Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 130: Khôi giáp sáng ngời

« Chương TrướcChương Tiếp »
Triệu Nhất Hợp lưu tại Thiên Tây Thành chuẩn bị thành thân với Sính Ánh, chuyện đến tột cùng có thể thành hay không cũng không hoàn toàn tùy thuộc vào ý của Trương Hắc Ngưu, thần tử binh cũng đi theo Triệu Nhất Hợp, dù sao những người này cũng là bộ hạ từ trước của y, thành chủ Thiên Tây Thành cũng cho bổ sung không ít binh lính nhưng Trương Hắc Ngưu chỉ mang theo những nhân mã từ trước lên đường. Vương Đạo Thống cũng đã tỉnh lại, sau khi điều dưỡng một thời gian ngắn thì bắt đầu vẽ cho Trương Hắc Ngưu bản đồ nơi thiên nhai hải giác của tổng đàn Thiên Ma Môn .

- Chẳng lẽ không mang theo Triệu Nhất Hợp, mà để y lưu lại Thiên Tây Thành?

Đám người Trương Hắc Ngưu sau khi nghỉ ngơi một thời gian thì tiếp tục lên đường. Dần dần, khí trời cũng không còn quá lạnh, quần áo trên người mọi người cũng giảm bớt không ít, Bạch Kim Nguyệt nằm trong ngực Trương Hắc Ngưu kỳ quái hỏi, đối với nàng mà nói, Triệu Nhất Hợp ở Lôi Âm quốc coi như là một viên Đại tướng, tại sao Trương Hắc Ngưu lại có thể bỏ qua.

- Y có cuộc sống của y, chúng ta có cuộc sống của chúng ta!

Trương Hắc Ngưu thuận miệng trả lời, thật ra suy nghĩ trong lòng hắn thì sự trợ giúp của Triệu Nhất Hợp đối với mình không phải là quá lớn, hơn nữa võ lực của Triệu Nhất Hợp cũng không quá cường hãn, chỉ riêng phương diên lực lượng so ra còn kém Chu Bất Đồng nên chính ra Chu Bất Đồng còn là một đối tượng nghiên cứu lý tưởng hơn.

Gần đây Chu Bất Đồng hết sức nỗ lực lẫn để ý, học tập chiêu số cũng dễ dàng, dưới sự dạy dỗ của Trương Hắc Ngưu và Vân Quan Nguyệt dần dần đã tiếp cận trình độ của một cao thủ nhất lưu làm những hộ vệ khác cũng thấy hâm mộ. Dù sao thì bọn họ cũng biết rõ trước đó Chu Bất Đồng là người thế nào, chỉ trong thời gian ngắn y đã vượt qua cả nhóm, trong lòng bọn họ đương nhiên là có suy nghĩ, tuy nhiên Trương Hắc Ngưu là nhân vật như thế nào, mặc dù ấm ức cũng không dám nói ra, chỉ dám âm thầm hâm mộ.

Trương Hắc Ngưu cũng không có ý tứ phát triển thêm cao thủ mới, dù sao phương pháp của mình cũng chưa hoàn toàn thành thục, hơn nữa bí dược của Đạo giáo đại thừa cũng không còn nhiều, cần nhanh chóng bổ sung.

Lý Phù Dung gần đây cũng thành thật hơn, không dám càu nhàu nhiều, ngồi ở vị trí mã xa, y phục cũng đổi thành gọn gàng, tháo sạch các loại trang sức, hiện giờ khuôn mặt toát lên một vẻ đẹp thanh thuần, chỉ cần nàng không lên tiếng yên lặng ngồi đó cũng toát lên vẻ quyến rũ, thậm chí mấy hộ vệ cũng len lén nhìn nàng làm Bạch Kim Nguyệt cũng bất giác sinh lòng cảnh giác.

Hiện giờ Lý Phù Dung đang ngồi quay lưng về phía hai người, dưới ánh mặt trời hiển lộ ra vóc người hoàn mỹ, mặc dù không còn là hoàng hoa khuê nữ nhưng vòng eo nhỏ nhắn toát lên vẻ kiều mị, hơn nữa cặp mông căng mẩy, chỉ cần tùy ý cử động là biến hóa thành những đường cong chết người, Bạch Kim Nguyệt nhìn vào cũng thấy động tâm, chỉ không biết suy nghĩ của Trương Hắc Ngưu là như thế nào.

- Tử lão đầu! Nhìn cái gì vậy! Chưa từng thấy mỹ nữ đánh xe xinh đẹp như bổn tiểu thư sao!

Lý Phù Dung vừa thốt lên xong, lập tức vặn người duỗi tay. Chỉ nghe một tiếng “bạch” rồi tiếng một lão nhân kêu thảm thiết, có mấy người xem không thuận mắt đi lên nói mấy câu, trường tiên trong tay Lý Phù Dung liên tục huy động đánh cho cả đám máu phun tung tóe. Trương Hắc Ngưu không có phản ứng gì, nhưng Bạch Kim Nguyệt bất bình:

- Trương đại ca, huynh không quản nàng sao? Sao có thể bá đạo như vậy được!

Trương Hắc Ngưu lạnh lùng hừ một tiếng, Lý Phù Dung khẽ run lên nhất thời không dám làm càn nhưng trong lòng hận đến nghiến răng, tuy nhiên không phải là hận Trương Hắc Ngưu mà là Bạch Kim Nguyệt. Nàng vốn lớn lên ở Bạch Long Lý gia nên việc bá đạo với nam nhân là thói quen nhưng đối với tranh đấu giữa các nữ nhân thì Lý Phù Dung không hề lơi lỏng, chẳng qua bây giờ bản thân chưa được sủng ái, nếu có ngày nào chuyển thân thì chắc chắc sẽ hồi báo thật lớn cho Bạch Kim Nguyệt.

Tiểu Vũ Điểm cũng ngồi ở một vị trí phía sau mã xa, Trương Hắc Ngưu cùng Bạch Kim Nguyệt không cần nàng hầu hạ nên nàng đang chiếu cố Lý Thần Ngọc.

Liên tiếp mấy ngày không gặp phải chuyện gì, chỉ là lưu dân trên đường càng ngày càng nhiều, có ít người muốn tranh mua đội xe ngựa của Trương Hắc Ngưu nhưng đều bị Chu Bất Đồng dày dạn kinh nghiệm thực chiến xử lý, hiện giờ Chu Bất Đồng mực một thân đạo bào nhưng trong tay không cầm phất trần mà là một thanh đại đao, tuy nhiên không phải là vũ khí tùy thân mà là y dùng vũ khí còn chưa thuần thục, vũ khí nào cũng hư hại rất nhanh, thay đổi không ngừng, bây giờ đúng lúc đang cầm đại đao mà thôi.

Lúc này chính y đang làm một thám báo đi trước dò đường, khi trở lại trông vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, đại đao trong tay huơ lên vun vυ"t, chạy tới trước tọa giá của Trương Hắc Ngưu nói:

- Đại nhân! Thật tốt quá, rốt cuộc gặp được!

- Gặp phải cái gì?

Trương Hắc Ngưu còn chưa mở miệng, Bạch Kim Nguyệt đã kỳ quái hỏi.

- Nhân mã của Đạo...... Đạo giáo đại thừa, rất đông...... Đang ở phía trước, lần này xem ra là có không ít hàng!

Chu Bất Đồng kích động

Sơn tặc một phương.

Vân Quan Nguyệt phía sau cũng đi tới, sắc mặt khẽ biến, y biết đại khái nguyên nhân làm Chu Bất Đồng hưng phấn, chỉ e theo lời con số rất đông của y có phải là quá hay không, hỏi:

- Ước chừng có bao nhiêu người?

Trương Hắc Ngưu cũng hăng hái đứng lên, lúc ở Thiên Tây Thành thì thành chủ thấy khải giáp trên người hắn đã bị hư hại, thật ra đó cũng không phải là khôi giáp gì, hơn nữa còn là Trương Hắc Ngưu tự mình chấn vỡ nhưng thành chủ hết sức trượng nghĩa thay cho hắn một bộ khải giáp hoàn chỉnh, hiện giờ nghe báo phía trước phát hiện thấy nhân mã của Đạo giáo đại thừa thì càng cao hứng:

- Nguyệt Nương, mặc giáp cho Trương mỗ!

Mặc dù coi bộ khải giáp này là chí bảo, nhưng Trương Hắc Ngưu bình thường cũng không mặc kè kè trên người.

Không riêng gì Bạch Kim Nguyệt, Tiểu Vũ Điểm và Lý Phù Dung cũng bận rộn, thân hình Trương Hắc Ngưu khổng lồ, bộ khải giáp theo đó cũng là có một không hai trong thiên hạ, được làm thành từ bốn bộ minh quang khải tốt nhất của thành chủ Thiên Tây Thành, tuy nhiên đường khâu cực kỳ tinh tế, hoàn toàn nhìn không ra một dấu vết, một bộ minh quang khải đã có trọng lượng kinh người, bốn bộ lại càng không nói, hơn nữa để gia tăng chắc chắn đã đính thêm không ít thứ, sức nặng càng thêm kinh khủng nhưng lại vừa khéo với Trương Hắc Ngưu. Bạch Kim Nguyệt và Lý Phù Dung đều có một chút võ công nên vẫn thừa nhận được trọng lượng này, sau đó cẩn thận buộc lại, không lâu đã làm thành một lớp vỏ sắt trên người Trương Hắc Ngưu.

Vân Quan Nguyệt nhìn vào há hốc miệng, Trương Hắc Ngưu tựa như một người sắt khổng lồ, khôi giáp sáng ngời dưới ánh mặt trời, phát ra hào quang vạn trượng không khác một thần nhân hạ phàm.

Chu Bất Đồng cũng rúng động, không trả lời câu hỏi của Vân Quan Nguyệt, dù sao Trương Hắc Ngưu cũng không để ý, hết thảy chỉ là một con kiến, hơn nữa cũng không cần gϊếŧ sạch, chỉ cần gϊếŧ mấy tên đạo sĩ là được, còn lại xem như là thuốc để mình thí nghiệm.

- Lấy binh khí cho Trương mỗ!

Trương Hắc Ngưu nói, đây cũng là Thiên Tây Thành hữu tình tài trợ, Hàn Điện Lưu Tinh mặc dù là uy lực vô cùng nhưng vẫn khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái, Thiên Tây Thành đặc biệt chế tạo một cây lang nha bổng khổng lồ, cũng không phải là thần binh lợi khí gì nhưng lại thích hợp với thân hình của Trương Hắc Ngưu, đủ để cho hắn huy vũ gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật, còn Hàn Điện Lưu Tinh thì nhét vào bên hông.

Trương Hắc Ngưu sải bước về phía trước, tình hình giờ đang khẩn cấp, với trọng lượng của hắn thì không có một con ngựa thường nào có thể cưỡi được, chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình. Tuy nhiên tốc độ của hắn cực nhanh, không hề có chút chậm chạp, vừa lúc mấy người khiêng lang nha bổng đến nơi. Cây lang nha bổng khổng lồ này nhìn vào cực kỳ kinh khủng, trên phía đầu đều là gai nhọn sắc bén, mỗi một đầu gai đều lớn bằng nắm đấm người thường, thân gậy cũng lớn bằng thân thể một người, phát ra hàn quang lấp lóe, trọng lượng ít nhất cũng tới mấy trăm cân lại được Trương Hắc Ngưu dễ dàng cầm trong tay như một cọng cỏ. Hắn tiện tay huơ một cái khiến một trận cuồng phong nổi lên xô ngã mấy người xung quanh, nói:

- Chúng ta đi!

Chu Bất Đồng tựa hồ cũng nổi điên:

- Tuân lệnh đại nhân!

Hai người một trước một sau chạy về trước, Vân Quan Nguyệt cũng không biết nói gì, cả hai không quản nhân số địch thủ cứ thế chạy đi, không biết là võ dũng hay liều lĩnh.

Vân Quan Nguyệt tùy tiện điểm một người:

- Ngươi đuổi theo, sau khi xong chuyện thì quay lại thông báo một tiếng!

Một hộ vệ vội vàng vỗ ngựa chạy theo.

Vương Đạo Thống đang ở trong xe vẽ bản đồ giờ cũng thò đầu ra, nhìn thấy bộ dạng hai người Trương Hắc Ngưu và Chu Bất đồng, không biết rõ xảy ra chuyện gì, hiện giờ y được đãi ngộ không tệ, cũng không phải thật sự là tù binh, hỏi Vân Quan Nguyệt:

- Chuyện gì xảy ra? Trương đại nhân và Chu hộ vệ đi làm cái gì vậy!

Vân Quan Nguyệt lắc đầu:

- Chuyện của bọn hắn ngươi không cần để ý tới, lúc nào rảnh nói cho ta chuyện liên quan đến Thiên nhai hải giác đi!

Vương Đạo Thống gật đầu:

Cũng tốt!

Chu Bất Đồng cưỡi chiến mã nhưng thỉnh thoảng Trương Hắc Ngưu vẫn phải dừng lại đợi nên trong lòng không khỏi kính phục, hai người một trước một sau tiến rất nhanh vào một ngọn núi phía trước, Chu Bất Đồng chỉ vào một hướng:

- Đại nhân, sau khi đi qua ngọn núi này thì chúng ta sẽ đến nơi, lúc nãy ta phát hiện ở đó có giáo dân của Đạo giáo đại thừa vây công một thương đội, người thương đội kia tựa hồ cũng không đơn giản, giáo dân mặc dù điên cuồng nhưng cũng không làm gì được bọn họ, tuy nhiên ta nhận thấy đầu lĩnh của Đạo giáo đại thừa so ra còn cao hơn đạo sư một cấp, chắc là có không ít hàng!

- Rất tốt!

Bên tai Trương Hắc Ngưu đã nghe rõ tiếng chém gϊếŧ sau núi nên bước nhanh hơn, chỉ chốc lát sau một trường chém gϊếŧ đã hiện ra.

.
« Chương TrướcChương Tiếp »