Chu Bất Đồng chợt bùng nổ, chân khí khủng bố chợt tạo nên một vòng xoáy quanh người, tạo thành vô số đường tròn đồng tâm bao quanh người, điều này làm mọi người trợn mắt há mồm vì không biết có chuyện gì xảy ra. Trương Hắc Ngưu cũng cực kỳ hiếu kỳ vì sự biến hóa của Chu Bất Đồng, giống như trong đan điền đối phương tự khai phá một lối đi, chân khí hùng mạnh bùng lên khắp toàn thân, chân khí rót vào trong kinh mạch và liên tục cường hóa cho cứng rắn trở lại, cốt cách cơ thể được tăng cường. Thân thể Chu Bất Đồng dần bành trướng theo nhịp thở, cơ thể cũng dần trở nên cứng rắn như sắt thép, sau đó chậm rãi đạt đến một đỉnh điểm. Lúc này chân khí của hắn đang vận chuyển theo một con đường mà trước đó Trương Hắc Ngưu đã vạch sẵn ra.
Chu Bất Đồng bộc phát xong thì lập tức hôn mê bất tỉnh.
- Đây là có chuyện gì?
Vân Quan Nguyệt thầm kinh hãi, vừa rồi Chu Bất Đồng bùng ra chân khí quá hùng mạnh, đã vượt qua cảnh giới cao thủ nhất lưu.
Trương Hắc Ngưu không nói lời nào, hắn đặt tay lên người Chu Bất Đồng, cảm nhận sự biến hóa trong cơ thể của đối phương, giống như cực kỳ lý tưởng. Tên này nhận được sự lớn mạnh toàn diện, chân khí vô cùng cô đọng, kinh mạch và cốt cách cũng được kiên cố hóa. Tuy sau này hắn không còn cơ hội được đề cao nhưng chỉ riêng tình trạng bây giờ đã là cao thủ nhất lưu, không thể ngờ một tên côn đồ sẽ phát triển đến tình trạng này, xem ra những gì hắn nghĩ là thật.
- Đưa hắn lên xe ngựa.
Trương Hắc Ngưu thuận miệng ra lệnh, lập tức có người chấp hành. Vân Quan Nguyệt thấy Trương Hắc Ngưu không quan tâm đến mình thì không hỏi gì thêm, nhưng đêm nay thật sự xảy ra quá nhiều chuyện kinh người, còn phải chậm rãi tiêu hóa.
Một đêm này qua rất nhanh, vì có nhiều chuyện xảy ra nên đám hộ vệ lại phá lệ quan tâm, nhưng thời gian sau đó không có bất ngờ gì xảy ra, cuối cùng mọi người thu dọn và lên đường.
Tình hình vẫn như cũ, Lý Phù Dung hình như cũng biết sợ, tuy ánh mắt không quá hữu hảo nhưng ngoài miệng lại không dám nói gì, chỉ biết thành thật kéo xe của mình. Nhưng lá cờ trên nóc xe biến từ chữ Lý thành chữ Trương, vì vậy mà phiền toái kéo đến.
- Quá kỳ cục, giữa ban ngày ban mặt lanh lảnh càn khôn mà dám dùng nữ tử kéo xe sao?
Một lão già tức giận đến mức râu ria phát run, lão đứng ra chặn đường nói:
- Các người mau thả cô bé này ra.
- Lão già.
Một tên hộ vệ tiến lên nói, thân hình hắn rất vạm vỡ, là một kẻ có tiếng trong giang hồ, hắn chụp cổ lão nhân kia nói:
- Đừng chọc vào phiền toái, nếu không sẽ chẳng có quả ngọt để ăn.
Tên hộ vệ nói xong thì hất lão già ra xa, đoàn xe nghênh ngang đi qua.
- Không ngờ bá đạo như vậy, chẳng lẽ trên đời này không còn công lý?
Lão nhân mắng, nhưng vì thấy đoàn xe quá bá đạo nên không ai dám tiến lên.
Trong xe ngựa hoa lệ, Bạch Kim Nguyệt thấy tình cảnh kia thì nói với Trương Hắc Ngưu:
- Trương đại ca, hay là chúng ta sửa cờ thành chữ Lý.
- Vì sao?
Trương Hắc Ngưu vuốt Hàn Điện Lưu Tinh trong tay, một bên đặt trường tiên bảo thạch của Lý Phù Dung. Trái tim Bạch Kim Nguyệt có hơi băng giá, vừa rồi Trương Hắc Ngưu tâm huyết dâng trào là dùng Hàn Điện Lưu Tinh đánh nát một khối đá lớn, nếu hắn mất hứng thì trong thiên hạ có ai cản được?
- Chẳng lẽ huynh không thấy người cản đường ngày càng nhiều sao?
Bạch Kim Nguyệt nói.
- Thấy rõ, nhưng có gì chứ?
Trương Hắc Ngưu kỳ quái nói.
- Huynh không biết sao?
Bạch Kim Nguyệt chợt sinh ra cảm giác bị đánh bại, lúc này tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, những âm thanh ầm ầm chấn động, mặt đất rung rung, tên kỵ binh đi đầu hô lớn:
- Tránh ra...Tránh ra...Có đại quân đi qua, tránh ra...Tránh ra... ....
Tên kỵ binh này giống như hiếu kỳ vì đám người Trương Hắc Ngưu, ngay sau đó hắn liếc mắt thấy Lý Phù Dung, vì vậy mà lớn tiếng nói:
- Tiểu nương tử thật xinh đẹp, kéo xe ở đây chẳng bằng để cho tướng quân, vui sướиɠ, vui sướиɠ. Các ngươi dừng lại cho ta.
Tên kỵ binh thúc chân, ngựa chạy lên trước đoàn xe Trương Hắc Ngưu, hắn cũng rút trường đao ra, hào quang chói mắt.
Không đợi Trương Hắc Ngưu ra lệnh, hộ vệ phía sau cũng rút đao ra khỏi vỏ, điều này làm tên kỵ binh hoảng sợ, hắn cẩn thận nhìn lá cờ trên xe ngựa, là chữ Trương, vì thế hắn thở dài một hơi nói:
- Các ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ muốn làm phản sao? Dừng xe, dừng xe, nếu không tuân lệnh, chút nữa đại quân đến, ta cho các ngươi xương cốt không còn.
Lý Phù Dung đi phía trước, nàng vô thức dừng lại, nhưng một tiếng trường tiên vang lên, nàng nhảy dựng người vọt về phía tên kỵ binh. Tên kỵ binh chợt kinh hoàng, hắn phát hiện một trường tiên từ trong xe ngựa vọt ra, nữ tử kéo xe chợt phóng về phía mình. Đúng lúc hắn vung đao, tất nhiên không thể hạ thủ với nữ tử xinh đẹp, cũng không thể hạ đao với ngựa trắng tuyệt vời, vì vậy mà cắn răng chạy lùi lại.
- Người này đến đây làm gì?
Trương Hắc Ngưu hỏi.
Vẻ mặt Bạch Kim Nguyệt chợt biến đổi, tên kỵ binh kia biết một người không cản được, chắc chắn sẽ tìm người hỗ trợ. Bạch Kim Nguyệt cũng là người trải qua chiến trận, nàng thông qua âm thanh mặt đất chấn động mà biết được số lượng người đang đến, có lẽ khoảng trăm người. Đại Thu quốc trước nay thiếu ngựa, phần lớn là bộ binh, vì thế mà nhân số cũng không nhỏ.
- Khoảng năm mươi kỵ binh, hai trăm bộ binh... ....
Vân Quan Nguyệt đi đến bên cạnh xe ngựa nói với Trương Hắc Ngưu:
- Chúng ta phải làm gì?
- Kỵ binh năm mươi ba người, khoảng cách ba trăm trượng, hiện tại đang gia tốc, mà bộ binh có hai trăm hai mươi ba người, tốc độ không thay đổi, sau sáu mươi lần hít thở sẽ vượt qua chúng ta.
Trương Hắc Ngưu nói, Vân Quan Nguyệt và Bạch Kim Nguyệt chợt giật mình vì sự tường tận của Trương Hắc Ngưu, rõ ràng là linh giác siêu nhân, điều này cũng không quá kỳ quái. Trương Hắc Ngưu tiếp tục nói:
- Điều này làm sao bây giờ?
- Trương đầu lĩnh, bọn họ đã có ác ý với chúng ta.
Vân Quan Nguyệt nói, đôi khi Trương Hắc Ngưu rất hơn người, đôi khi thật sự rất chán nản.
- Đợi bọn họ.
Trương Hắc Ngưu nói, điều này làm cho vẻ mặt Vân Quan Nguyệt chợt biến đổi, vẻ mặt Bạch Kim Nguyệt cũng tái đi. Vân Quan Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, hắn yên lặng tính toán thực lực hai bên, bên mình ngoài chính mình, Chu Bất Đồng và Vương Đạo Thống còn hôn mê thì còn Trương Hắc Ngưu, đám hộ vệ là cao thủ nhị lưu trên giang hồ, tinh thông hợp kích, một có thể chống mười, chính hắn có thể cản được trăm người. Trương Hắc Ngưu là kẻ địch vạn người, vì vậy hắn tính toán cũng không có gì nguy hiểm. Chỉ hy vọng đối phương không sử dụng cung tiễn, nhưng vì cung tiễn cũng khá quý, nơi đây không phải là chiến trường, chắc chắn sẽ rất ít khi xuất hiện, vì thế nên không có vấn đề gì.
- Chính là bọn họ.
Tên kỵ binh trước đó chỉ vào đám người Trương Hắc Ngưu, bây giờ trên đường chỉ còn nhân mã của hai bên. Trương Hắc Ngưu xuống xe nhìn đám kỵ binh xông đến đông nghẹt, cầm đầu là một võ tướng chừng ba mươi, cũng coi như có võ có lực nhưng trong mắt là cái nhìn tham lam và dâʍ ɖu͙©, cơ thể rất khốn cùng, không có khí của võ tướng.
Khi thấy xe ngựa hoa lệ sau lưng Trương Hắc Ngưu và Lý Phù Dung thì ánh mắt tên võ tướng chợt phát sáng, hắn hét lên:
- Các ngươi muốn cản quan quân, hơn nữa còn rút binh khí, chẳng lẽ muốn tạo phản?
Năm mươi kỵ binh không cho là nhiều, nhưng đội ngũ này xếp thành đường thẳng trên đường, bọn họ lao đến mà khôi giáp chỉnh tề phản chiếu ánh sáng mặt trời, đao sắc lóe lên hàn quang, có thể nói là rất dọa người. Nhưng Trương Hắc Ngưu không phản ứng, đám hộ vệ lại lấy ra cung nỏ, điều này làm tên tướng quân choáng váng, hắn lập tức ước thúc kỵ sĩ ở phía sau. Tên này vốn cưỡi ngựa không tinh, bây giờ hắn truyền lệnh làm đội hình rối loạn, nhân mã xen vào nhau, thậm chí có hơn hpana nửa người bên mình dụng vào nhau ngã xuống đất, vô tình bụi mù mịt, mọi người trợn mắt há mồm.
Bạch Kim Nguyệt vốn có chút sợ hãi nhưng bây giờ lại bật cười, chẳng lẽ đây là binh sĩ Đại Thu quốc? Bọn họ so ra còn kém cả binh sĩ Lôi Âm quốc, nàng không biết bọn họ bình thường chỉ biết ức hϊếp dân lành, nếu so với binh sĩ ngoài biên ải chiến đấu rèn luyện thì không là gì.
Không có lệnh thì bọn hộ vệ chỉ giương nỏ vào đám kỵ binh, cũng không ra tay.
Trương Hắc Ngưu đi đến.
- Các ngươi rất to gan, dám chĩa vũ khí vào quan quân, cung nỏ các ngươi lấy từ đâu? Nếu không muốn chết thì giao ra cho bổn tướng quân.
Tên tướng quân kia còn đang hô hào thì bị người bên cạnh va chạm làm cho té xuống đất.
- Mau tránh ra, mau tránh ra, đè chết ta rồi... ....
Có người hét lớn.
- Gϊếŧ đi...Gϊếŧ đi... ....
Tên tướng quân nằm trên mặt đất chợt gào lên:
- Đám các ngươi đúng là bất lực, bọn họ chỉ có vài người và vài bộ nỏ, không thể gϊếŧ hết quân của chúng ta.
- Nhưng tướng quân...Ta sợ bọn họ bắn trúng mình.
- Ngươi có vẻ rất sợ chết... ....
Trương Hắc Ngưu tiến lên, những kẻ đang đứng chợt ngã xuống, hắn dùng tay xách tên tướng quân lên. Tên tướng quân chợt chấn động, lúc này mới phát hiên ra thân hình khổng lồ của Trương Hắc Ngưu giống như ma thần, hắn bị đối phương xách lên như một đứa bé, vì thế mà hắn kêu gào:
- Thả... ....
Trương Hắc Ngưu tát một cái, tên tướng quân thất khiếu chảy máu, hàm răng rụng đầy đất, hắn cảm thấy đầu óc như nổ đùng lên, tất cả cảm giác rời khỏi sự khống chế. Trương Hắc Ngưu tiện tay quăng ra, tên tướng quân bay lên tận trời, sau đó rơi xuống trước xe ngựa.
Trương Hắc Ngưu kêu lên:
- Rót thuốc cho bọn họ.
Đám hộ vệ chấn động, rót thuốc gì? Một người chợt tỉnh ngộ, hắn lấy ra bí dược của Đạo giáo đại thừa, sau đó kêu lên:
- Đầu lĩnh, nhiều hay ít?
Trương Hắc Ngưu nói:
- Một tên một túi.
Một túi đáng lý dùng cho mười người nhưng Trương Hắc Ngưu cố ý tăng liều, đám hộ vệ nghe vậy cũng không pha với nước, trực tiếpcho tên tướng quân kia uống vào. Trương Hắc Ngưu tiến lên chụp lấy đám kỵ binh ném ra, dù có người phản kháng nhưng căn bản không phải là đối thủ của hắn. Lúc này hắn chỉ cần hơi phóng ra uy áp đã có người mềm nhũn ngã xuống, vì thế mà năm mươi ba người bị thu phục. Lúc này ở phía sau lại xuất hiện một đội kỵ binh, nhưng nhóm này vừa thấy Trương Hắc Ngưu đứng như ma thần, lại thấy hơn năm mươi kỵ binh ngã lăn lộn thì không dám xông lên, cảm đám bỏ chạy, vứt sạch binh khí khôi giáp.
- Đầu lĩnh...Thuốc cũng không còn nhiều lắm.
Một tên hộ vệ kêu lên.
Trương Hắc Ngưu vốn định tiến lên bắt thêm vài người nhưng bây giờ nghe vậy thì lui lại, coi như đã bắt đủ.
- Đây là binh sĩ Đại Thu quốc sao?
Bạch Kim Nguyệt khinh thường nói.
- Để phu nhân chê cười rồi...Nhưng Đại Thu quốc thật sự đó vài đám lính tôm tướng cua như vậy, nhưng cũng có binh sĩ hào hùng của Trương huynh.
Vân Quan Nguyệt thân là một người Đại Thu quốc, tất nhiên cũng phải giữ thể diện cho mình. Bạch Kim Nguyệt giật mình nói:
- Tiên sinh nói không sai.
Vân Quan Nguyệt đi đến trước mặt Hào Thị, hắn hỏi:
- Trương huynh muốn bắt đám người kia làm gì?
Vân Quan Nguyệt vừa nói vừa chỉ vào đám kỵ binh.