Đêm dài người không tĩnh, chỉ có loại tiền bối công lực cao thâm như Vân Quan Nguyệt mới không quan tâm đến những âm thanh phát ra từ trong xe ngựa hoa lệ, hắn ngủ rất say. Lý Phù Dung lại bừng tỉnh, nàng thầm gắt một tiếng, thầm nghĩ đúng là tiện nhân, quả nhiên không nhìn lầm người. Ngươi đừng để rơi vào tay bổn tiểu thư, nếu không bổn tiểu thư sẽ cho ngươi sống không được chết chẳng xong.
Giằng co nửa buổi tối, cuối cùng cũng không còn âm thanh nào, mọi người đặc biệt mệt mỏi, vì vậy ngủ đặc biệt say, cũng không ai chú ý đến một tiếng keng do sắt thép giao nhau vang lên rất khẽ. Trương Hắc Ngưu là người mở mắt đầu tiên, hắn kỳ quái bùng linh giác ra xem xét khắp bốn phía. Trời đất mênh mông và mặt đất bị bao quát trong linh giác của hắn, tất cả âm thanh biến thành hình ảnh trong tâm cảnh của hắn, bốn người chợt hiện ra.
Tất nhiên tất cả đều là mơ hồ, tuy Trương Hắc Ngưu cảm giác bốn người nhưng cũng chỉ căn cứ vào những biến hóa tự nhiên mà đặt ra giải thuyết. Trong bốn người có một chạy ở phía trước, ba tên theo sát phía sau, nếu dùng tiêu chuẩn của Vân Quan Nguyệt để xem xét thì tên chạy phía trước bằng một phần ba Vân Quan Nguyệt, ba bên phía sau cộng lại cũng bằng một Vân Quan Nguyệt. Tất nhiên chỉ phân chia đơn giản theo thực lực, nếu chính thức giao chiến thì mười người thế này cũng không phải là đối thủ của Vân Quan Nguyệt.
Trương Hắc Ngưu thấy đám người kia quá yếu nên không quan tâm, nhưng tên khốn kia lại chạy về phía doanh địa của Trương Hắc Ngưu, giống như thấy đống lửa bên trong, muốn xin giúp đỡ hoặc giá họa.
Lúc này Trương Hắc Ngưu nghe thấy một câu, có người lớn tiếng kêu lên:
- Bảo vật thiên hạ theo kẻ có đức, phúc duyên của Vương Đạo Thống ngươi không đủ, vì sao nhất định miễn cưỡng? Mau giao ra, tránh khỏi cái chết.
Trương Hắc Ngưu ngồi dậy, bảo vật? Theo kẻ có đức? Còn khách khí làm gì?
- Trương đại ca.
Bạch Kim Nguyệt dùng giọng kỳ quái nói.
- Không có gì, nàng ngủ đi.
Trương Hắc Ngưu đứng lên như một tòa núi lớn, hắn đi ra bên ngoài. Lúc này đám hộ vệ bên ngoài cũng phát hiện những bóng người kỳ quái chạy đến, bọn họ vội vàng báo động, đám Vân Quan Nguyệt cũng đã tiến lên.
Đám hộ vệ thấy có một nhóm người phóng đến thì lập tức lấy nỏ lắp tên, những thứ này vì có uy lực rất mạnh nên phần lớn là cấm dùng ở Đại Thu quốc, nhưng Hán Cô lại không thiếu, bọn họ đi cũng mang theo không ít.
Tốc độ của bốn tên kia là không chậm, chỉ cần nhìn là biết ngay cao thủ giang hồ. Vân Quan Nguyệt thầm kêu sợ hãi, vì hắn quen biết bốn người kia. Tên chạy đầu và nhanh nhất chính là kẻ trộm chuyên nghiệp nổi tiếng giang hồ, Vương Đạo Thống, nhưng lúc này hắn đã bị thương, tốc độ cũng không còn nhanh. Đồng thời tên này mang vật nặng gì đó làm cho tốc độ ngày càng chậm. Ba tên phía sau là một tổ hợp hắc đạo, Sài Lang Cẩu Tam Yêu, ba người này cũng coi như là cao thủ hắc đạo xếp trong nhóm một trăm, hết sức khó chơi, hơn nữa tâm tính độc ác, chưa bao giờ lưu lại người sống, không ngờ bây giờ lại chạy theo Vương Đạo Thống.
Trương Hắc Ngưu khoanh tay đứng trên đất trống, sau đó lại hạ tay đi về phía trước. Khổ người của hắn quá lớn, hơn nữa phía sau lại có ánh lửa, bốn người kia thấy rất rõ ràng, vì vậy mà trong lòng thầm kỳ quái. Thật sự quá cao lớn, thân thể quá hùng tráng, nhưng bọn họ cũng không quan tâm, vì trong giang hồ thực lực không được quyết định vì dáng người, điều quan trọng là võ công cao hay thấp, vóc dáng không là gì.
- Cường nỏ!
Vương Đạo Thống chợt dừng lại, khi hắn thấy cường nỏ trong tay đám hộ vệ thì cực kỳ kinh hãi, chẳng lẽ gặp người quan phủ? Thứ này chỉ có trong quan phủ, uy lực cực mạnh nhưng tốc độ sử dụng hơi chậm, như vậy cũng làm cho người trong giang hồ cực kỳ sợ hãi. Nhưng hắn cũng có thân pháp tuyệt luân và không gì phải quá sợ hãi, vì thế vừa khựng lại đã vọt lên, đúng lúc Trương Hắc Ngưu đi đến, vì vậy hắn lập tức hóa thành ảo ảnh phóng về phía Trương Hắc Ngưu.
- Vụt!
Hơn mười mũi tên xé gió phóng về phía Sài Lang Cẩu Tam Yêu, đám hộ vệ này là những kẻ gϊếŧ người không chớp mắt, hơn nữa kinh nghiệm phong phú, dù Sài Lang Cẩu là cao thủ nhất lưu cũng bị bắn trúng vai, nhưng vì tên không đủ dày nên hai người còn lại vẫn né được. Đám người này chợt nổi giận, cả ba phóng về phía Trương Hắc Ngưu. Lúc này đám hộ vệ lại lắp tên, tất nhiên bọn họ sẽ không lo lắng cho Trương Hắc Ngưu, Vân Quan Nguyệt thì nhắm mắt không đành lòng, hắn thầm nghĩ Sài Lang Cẩu Tam Yêu đã sắp đến hồi chung kết.
Vương Đạo Thống cảm thấy đầu vai mình nhẹ đi, vật sau lưng đã biến mất. Hắn quay đầu lại thì thấy trên tay Trương Hắc Ngưu đã có một túi đồ, đang mở ra xem. Hắn chợt kinh hoàng, tên cao to kia quá lợi hại, vì vậy tiếp tục chạy đi.
- Bảo vật thiên hạ thuộc về kẻ có đức.
Trương Hắc Ngưu nói, một luồng hàn quang từ trong tay phóng ra như xé toạc bầu trời, một luồng chân khí khủng bố như một cây búa nặng nề đập lên vai Cẩu Yêu trong Sài Lang Cẩu Tam Yêu. Cẩu Yêu dáng người thấp bé, hắn bị chân khí như bàn tay lớn vỗ xuống, hắn chợt tan tành.
- Tam đệ!
Sài yêu gào lên một tiếng đau đớn, một quang cầu phóng đến, Sài yêu còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã chia năm xẻ bảy, không còn chút dấu vết trong không gian, uy lực cực mạnh. Trương Hắc Ngưu thầm kỳ quái, hàn quang thu lại, trên tay hắn chợt xuất hiện một món đồ chơi nho nhỏ như Lưu Tinh Chùy, không biết được đúc từ thứ gì mà phản chiếu ánh trăng.
Ánh trắng bị phản xạ ngược lại, một đồ án cực dẹp xuất hiện, trên cây chùy có khảm nạm rất nhiều bảo thạch, có vẻ rất phù hợp với phong cách của Lý Phù Dung.
- Hàn Điện Lưu Tinh?
Vân Quan Nguyệt kinh ngạc kêu lên.
Trương Hắc Ngưu cầm chùy chĩa về phía Vương Đạo Thống, điều này làm Vương Đạo Thống sợ đến mức toàn thân run lên, vì vậy vội nhảy dựng về phía sau. Đúng là hung thần ác sát từ đâu chạy đến, một trận mưa tên làm cho Sài Lang Cẩu Tam Yêu bỏ mình trong nháy mắt. Trương Hắc Ngưu khẽ vung vẫy cây chùy trong tay, trên mặt chùy chợt bùng ra những luồng khí khủng bố xoay tròn nhanh chóng, hơn nữa sức nặng liên tục tăng lên, quả nhiên là thứ thần kỳ vô cùng.
- Thật sự là Hàn Điện Lưu Tinh.
Vân Quan Nguyệt nhớ đến thứ binh khí trong truyền thuyết này, có lẽ cũng đã tuyệt tích trên giang hồ cả trăm năm.
Trương Hắc Ngưu vừa rồi cũng không muốn ra tay quá mạnh, nhưng chân khí lại phóng ra quá hùng dũng, vì vậy hắn thử dùng một luồng chân khí đưa vào trong chùy rồi bùng ra. Vương Đạo Thống đổ đầy mồ hôi, thầm nghĩ chẳng lẽ mình gặp quỷ, mình đã từng sử dụng Lưu Tinh Chùy kia nhưng không được uy lực như Trương Hắc Ngưu, hơn nữa lực phản chấn của Lưu Tinh Chùy cũng làm hắn trọng thương.
- Chậm đã, Trương huynh, tên này có vài phần danh tiếng, không gϊếŧ được.
Vân Quan Nguyệt lên tiếng, Trương Hắc Ngưu dừng tay.
Vương Đạo Thống tuy không cam lòng nhưng thấy Trương Hắc Ngưu lui binh thì xoay người muốn đi.
- Nhưng cũng không nên thả hắn đi như vậy.
Vân Quan Nguyệt nói ngay, Vương Đạo Thống bỏ chạy, dù bị thương nhưng trước đó chẳng qua chỉ bị Lưu Tinh Chùy hãm tốc độ, bây giờ đã thoải mái, ai có thể giữ mình lại được.
Nhưng Vương Đạo Thống còn chưa kịp chạy xa thì một vầng hào quang lóe lên khóa chính mình, hắn vốn định phản kháng nhưng tinh quang lóe lên, hắn không dám phản kháng, bị kéo ngược ra phía sau.
- Thật sự là Hàn Điện Lưu Tinh?
Vân Quan Nguyệt hỏi Vương Đạo Thống đã bị trói lại, vài tên hộ vệ dùng đất đắp lên người đám Sài Lang Cẩu Tam Yêu đã bị đánh nát, thu tên về, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ.
- Hảo nhãn lực, đã biết rõ thì còn hỏi làm gì?
Vương Đạo Thống trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua đám người, hắn không biết một ai nơi đây, hoặc thấy một nhân vật giang hồ. Hắn nhìn mặt Vân Quan Nguyệt rồi nói:
- Giấu đầu thụt đuôi, không phải nhân vật anh hùng.
Vương Đạo Thống rõ ràng nhìn ra sự ngụy trang của Vân Quan Nguyệt.
Trương Hắc Ngưu ở bên cạnh vuốt vuốt Hàn Điện Lưu Tinh, hắn không ngờ khi mình ngủ lại có người đến tặng bảo bối, hắn nói:
- Ở đâu ra?
- Liên quan gì đến ngươi?
Vương Đạo Thống đặt đầu xuống đất, Trương Hắc Ngưu trừng mắt nhìn, một luồng uy áp khủng bố chợt bao phủ. Vương Đạo Thống run rẩy giống như thiên địa tối sầm lại, mình giống như đi vào một không gian khác, có một cự thần khổng lồ đứng trước mặt, một ý niệm không thể phản kháng tràn ngập trong lòng:
- Đừng!
Trương Hắc Ngưu thu uy áp lại, Vương Đạo Thống như bừng tỉnh khỏi ác mộng, hắn chảy mồ hôi lạnh, nói:
- Chân trời góc biển.
Ánh mắt Trương Hắc Ngưu sáng lên, hai mắt Vân Quan Nguyệt chợt xiết chặt, hai người cùng nói:
- Là tổng đàn Thiên Ma Môn của Ma giáo sao?
- Đúng vậy, ngoài chỗ đó ra thì còn nơi nào khác sao?
Vương Đạo Thống nói, hắn không dám phản kháng mà thần trước mặt.
- Ngươi có vẻ rất lợi hại.
Vân Quan Nguyệt tán thưởng, trong giang hồ không có ai tìm được nhưng kẻ này lại lén cướp ra tuyệt thế thần binh, Hàn Điện Lưu Tinh.
- Ở đâu, mang ta đi?
Trương Hắc Ngưu cảm thấy vui vẻ, hắn sắp có được thần công Đại Tinh Thần Lực Thiên Địa Đồng Bi Âm Dương Giao Cảm.
- Không, không, ta sẽ không đi.
Vương Đạo Thống không dám kháng cự chợt liên tục kháng cự.
- Ngươi nói không đi sao?
Trương Hắc Ngưu lần này thật sự nổi giận, thiên hạ này chưa ai dám trái ý mình, vì vậy mà uy nghiêm của ma thần diệt thế chợt bùng ra, lần này phạm vi cực lớn, hầu như mọi người đều bị bao phủ.
Vân Quan Nguyệt đứng gần nhất, hắn vội vàng lui về phía sau, nhưng một dòng máu tươi cũng từ khóe miệng chảy xuống. Đám ngựa, hộ vệ ở trong vòng uy áp đều dần ngã xuống, Lý Phù Dung thì cực kỳ sợ hãi, nàng không thể tưởng trên thế gian có một tồn tại đáng sợ như vậy, vì thế mà thân thể co rút lại, toàn thân run rẩy, giữa hai chân nóng lên, khó thể khống chế.
Bạch Kim Nguyệt ở trong xe ngựa cũng bị ảnh hưởng, nàng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trong thiên địa là một luồng lực lượng với áp lực cực mạnh, giống như một ngọn núi lớn đặt trên người, khó chịu đến cực điểm.
- Không... ....
Vương Đạo Thống phải chịu áp lực từ Trương Hắc Ngưu, hắn sao có thể ngăn cản? Vì vậy mà thất khiếu chảy máu, toàn thân bị ép xuống đất, giống như muốn nói gì đó. Trương Hắc Ngưu khẽ thu lại, mọi người khôi phục như thường, ai cũng thấy hắn như ma thần.
- Ta có thể vẽ ra cho ngươi địa đồ.
Vương Đạo Thống nói xong thì hôn mê bất tỉnh.
- Địa đồ?
Trương Hắc Ngưu thu tất cả uy áp quay về.
- Á!
Một tiếng thét dài vang lên, Chu Bất Đồng chợt tỉnh lại.