó mình!
- Đạo huynh?
Nhìn thấy Chu Bất Đồng tựa hồ mặc một bộ đạo bào, một Đạo giáo đạo sĩ đại thừa lôi kéo tình cảm.
Chu Bất Đồng giơ tay chém xuống, đầu của tên đạo sĩ kia lập tức bay vọt lên trời, y nói vẻ khinh thường:
- Đạo huynh là để ngươi gọi hay sao?
Chu Bất Đồng lau đao, ánh mắt không có một chút biến hóa, phảng phất mới vừa rồi gϊếŧ không phải là người, mà là chặt đứt một cọng cỏ.
Chúng đạo sĩ lạnh toát, xem ra đã gặp phải một cường nhân mạnh nhất từ trước đến nay.
- Nhanh lên! Nhanh lên! Nam ở bên này, nữ ở bên kia, có cái tốt toàn bộ giao ra đây! Không nên phiền toái lão tử động thủ!
Chu Bất Đồng lớn tiếng thét ra lệnh, còn Trương Hắc Ngưu lúc này cắm cây lang nha bổng xuống đất, khoanh tay nhìn mọi người. Tất cả đều thành thật vội vã làm theo mệnh lệnh của Chu Bất Đồng.