Thiên Tây thành cũng không cách quá xa khe núi, khoảng hơn chục dặm, đám người Trương Hắc Ngưu nhanh chóng đến nơi, từ xa đã nghe thấy tiếng chém gϊếŧ, tiếng binh khí va vào nhau, kèm theo những tiếng kêu gào thảm thiết khi có kẻ tử vong.
- Nơi này chính là Thiên Tây thành... ....
Mọi người đến một ngọn núi tương đối cao thì mơ hồ thấy được hình dáng một tòa thành, phạm vi không lớn, thậm chí còn có vẻ nhỏ hơn Hán Cô thành, phòng thủ cũng không có gì khác nhưng binh sĩ trên thành lại ít hơn rất nhiều. Trương Hắc Ngưu có thể nhìn thấy trên mặt thành có vài ngàn binh sĩ, nhưng trong có một bộ phận là trai tráng trong thành. Lúc này phía dưới thành là quân sơn tặc, đám người này cầm binh khí vây chặt xung quanh, bọn họ đang dùng thang mây tấn công lên trên, có vài kẻ xông lên bên trên, cũng có nhiều kẻ hóa thành thi thể rơi xuống, nhưng lại có rất nhiều sơn tặc tiếp tục tiến lên.
Số lượng sơn tặc thật sự không ít nhưng chỉ huy rất hỗn loạn, chỉ biết cổ động tấn công điên cuồng, những thang mây chất lượng không tốt nên liên tục đứt gãy, mà đám sơn tặc vây quanh thành cũng dần trở nên nôn nóng như ong vỡ tổ Trương Hắc Ngưu nhìn mà cảm thấy buồn cười, hắn là nhân vật thế nào, hắn đối mặt với quân của Hậu Bạch Y mà vẫn còn chém gϊếŧ như thái rau, bây giờ thấy đám sơn tặc ô hợp này thì không thể nào nhịn cười.
- Quả nhiên chỉ ó năm nghìn quân, hơn nữa phần lớn chỉ là người già yếu với sức chiến đấu giảm sút, kỷ luật kém, chỉ là một bầy ô hợp. Nhưng với số lượng như vậy cũng có thể gây ra những tổn thương không nhỏ với Thiên Tây thành.
Vân Quan Nguyệt ở bên cạnh quan sát rồi nói.
- Đó là thứ gì?
Chu Bất Đồng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía sau đám quân sơn tặc, trên đài cao độc lập có vài người cổ quái, những người này mặc khôi giáp rất sáng, có lẽ là nhân vật quan trọng, bên người có mười mấy binh sĩ, có một cây cờ lớn tung bay theo gió.
Mọi người nghe vậy thì nhìn lại, Triệu Nhất Hợp nói:
- Có lẽ là thủ lĩnh sơn tặc...Không có trung quân bảo vệ sao?
Vân Quan Nguyệt cũng nhìn tới, thật sự là như vậy, đám sơn tặc thì vây đánh Thiên Tây thành, mấy tên thủ lĩnh thì đứng trên đài chỉ tay năm ngón, giống như căn bản không sợ có người đánh lén phía sau, bên cạnh bọn họ ngoài hơn chục tên lính thì không có tùy tùng hay bảo vệ gì cả.
- Đại nhân, mạt tướng tình nguyện tiến lên bắt gϊếŧ kẻ địch.
Triệu Nhất Hợp xung phong nói, khoảng cách giữa bọn họ và đám thủ lĩnh đạo tặc kia cũng không xa. Hơn nữa đám người Triệu Nhất Hợp là những cao thủ đẳng cấp võ tướng, có tuấn mã chạy như bay. Sơn tặc dù có cướp bóc được nhiều nhưng cũng khó thể tập trung được một đội kỵ binh mạnh mẽ. Vì thế mà bây giờ đám người Triệu Nhất Hợp hoàn toàn có thể chém chết đám thủ lĩnh đạo tặc trước khi quân sơn tặc kia kịp phản ứng, như vậy đám quân vốn đã ô hợp kia sẽ mất đi thủ lĩnh, sẽ lập tức tan rã.
- Chúng ta cùng đi.
Trương Hắc Ngưu nói, thực lực của đám người Triệu Nhất Hợp đã được chứng thực, như vậy không cần phải lãng phí thời gian ở đây, hắn quyết định dùng thế sấm sét đánh quân sơn tặc để mở đường.
- Đại nhân.
Triệu Nhất Hợp kêu lên.
- Đầu lĩnh...Tiểu nhân cũng tình nguyện xông lên.
Chu Bất Đồng xung phong nhận việc.
Trương Hắc Ngưu khẽ gật đầu, hắn chỉ vào Vân Quan Nguyệt nói:
- Ngươi ở lại.
Vân Quan Nguyệt dù công phu cao nhưng đó là công phu giang hồ, không phù hợp với mọi người, hơn nữa sát ý lại không mạnh, không hiệu quả trong chiến trận, vì thế mà hắn cho Vân Quan Nguyệt ở lại. Hắn đưa theo Chu Bất Đồng vì muốn rèn luyện, công lực của Chu Bất Đồng đã đủ nhưng kiến thức lại thiếu, chỉ có thể lâm trận mới mài gươm, vì thế trước khi lên đường thì Trương Hắc Ngưu đã chỉ điểm cho Chu Bất Đồng:
- Chiêu pháp trong quân rất đơn giản, tay cầm trường thương và đâm tới, đừng nghĩ đến những chuyện gì khác.
Chu Bất Đồng liên tục gật đầu.
Mọi người lên ngựa.
Vân Quan Nguyệt vốn không muốn đi, vì thế mà nhận việc ở lại hộ vệ. Tuy địch nhân có năm ngàn nhưng Vân Quan Nguyệt sẽ không lo lắng cho Trương Hắc Ngưu, nhưng Bạch Kim Nguyệt lại thò đầu ra khỏi xe ngựa nói:
- Trương đại ca, huynh nhất định phải bảo trọng, thϊếp thân chờ huynh chiến thắng quay về.
Tiểu Vũ Điểm sau lưng cũng có chút căng thẳng, tuy tên đen kia đắc tội với Đại tiểu thư nhưng lại không quá tệ mạt, trong khoảng thời gian qua ngoài những lúc hù dọa mình thì cũng không quá làm khó Đại tiểu thư. Lúc này sơn tặc ở trước mặt quá nhiều, đừng nên xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, nhưng vì thân phận mà Tiểu Vũ Điểm không thể nói gì, chỉ biết ném ánh mắt chăm chú vào đám người Trương Hắc Ngưu.
Mặt khác còn có một người lo lắng là Lý Phù Dung, tuy trong lòng nàng vẫn rất hận muốn Trương Hắc Ngưu phải chết, nhưng lúc này nàng lại có chút do dự, thầm nghĩ bình thường ta hay chú ngươi chết nhưng ít nhất cũng phải chết sau con đàn bà kia, tên đen nên đợi một chút. Lý Phù Dung thầm nghĩ như vậy, sau đó dùng ánh mắt hung hăng nhìn Bạch Kim Nguyệt.
- Xuất phát.
Trương Hắc Ngưu thản nhiên nói, lúc này hắn đã được đám người Triệu Nhất Hợp giúp đỡ mặc một bộ khôi giáp không phù hợp, bình thường hắn thấy đám người Triệu Nhất Hợp hay mặc, hắn muốn mặc thử xem thế nào, nhưng giáp quá nhỏ, có nhiều chỗ khó thể mặc vừa, chỉ treo được vài miếng thép trước ngực mà thôi, phần lớn những chỗ khác đều lộ ra ngoài. Nhưng Trương Hắc Ngưu lại cảm thấy khá tốt, trong tay là cây trường thương của tên Thập Bát Kỵ bị chém thành hai nửa trước đó, chất lượng của trường thương này cũng có thể nói là khá tốt.
Mọi người sau lưng cũng lên ngựa và chuẩn bị xong, Trương Hắc Ngưu hô một tiếng xuất phát, móng ngựa vỗ nặng nề xuống đất, hơn bốn mươi tên phóng ngựa như bay, cầm đầu là hung thần ác sát Trương Hắc Ngưu.
Trương Hắc Ngưu cũng có được một chiến mã rất tốt, hơn nữa còn được Tống Bình Hòa và Nguyệt Hổ chỉ cho phương pháp dùng chân khí khống chế chiến mã, vì vậy tuy thân thể hắn khổng lồ nhưng tốc độ của chiến mã vẫn là nhanh nhất.
Bốn mươi tên cưỡi ngựa phóng như chớp về phía tên sơn tặc thủ lĩnh, nhưng đám sơn tặc kia hoàn toàn không biết gì, tiếng chém gϊếŧ đã che giấu tiếng vó ngựa, hơn nữa đám sơn tặc cực kỳ tự tin sẽ không có tình huống gì xuất hiện ở sau lưng. Khi đám người Trương Hắc Ngưu cách đài cao chưa đến ba mươi trượng thì có một tên sơn tặc quay đầu lại, hắn hô lên:
- Có quan binh.
Đám sơn tặc chấn động, bọn họ quay đầu lại nhìn, một tên trung niên cầm đầu giận dữ nói:
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ có người qua được khe núi bên kia?
Tên nam nhân trung niên này phi thân từ trên đài cao xuống bên dưới, những tên sơn tặc khác đều có hành động giống như vậy. Dù sao đám sơn tặc này cũng không ngốc, quan binh trước mắt tuy số lượng không nhiều nhưng đều là quan binh, ngựa lại đang gia tốc, bên mình chưa đến hai mươi tên sơn tặc, không có nhiều cao thủ, sợ rằng sẽ bị diệt sạch.
- Các ngươi chống đỡ, ta đi gọi cứu binh.
Tên nam nhân trung niên lên ngựa bỏ chạy, đám người Trương Hắc Ngưu đã phóng đến như thủy triều ở sau lưng, đám sơn tặc cực kỳ run sợ. Đáng lý ra bọn họ đã cực kỳ sợ hãi, bây giờ lại gặp một kẻ cầm đầu bên phía quan binh như ma thần, trường thương lóe sáng bùng lên sát khí vô tận phóng về phía mình, phía sau còn có một đám thiết kỵ như ác quỷ, sao không sợ đến mức hồn phi phách tán?
Nước lũ quét qua, Trương Hắc Ngưu không quan tâm đến những tên sơn tặc thủ hạ, tất cả đám sơn tặc này đều bị nhóm Triệu Nhất Hợp quét sạch, máu thịt tung tóe, những âm thanh răng rắc của xương cốt liên tục vang lên, máu tươi từ trong những lỗ hổng trên người bùng ra. Chiến mã dưới háng của Trương Hắc Ngưu chợt phát lực đuổi theo tên sơn tặc cầm đầu. Lúc này tên nam nhân trung niên đang chạy và nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên phía sau, hắn nhìn lại thì thấy Trương Hắc Ngưu phóng đến như kéo dãn thiên địa, hai mắt tràn đầy sát khí, điều này làm toàn thân hắn chợt mềm nhũn, bị Trương Hắc Ngưu xỏ một thương qua cuống họng.
Thân thể tên nam nhân trung niên lắc lư như tượng gỗ trong tay Trương Hắc Ngưu, máu tươi từ cần cổ phóng ra chậm rãi làm ướt đẫm thân thể, sau đó nhỏ xuống đất.
- Đại vương chết, đại vương chết.
Một tên sơn tặc thấy được tình cảnh khủng bố kia chợt gào lên, sau đó tất cả giống như những gì đám người Trương Hắc Ngưu từng dự đoán, đám sơn tặc kia không chạy lên báo thù cho thủ lĩnh lại quăng trường đao trong tay bỏ chạy thục mạng.
Trương Hắc Ngưu tiện tay quăng thi thể tên thủ lĩnh sơn tặc về phía đám sơn tặc đứng dày đặc, sau đó đám người Triệu Nhất Hợp lại chặt đầu vài tên thủ lĩnh khác cột lên ngựa của mình. Đám thần tử binh ở phía sau phóng lên như thác lũ, trường thương liên tục đâm ra, quân sơn tặc kinh hồn bạt phách.
Khi tin tức đầu lĩnh sơn tặc bỏ mạng được truyền ra thì quân sơn tặc cực kỳ hỗn loạn, có vài tên sơn tặc xoay người bỏ chạy, đám sơn tặc đứng lại cũng liên tục bị tiêu diệt, không còn tạo nên những đợt tấn công hiệu quả, đám sơn tặc công thành cũng rơi hết xuống. Trương Hắc Ngưu dùng thế xua đuổi mà đánh sơn tặc, coi như không còn gặp phản kháng, quân sơn tặc không còn được chỉ huy lập tức chạy đi tứ tán.
Không ai muốn vứt bỏ tính mạng của mình, Trương Hắc Ngưu tuy nhân số ít ỏi nhưng sức chiến đấu cực kỳ khủng bố, gần trăm sơn tặc tiến lên bị diệt sạch. Tên thủ lĩnh đã chết, đám sơn tặc cũng không muốn vứt bỏ tính mạng của mình, hơn nữa vì không được huấn luyện chính quy nên cực kỳ lộn xộn, Trương Hắc Ngưu xông qua nơi nào thì nơi đó sơn tặc chạy tán loạn không còn tên nào.
Lúc này trống trận trong thành chợt vang lên, cửa thành mở ra, binh sĩ túa ra. Đám binh sĩ này phần lớn là quân tinh nhuệ, giống như đã được huấn luyện nhất định, cầm đầu là một viên đại tướng cầm đại đao sáng loáng, hắn khống chế chiến mã chạy lên đầu tiên, khoảnh khắc sau đã diệt sạch sơn tặc bao quanh cổng thành. Đám binh sĩ này như hô ứng với cánh quân Trương Hắc Ngưu, hai bên yên lặng chém gϊếŧ, đám sơn tặc bị chia năm xẻ bảy.
Nhân mã trong thành liên tục chạy ra, thậm chí cả binh sĩ thủ thành cũng chạy ra hơn phân nửa, nhân số cũng đạt đến số lượng một ngàn năm, vì thế mà đám sơn tặc bị đánh cho choáng váng. Dưới sự tiễu trừ của quan binh, ngoài một nhóm sơn tặc đã bỏ chạy ngay từ đầu, đám sơn tặc còn lại đều ném binh khí trong tay xuống đất, quỳ xuống xin khoan dung.
Trương Hắc Ngưu chinh chiến không cảm thấy mệt mỏi, rõ ràng không ai bì nổi. Chu Bất Đồng cũng cực kỳ hưng phấn, hắn hoàn toàn dựa vào lời chỉ bảo của Trương Hắc Ngưu, chỉ đâm trường thương mà không dùng chiêu thức hoa hòe, thu hoạch được thành tích rất tốt. Triệu Nhất Hợp thì có vẻ rất bình tĩnh, hắn đi theo phía sau Trương Hắc Ngưu không chút biểu cảm nhưng thân ngựa treo đầy đầu lâu. Đám thần tử binh ở phía sau cũng như vậy, đây chính là thói quen của kỵ binh Đại Thu quốc, không những đại biểu cho công trận của mình, còn đại biểu cho sức mạnh.
Đầu lĩnh quân Thiên Tây thành đã chú ý đến đám người Trương Hắc Ngưu nhưng bây giờ còn chưa mở miệng, chỉ biết đi đến.