- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Lịch Sử
- Một Thái Giám Xông Thiên Hạ
- Chương 127: Lửa giận hồng nhan .
Một Thái Giám Xông Thiên Hạ
Chương 127: Lửa giận hồng nhan .
Triệu Nhất Hợp thân là một vị tướng quân, mặc dù phẩm cấp không cao nhưng cũng ở bên cạnh Trương Hắc Ngưu, nghe vậy thì đứng lên, những người khác cũng ngừng động tác kỳ quái nhìn về cửa, ngay cả thành chủ cũng bỏ chén đũa đứng dậy, chỉ có Trương Hắc Ngưu vẫn ngồi vững như Thái Sơn, Bạch Kim Nguyệt bên cạnh vẫn miệt mài rót rượu gắp thêm thức ăn cho hắn, Vân Quan Nguyệt cũng dừng lại , Chu Bất Đồng lại càng kỳ quái trợn to hai mắt.
Phía ngoài huyên náo, tựa hồ có một nữ nhân muốn xông vào trong, binh sĩ canh cửa đang liều mạng ngăn cản.
Thành chủ hình như biết gì đó, bất đắc dĩ phất tay, bảo thân binh:
- Để cho nàng vào đi!
Sau đó hướng Trương Hắc Ngưu khẽ thi lễ:
- Làm Trương tướng quân chê cười rồi!
- Vô phương!
Trương Hắc Ngưu nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, hình thể hắn khổng lồ tuy đã dùng bát to nhất nhưng cảm giác vẫn nhỏ, uống rượu như uống nước, một ngụm một bát, bụng lại như thùng không đáy khiến Bạch Kim Nguyệt một bên rót liên tục.
Mệnh lệnh truyền xuống.
Trong giây lát một nữ tử xuất hiện ở đại sảnh trên, nữ tử này ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm niên kỉ, thân hình đến lúc phát triển đầy đủ nhất, bộ ngực nhô cao như núi, vòng eo nhỏ nhắn, mềm như dương liễu, cặp mông tròn căng vừa nhìn là biết thuộc dạng phụ nữ mắn đẻ, chính là cực phẩm để lấy làm vợ, đôi mày tinh tế như tơ, đôi môi đỏ thắm như máu, khuôn mặt quyến rũ, da thịt trơn nhuận, cũng xấp xỉ như Bạch Kim Nguyệt, đều là mỹ nhân cực phẩm.
Nàng mặc một thân nhung trang làm nổi bật đôi chân thon dài, giáp trụ chỉnh tề, bên hông đeo một thanh trường kiếm, trong tay nắm một thanh họa kích có một mặt hình bán nguyệt kiểu thanh long họa kích, hàn quang lập lòe trên lưỡi tựa hồ mới mài qua, khí phách oai hùng lộ rõ không cách nào che giấu, phía sau có một tiểu nam hài đang rụt rè thập thò, lo lắng nhìn mọi người trong đại sảnh mọi người, không dám rời người nữ tử nửa bước.
Trương Hắc Ngưu cảm thấy vô cùng kỳ quái, Triệu Nhất Hợp lúc này lại tựa hồ như thấy quỷ, toàn thân run lên bần bật, ánh mắt nữ tử kia như đao nhọn quét một vòng rồi ngưng tự trên người Triệu Nhất Hợp, lửa giận bộc phát.
- Sính Ánh! Sao cháu lại tới đây, lại còn mang theo Tiểu Sinh?
Thành chủ ở phía trên hỏi.
- Y cũng dám trở lại, tại sao cháu không thể tới?
Sính Ánh huy vũ họa kích chỉ vào mặt đất rung một hồi làm phát ra một tràng thanh âm chói tai khiến tiểu hài phía sau sợ run, thân hình lại càng co rúm.
- Điều gì cũng không cần phải nói! Hôm nay Thiên Tây Thành được Trương tướng quân tới giúp, bảo vệ nhất phương thái bình, chuyện tình thiên hạ cũng không thể là lý do để cháu tự tiện xông vào đại yến khánh công này!
Thành chủ chợt quát lên uy nghiêm, phát ra khí thế của một thành chủ.
- Ta dĩ nhiên là kính nể Trương tướng quân, nhưng hôm nay phải tính toán rõ ràng mọi chuyện giữa chúng ta!
Sính Ánh không hề sợ hãi, hùng dũng đứng thẳng trong đại sảnh, tay cầm thanh họa kích dài hơn một trượng, toát ra một luồng anh khí:
- Ta muốn đòi thuyết pháp!
Bạch Kim Nguyệt khẽ nói bên tai Trương Hắc Ngưu:
- Vị cô nương này chẳng những xinh đẹp, khí khái lại càng hơn xa thường nhân!
Trương Hắc Ngưu gật đầu không nói gì.
- Sính Ánh, coi như là bá bá cầu van cháu, cho bá một lần mặt mũi, hôm nay đừng ở chỗ này làm bá bá mất mặt có được hay không? Trương tướng quân ngàn dặm mà đến, chiến đấu hăng hái chỉ vì sự bình an của Thiên Tây Thành, hôm nay bá bá làm chủ mở tiệc chiêu đãi Trương tướng quân, có chuyện gì sau rồi hãy nói?
Sắc mặt thành chủ thay đổi, lấy tình cảm để làm mềm khí thế của Sính Ánh.
- Mặt mũi của bá bá thôi đành bỏ qua, , Trương tướng quân chắc sẽ không để ý, cháu cũng đã vất hết mặt mũi, nhẫn nhục sống tạm bợ cũng bất quá là vì hôm nay! Chẳng qua là đòi thuyết pháp! Xong chuyện cháu sẽ trở kích, đem mặt mũi trả lại cho bá bá!
Sính Ánh cương quyết ngẩng đầu.
- Sính Ánh, sao cháu không nghĩ tới tại sao cha cháu không tìm đến đem ta thiên đao vạn quả rồi!
Thành chủ lắc đầu liên tục, nói:- Ân phó tướng, y tại sao không tới?
Sính Ánh cười một tiếng:
- Y đang ngủ ven đường, nhất thời không thể tới đây!
Thành chủ chấn động:
- Cháu đánh ngất y rồi?
Lão sao không biết tính tính cô cháu gái này, chỉ có thể bất lực mà toát mồ hôi lạnh, dù thế nào thì lão cũn không thể trở mặt với Trương Hắc Ngưu, chẳng những bởi vì đám người Trương Hắc Ngưu võ lực mạnh mẻ, hơn nữa bọn họ chính là đại ân nhân của Thiên Tây Thành, Triệu Nhất Hợp là do Trương Hắc Ngưu thu nhận mà giờ Sính Ánh lại xuất hiện trong sân, hai người đối diện chính là Vương đối với Vương, mình có lực mà khó thi triển.
- Những chuyện này sau này hãy nói!
Sính Ánh chuyển ánh mắt nhìn sang Triệu Nhất Hợp:
- Triệu Nhất Hợp, đồ cẩu tặc ngươi dù sao cũng là một tướng quân, làm sao không dám đứng ra, là sợ Sính Ánh ta hay đã quên Sính Ánh ta!
- Trương tướng quân vạn lần chớ trách móc, thật sự là Triệu Nhất Hợp cùng cháu gái Sính Ánh có chút ân oán!
Thành chủ gấp đến độ mồ hôi hột toát ra, khẩn thiết nói với Trương Hắc Ngưu:
- Là bổn thành chủ vô phương quản giáo!
- Vô phương! Màn kịch này cũng thật hay, Trương mỗ cũng muốn xem tiếp!
Trương Hắc Ngưu thản nhiên.
:- Có ân oán gì Trương mỗ có thể phán xét, , chẳng qua là bây giờ cứ để vậy đi!
Bạch Kim Nguyệt bên cạnh nói:
- Thành chủ không cần phải lo lắng!
- Cái này...... Đa tạ Trương tướng quân, Trương phu nhân!
Thành chủ nguyên tưởng rằng Bạch Kim Nguyệt là phu nhân của Trương Hắc Ngưu, nàng vừa nghe nói vậy thì khuôn mặt khẽ đỏ lên nhưng trong lòng vô cùng vui sướиɠ, hôn nhân của nàng với Đại vương Lý Quang Chiếu của Lôi Âm quốc chỉ là vì gia tộc, nàng khi đó còn nhỏ tuổi, tuổi tác của Lý Quang Chiếu lại đã cao, , tự thân không có tình cảm gì, hơn nữa cuộc sống phòng the hết sức lạnh lẽo vì trong cung không thiếu mỹ nhân, Lý Quang Chiếu cũng không phải là quá mê luyến Bạch Kim Nguyệt, sau khi có Lý Thần Ngọc thì cơ hồ không tiếp xúc trên thân thể. Ngược lại bây giờ ở với Trương Hắc Ngưu tuy hắn không nói gì nhưng nhất cử nhất động đều làm cho trong lòng Bạch Kim Nguyệt cảm thấy ấm áp, trong chuyện phòng the lại càng làm Bạch Kim Nguyệt vốn thành thục thần hồn điên đảo, ở tuổi của nàng là tuổi mới biết thế nào là tình yêu thực sự, vì thế dần dần từ sự vừa lòng với hắn mà chuyển thành yêu thương, nàng cũng biết mình và hắn không thể nào danh chánh ngôn thuận nên lúc này nghe thành chủ gọi là Trương phu nhân thì trong lòng vui sướиɠ.
- Triệu Nhất Hợp, tại sao ngươi không nói lời nào!
Sính Ánh hô lên, mặc dù lửa giận trong lòng càng lúc càng thịnh nhưng dù sao Sính Ánh cũng không phải là người lỗ mãng, Triệu Nhất Hợp là bộ hạ của Trương Hắc Ngưu mà thân thể hùng tráng của hắn khiến người ta vừa chỉ nhìn vào đã kinh đảm, tự nhiên sẽ bảo vệ cho bộ hạ của mình. Hơn nữa Trương Hắc Ngưu là đại ân nhân của Thiên Tây Thành, mình cũn không thể nào đoạt người, chỉ có thể khiến Triệu Nhất Hợp mình đứng ra.
Triệu Nhất Hợp có thể nói cái gì, trong đầu hỗn loạn.
Nguyên lai Triệu Nhất Hợp tính tình gian tà, tham tiền háo sắc, mặc dù đã lăn lộn lên đến chức tướng quân nhưng tài nghệ không tinh, đi ra ngoài trừ phiến loạn chính là gϊếŧ mấy lưu dân, đoạt mấy thương lữ rồi quay về gian dối, lần này nhận được thư cầu cứu của Thiên Tây Thành vốn định không phái người tới cứu, Triệu Nhất Hợp lại xung phong nhận việc, cũng là muốn đi ra ngoài kiếm thêm một khoản rồi về, nào thật sự dám mò đến, ai biết gặp được Trương Hắc Ngưu thần xui quỷ khiến lại thật sự chạy đến cứu viện, hơn nữa dưới tình huống quân số thiếu hụt nghiêm trọng lại dành được thắng lợi, đang lúc đắc ý lại gặp phải người mà y chết cũng không muốn thấy.
Ký ức của y không cần dụng lực sẽ từ từ là Trần Phong, được Trương Hắc Ngưu cường lực gợi nhớ làm Triệu Nhất Hợp có ký ức của Trần Phong càng nhanh hơn, vì vậy nhân cách của y lại có thêm một nhân cách mới, những chuyện đã qua của kiếp trước tựa như một loại ký ức dần dần sẽ quen, nhưng hết lần này đến lần khác lại gặp phải nhân vật có liên quan nên lại khơi lên làm hai nhân cách giao hòa khiến Triệu Nhất Hợp cực kỳ khó chịu, trong đầu phảng phất có vô số tiếng nổ như muốn vỡ cả đầu, từng đoạn ký ức hiện ra như chớp, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trương Hắc Ngưu cảm giác được sự giãy dụa trong đầu của Triệu Nhất Hợp nhưng tư tưởng của con người cực kỳ phức tạp, Trương Hắc Ngưu có thể phá hủy dễ dàng nhưng lại khó có thể hiểu, muốn tìm cách đánh sâu vào tinh thần của Triệu Nhất Hợp khiến y tỉnh lại nhưng suy nghĩ một chút lại thấy để Triệu Nhất Hợp tự mình phản ứng xem sao.
- Triệu Nhất Hợp, ngươi quả nhiên là một kẻ bất lực, từ nhỏ đã là vậy! Ngươi nhìn hài tử phía sau ta đây!
Sính Ánh đẩy hài tử phía sau của mình lên.
Lúc này thân thể Triệu Nhất Hợp chấn động mạnh một cái, tựa hồ là có chút giật mình, lại tựa hồ là có chút khó tin, hơn tựa hồ là không thể tin được, há miệng phảng phất không bị đại não khống chế:
- Nó là hài tử của ta?
Sính Ánh hừ lạnh một tiếng, đem họa kích giơ lên rồi nhắm ngay ngực của hài tử kia:
- Ngươi tin không tin thì để ta đích thân gϊếŧ nó đi cho rồi?
Thanh âm nàng lãnh khốc, làm người nghe lạnh toát.
- Không! Ta không tin!
Triệu Nhất Hợp bật thốt, đi thẳng về phía đυ.ng phải mấy người xung quanh văng tứ tán, lao về Sính Ánh, giống như đã dung hợp thành công hai nhân cách, hình thành một Triệu Nhất Hợp mới.
Sính Ánh hơi kinh hãi:
- Nhiều năm không gặp, võ công của ngươi cũng có tiến bộ!
Hài tử kia bị đẩy ra phía trước lớn tiếng kêu:
- Mẹ...... Mẹ đừng gϊếŧ con!
Trương Hắc Ngưu nghe vậy không khỏi cả kinh, Bạch Kim Nguyệt sắc mặt tái nhợt, trên đời lại có nữ nhân không chút lưu tình nói ra muốn gϊếŧ hài tử mình .
Sính Ánh khẽ mỉm cười vô cùng thê mỹ:
- Vi nương thế nào nhẫn tâm gϊếŧ con, mẹ muốn gϊếŧ chính là..... Triệu Nhất Hợp, đồ cẩu tặc này!
Sính Ánh hét một tiếng, đẩy hài tử sang bên cạnh, họa kích trong tay đột nhiên đâm ra, thủ pháp của nàng rất đặc biệt, họa kích đi theo một quỹ đạo hình xoáy ốc càng tăng thêm uy lực, thế nhanh như thiểm điện tạo thành khí lưu, xem ra công lực của Sính Ánh còn trên Ân Hoài Lễ.
Triệu Nhất Hợp theo phản xạ có điều kiện rút trường kiếm bên hông, dù sao cũng là binh khí dài nên không mang trong tay, trường kiếm chợt lóe, Triệu Nhất Hợp dường như rất thuần thục né sang một bên rồi chém tới thân kích.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Lịch Sử
- Một Thái Giám Xông Thiên Hạ
- Chương 127: Lửa giận hồng nhan .