Vị tướng quân bên phía Thiên Tây thành có tướng mạo đường đường, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cực kỳ uy vũ, trong tay là một cây đại đao tỏa sáng lấp lánh, áo giáp dính đầy máu tươi của kẻ địch, giọng nói tràn đầy uy vũ, thật sự có bộ dạng của một tướng quân. Hắn đi đến trước mặt Trương Hắc Ngưu, hai tay chắp lại tỏ ra thành kính. Vừa rồi hai bên hô ứng với nhau, thần uy một người địch vạn người của Trương Hắc Ngưu bùng ra nổi trội, vị tướng quân này thấy rất rõ, tất nhiên sẽ không dám chậm trễ. Hơn nữa Trương Hắc Ngưu lại mặc khôi giáp, vì vậy hắn coi Trương Hắc Ngưu là tướng quân, hắn cung kính nói:
- Tướng quân thần uy, mạt tướng phó tướng Ân Hoài Lễ của Tần Thường xin ra mắt tướng quân, không biết tôn tính của tướng quân là gì? Đến từ nơi nào?
Thiên Tây thành thật sự phát hàm xin sự trợ giúp về bốn phương nhưng nhóm người Trương Hắc Ngưu là đầu tiên, hơn nữa còn chẳng có cờ hiệu, vì thế mà Ân Hoài Lễ mới phải hỏi.
Trương Hắc Ngưu khẽ gật đầu nói:
- Ta họ Trương... ....
- Trương tướng quân.
Ân Hoài Lễ lập tức cung kính gọi.
- Chẳng qua chỉ trùng hợp mà thôi, chúng ta muốn vào thành nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Trương Hắc Ngưu nói, hắn cũng không nói ra lai lịch của mình. Lúc này đám người Triệu Nhất Hợp đã cưỡi ngựa chất đầy đầu lâu đến xung quanh Trương Hắc Ngưu, những vấn đề giải quyết hậu quả tất nhiên sẽ do người Thiên Tây thành phụ trách.
- Chẳng lẽ Trương tướng quân kohnog nhận được công hàm cầu viện của chúng tôi?
Ân Hoài Lễ dùng giọng kỳ quái hỏi, khôi giáp trên người Trương Hắc Ngưu không phù hợp nhưng đám nhân mã phía sau thì rõ ràng là quan quân.
- Nhận được, nhưng ta còn có chuyện khác quan trọng.
Trương Hắc Ngưu có ý nghĩ mới, tuy hắn không biết quá nhiều vấn đề nhưng không phải kẻ ngốc.
- Có chuyện khác quan trọng hơn? Không biết Trương tướng quân từ nơi nào đến? Có đi qua khe núi Nhất Tuyến Thiên không?
Ân Hoài Lễ thấy Trương Hắc Ngưu chỉ có vài chục quân sĩ thì cảm thấy cổ quái, dù sức chiến đấu của bọn họ là cực mạnh.
- Có!
Trương Hắc Ngưu đáp.
- Như vậy có bị quân sơn tặc phục kích hay không?
Ân Hoài Lễ rõ ràng biết cố một cánh quân sơn tặc phục kích ở khe núi phía trước.
- Có!
Trương Hắc Ngưu xác định, đây là sự thật.
- À...Thì ra là thế.
Ân Hoài Lễ đã cảm thấy hợp lý, khe núi Nhất Tuyến Thiên là quan ải mà một người đủ sức giữ vững, dù vạn người cũng khó thể qua được. Tuy Trương Hắc Ngưu trí dũng vô song nhưng muốn đi qua bình an cũng cực kỳ khó khăn, nhân mã sẽ hao tổn nghiêm trọng. Tất nhiên cũng vì nguyên nhân như vậy mà quân sơn tặc không đề phòng từ phía sau và để cho nhóm Trương Hắc Ngưu một tung một đòn đắc thủ, coi như xoay chuyển tình thế.
Trương Hắc Ngưu thầm nghĩ có chuyện gì xảy ra thì ngươi sẽ hiểu ngay thôi.
- Trương tướng quân và các vị tất nhiên đã mệt mỏi, kính xin vào thành tắm rửa sạch sẽ, để Thiên Tây thành chúng tôi khoản đãi một phen.
Ân Hoài Lễ dùng giọng cực kỳ nhiệt tình nói:
- May mà có Trương tướng quân hỗ trợ, loại bỏ một kiếp nạn của Thiên Tây thành, toàn thành đều cảm động đến rơi nước mắt. Mọi người tuyệt đối đừng nên khách khí, những gì mà Trương tướng quân đã tổn thất, chúng tôi sẽ bổ sung.
Trương Hắc Ngưu thầm nghĩ gần đây ven đường chẳng có chỗ nào nghĩ ngơi cho tốt, tất nhiên hắn không cảm thấy mệt mỏi, nhưng lấy Tú Nương làm tiêu chuẩn thì hắn cho rằng Bạch Kim Nguyệt cũng cực kỳ mệt mỏi, phải nghỉ ngơi, vì thế hăn gật đầu nói:
- Làm phiền rồi.
- Trương tướng quân không nên nói như thế, đây là vinh hạnh của Thiên Tây thành chúng tôi.
Ân Hoài Lễ nói:
- Dẫn đường cho ta.
Sau đó Ân Hoài Lễ lại thi lễ với Trương Hắc Ngưu, đặt cây đại đao ngang lưng ngựa. Ngay sau đó hắn phát hiện ra nhóm Triệu Nhất Hợp, lúc này Triệu Nhất Hợp đang mặc giáp tướng quân, tất nhiên Ân Hoài Lễ sẽ chào hỏi theo quy cách thông thường, vì vậy hắn mỉm cười nói với Triệu Nhất Hợp:
- Không biết vị tướng quân phía sau này... ....
Triệu Nhất Hợp ngẩng đầu, gương mặt nhiễm máu có chút dữ tợn, hắn nhìn về phía Ân Hoài Lễ mà nhớ ra điều gì đó, bàn tay co rút nắm chặt trường thương.
- Triệu Nhất Hợp!
Ân Hoài Lễ quát lớn một tiếng, hai mắt đỏ hồng, toàn thân chợt căng lên. Hắn dùng ánh mắt không thể làm chết đối phương nhìn chằm chằm vào Triệu Nhất Hợp, một luồng lửa giận bùng lên trong lòng, hắn hoàn toàn quên mất mình đang ở nơi nào, đại đao vung lên rồi bắn ra. Lực lượng khắp toàn thân dồn vào hai tay, chiến mã phóng mạnh lên, người mượn thế ngựa, ngựa giúp lực tấn công. Lần này Ân Hoài Lễ có thể nói là nhân mã hợp nhất, đại đao trong tay kéo lê một đường giữa không trung giống như xé toạc tất cả thành hai phần. Ân Hoài Lễ bổ đao xuống đầu Triệu Nhất Hợp rồi quát lên:
- Triệu Nhất Hợp, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta sao?
Vẻ mặt Triệu Nhất Hợp rất cổ quái giống như nhớ ra một điều gì đó, tuy bàn tay nắm chặt trường thương nhưng không có phản ứng, vì vậy chỉ sau khoảnh khắc đã bị Ân Hoài Lễ chặt đứt.
Đám thuộc hạ của Ân Hoài Lễ tuy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng cũng nhấc trường thương trong tay lên chĩa về phía đám người Trương Hắc Ngưu, mà lúc này đám thần tử binh cũng vung trường thương trong tay. Chu Bất Đồng không biết có vấn đề gì xảy ra, chỉ biết Ân Hoài Lễ đột nhiên nổi điên vung đao chém vào đầu Triệu Nhất Hợp, điều này làm hắn choáng váng.
Triệu Nhất Hợp vung trường thương trong tay giống như muốn chặn đại đao của Ân Hoài Lễ lại, mũi thương đập vào thân đao, lực lượng hùng mạnh của Ân Hoài Lễ hóa thành hư ảo, đại đao dừng lại trên mũi thương của Trương Hắc Ngưu, không thể ép xuống.
- Á!
Ân Hoài Lễ chợt gào lên, hắn ý thức được sự hùng mạnh của Trương Hắc Ngưu, đồng thời cũng tỉnh táo trở lại, cả người và ngựa lui về phía sau. Lúc này vẻ mặt hắn rất cổ quái, ánh mắt nhìn về phía Triệu Nhất Hợp có phẫn nộ, hối hận, gϊếŧ chóc, điên cuồng và thất vọng.
- Trương tướng quân, mạt tướng thất lễ.
Ân Hoài Lễ cố gắng bình ổn tâm tình của mình, hắn nói với Trương Hắc Ngưu:
- Trương tướng quân suất lĩnh quân sĩ đến cứu Thiên Tây thành, mạt tướng vô cùng cảm tạ, vừa rồi mạt tướng không biết phân biệt công tư, mạt tướng đã sai, sẽ tự thỉnh quân pháp. Nhưng Triệu Nhất Hợp và mạt tướng thật sự có chút ân oán, nói lý ra thì hy vọng Trương tướng quân không nên ngăn trở.
Bộ dạng của Triệu Nhất Hợp vẫn như vừa rồi, giống như nhớ lại chuyện cũ. Sau khi trở thành thần tử binh thì Triệu Nhất Hợp đã xem chuyện cũ của mình là kinh nghiệm của kẻ khác, nhưng bây giờ ký ức lại dần phục hồi.
- Sợ là không thể tiếp tục dẫn đường cho Trương tướng quân, mạt tướng chợt cảm thấy mình không thể nào đảm nhiệm được.
Rõ ràng trong đầu Triệu Nhất Hợp tràn đầy những ý niệm không thể nào chỉnh hợp được, hắn thấy mình rất bối rối, hắn chỉ vào một tên thủ hạ của mình rồi thúc ngựa bỏ đi.
Trương Hắc Ngưu chợt mở miệng nói:
- Có ân oán gì không ngại nói ra, Trương mỗ sẽ chủ trì công đạo cho ngươi.
Trương Hắc Ngưu nói nhưng thầm kỳ quái vì phản ứng của Triệu Nhất Hợp, không biết vì sao lại như vậy?
Ân Hoài Lễ có chút do dự, sau đó hắn lắc đầu nói:
- Xin thứ cho mạt tướng vô lễ, việc này khó thể nói nên lời, mạt tướng không thể nào nói rõ, Trương tướng quân có thể hỏi thăm quý thuộc hạ, hắn biết rõ ràng hơn mạt tướng.
Ân Hoài Lễ biến mất trong cửa thành, một thân binh được chế định đi đến trước mặt Trương Hắc Ngưu nói:
- Trương tướng quân, mời ngài theo thuộc hạ vào thành.
- Được rồi, chờ chút, còn có người.
Trương Hắc Ngưu khoát tay, đoàn xe ngựa chậm rãi đi qua chiến trường, vài tên hộ vệ dọn chướng ngại phía trước, sau đó đi về phía Trương Hắc Ngưu.
- Đây là?
Tên thân binh dùng giọng không rõ nói.
- Gia quyến!
Trương Hắc Ngưu thuận miệng đáp, tên thân binh chợt chóng mặt, Đại Thu quốc quân pháp phân minh, tướng sĩ ra ngoài không được mang theo gia quyến, vị tướng quân này sao lại như vậy?
- Triệu Nhất Hợp!
Trương Hắc Ngưu quát một tiếng gọi tên Triệu Nhất Hợp, nhưng ba chữ kia giống như một luồng chân khí khủng bố đánh vào thần thức của Triệu Nhất Hợp, làm Triệu Nhất Hợp nhanh chóng thanh tỉnh lại.
- Có mạt tướng.
Triệu Nhất Hợp đáp lời.
- Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?
Trương Hắc Ngưu hỏi, rốt cuộc có chuyện gì làm Triệu Nhất Hợp thất thường như vậy?
- Trước kia ta nhận thức người này...Nhưng trí nhớ rất mơ hồ, không nhớ rõ nhiều chuyện.
Triệu Nhất Hợp dùng sức lắc đầu, vẻ mặt buồn bực nói không nên lời.
Xe ngựa đi đến trước mặt Trương Hắc Ngưu, Bạch Kim Nguyệt thò đầu ra dùng ánh mắt lo lắng nhìn Trương Hắc Ngưu, lại cẩn thận đánh giá chung quanh. Trên người Trương Hắc Ngưu ngoài bộ giáp vì không vừa mà lệch lạc tứ tung thì chẳng có vấn đề gì, thậm chí ngay cả hít thở cũng không đổi. Ngược lại đám người Triệu Nhất Hợp ở phía sau lại rất khủng bố, thật sự trải qua chém gϊếŧ, hơn nữa trên mình ngựa đầy đầu người, máu tươi và đầu lâu dữ tợn lộ ra, máu chảy ròng ròng làm trái tim lạn giá.
- Trương đại ca, huynh không sao chứ?
Bạch Kim Nguyệt hỏi.
- Không có gì, chúng ta vào Thiên Tây thành nghỉ ngơi một chút, sau đó lại lên đường.
Trương Hắc Ngưu nói.
- Ừ!
Bạch Kim Nguyệt lên tiếng.
Lúc này thân binh đưa nhóm người tiến vào trong Thiên Tây thành, bên trong đã có thành chủ chờ sẵn, lúc mới gặp Trương Hắc Ngưu thì chợt kinh hoàng. Trước đó hắn ở trên tường thành thấy thần uy của Trương Hắc Ngưu, bây giờ tiếp xúc gần càng cảm thấy uy hϊếp khủng bố. Vị thành chủ này mặc hắc bào, bên hông đeo một thanh trường đao, rõ ràng cũng đã tham gia phòng ngự. Tên này có bộ dạng khôn khéo giỏi giang, khi thấy Trương Hắc Ngưu thì tiến lên chào đón nhưng thấy Triệu Nhất Hợp thì tỏ ra rất chán ghét.
Việc buôn bán ở Thiên Tây thành có thể coi là phồn vinh, xem ra khí lực của vị thành chủ là rất tốt, không giống thành chủ Hán Cô thành chỉ biết vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân, dân chúng đi đường gặp hắn đều chào hỏi, gương mặt tươi cười.
Đám người được thành chủ sắp xếp vào phủ thành chủ, mọi người trước tiên uống trà nói vài lời, khi hắn thấy Bạch Kim Nguyệt thì có chút kỳ quái nhưng cũng không nói gì. Dù sao Trương Hắc Ngưu cũng là đại ân nhân của hắn, những chuyện vặt không nên xé ra to.
Mọi người uống trà, sau đó tẩy rửa thân thể, toàn thân sảng khoái. Sau đó có thân binh mời mọi người đến tham gia tiệc khánh công, tất nhiên đám người Trương Hắc Ngưu sẽ cùng đến chung vui.
Thành chủ liên tục bày tỏ sự cảm tạ của mình trên chiếu tiệc, liên tục mời rượu Trương Hắc Ngưu, mà Trương Hắc Ngưu chẳng từ chối ai, vì vậy mà bầu không khí rất chấn động. Đúng lúc vui vẻ thì ngoài cửa có một giọng nữ bén nhọn vang lên:
- Triệu Nhất Hợp, cẩu vật cút ra đây cho ta.
Giọng nữ nhân lớn đến mức ai cũng nghe thấy, mà vẻ mặt mọi người cũng biến đổi.