Bóng tối hàng lâm, trăng sáng dần lên, những làn gió dịu thổi khắp mặt đất, trong rừng cây phát ra những tiếng vi vu khe khẽ.
Bạch Kim Nguyệt cùng chơi đùa với Lý Thần Ngọc, Vân Quan Nguyệt cũng đang lau chùi bảo kiếm của mình, đám hộ vệ thì dược phân phối nhiệm vụ, ai cảnh giới thì cảnh giời, ai nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Trương Hắc Ngưu ôm một tảng đá lớn đặt ở vị trí trung tâm, hắn ngồi lên trên nhìn lá cờ chữ Trương tung bay.
- Trương đầu lĩnh.
Chu Bất Đồng chợt chạy đến bên cạnh Trương Hắc Ngưu, bộ dạng cực kỳ nịnh nọt.
- Chuyện gì?
Trương Hắc Ngưu nhìn Chu Bất Đồng, tên này gần đây luôn có ý nịnh nọt hắn, xem ra có chuyện cần cầu xin. Đây là điều mà hắn tổng kết ra được, có người nịnh nọt tất nhiên có thứ muốn cầu, tất nhiên đây cũng là lẽ thường.
- Điều này... ....
Chu Bất Đồng có chút do dự, Trương Hắc Ngưu có hình tượng quá khủng bố, hơn nữa tìn cảnh ra tay ngày trước còn in sâu trong óc, hắn không có dũng khí để cất lời.
- Nói đi, có việc cần cầu sao?
Trương Hắc Ngưu ra vẻ đương nhiên.
Chu Bất Đồng vui mừng nói ngay:
- Đúng vậy, tiểu nhân theo Trương đầu lĩnh một khoảng thời gian, đã được thấy thần công tuyệt kỹ của ngài, đúng là kinh thiên địa, khϊếp sợ quỷ thần, nhật nguyệt cũng biến sắc. Tiểu nhân kính ngưỡng Trương đầu lĩnh như sóng triều cuồn cuộn... ....
- Muốn học võ công của ta sao?
Trương Hắc Ngưu cắt dứt lời Chu Bất Đồng, hắn cảm thấy kỳ quái vì kẻ này sao lại nói nhảm nhiều như vậy? Nói rõ ra không được sao?
- À...Đúng... ....
Chu Bất Đồng há hốc miệng, câu nói tiêp theo bị chặn trong họng, chỉ nói ra được một chữ.
- Đi!
Trương Hắc Ngưu dứt khoát nói.
Chu Bất Đồng mở to hai mắt, hắn dùng ánh mắt không thể tin nhìn Trương Hắc Ngưu. Hắn là lưu manh, hơn nữa còn lăn lộn vài năm ở Đạo giáo đại thừa, tất nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của võ học. Mà Trương Hắc Ngưu có võ công khϊếp sợ quỷ thần, sự quý giá đã khó thể nói, Chu Bất Đồng dù muốn nhưng bây giờ được Trương Hắc Ngưu đồng ý thì cũng sợ ngây người.
- Nhưng... ....
Trương Hắc Ngưu lại nói.
Chu Bất Đồng thầm nghĩ trong thiên hạ quả nhiên không có nhiều chuyện tốt, một chữ nhưng của Trương Hắc Ngưu làm Chu Bất Đồng rơi vào vực sâu.
- Tuổi của ngươi đã lớn, võ công không thích hợp, hơn nữa Trương mỗ nhìn bộ dạng của ngươi cũng biết không phải là loại người khổ luyện võ công. Gân cốt của ngươi đã biết chất, tứ chi xơ cứng, kinh mạch bế tắc, thiên phú không tốt, mà đầu óc cũng có vấn đề, hy vọng không lớn.
Trương Hắc Ngưu tiếp tục nói, điều này làm cho Chu Bất Đồng chỉ còn là tuyệt vọng.
- Nhưng!
Trương Hắc Ngưu lại tạo nên một bước ngoặt, Chu Bất Đồng như sống lại, ánh mắt bùng ra thần quang nhìn về phía Trương Hắc Ngưu, chỉ thấy Trương Hắc Ngưu nói:
- Trương mỗ có một môn võ học đơn giản mà cấp tốc, có thể khai phá tiềm lực một người, nhanh chóng đề cao tu vi bản thân. Tư chất của ngươi không tốt, đề cao cũng có hạn, nhưng cũng mạnh hơn bây giờ gấp mười lần.
- Thật sao?
Chu Bất Đồng thầm nghĩ Trương Hắc Ngưu này quả nhiên là cao nhân, võ công như vậy mà cũng có, đúng là đáng sợ.
- Tất nhiên, nhưng cũng có chút nguy hiểm.
Trương Hắc Ngưu nói.
- Nguy hiểm?
Bệnh của lưu manh là hết ăn lại nằm, rất sợ chết, Chu Bất Đồng vừa mới bước ra đã rụt đầu về:
- Có mấy người luyện qua rồi?
- Không...Vài ngày trước Trương mỗ tìm được dược vật của Đạo giáo đại thừa và nghĩ ra được?
Trương Hắc Ngưu nói.
- Sao?
Chu Bất Đồng giống như bị một chùy đánh vào đầu, vừa mới nghĩ ra? Không phải vậy chứ? Chưa ai luyện, mình là vật thí nghiệm sao? Hắn cũng không có dũng khí như vậy.
- Trương mỗ cũng muốn tìm người để thử, dù sao ngươi cũng quen thuộc được vật này...Không ngờ ngươi chủ động đến tìm.
Trương Hắc Ngưu đưa tay vào trong ngực.
- Không...Không...Trương đầu lĩnh, ngài xem như vừa rồi ta nói mê sảng, đúng, đúng vậy, vừa rồi ta vừa ngủ xong, đầu choáng váng...Tất cả đều là ảo giác, coi như ta chưa từng nói gì.
Chu Bất Đồng sợ đến mức muốn nhấc chân bước đi.
- Không, Trương mỗ không thể nào xuất hiện ảo giác.
Trương Hắc Ngưu điểm một chỉ, lực lượng tràn ngập thiên địa. Chu Bất Đồng cảm thấy hai mắt tối sầm lại, thân thể như thoát khỏi sự khống chế của đầu óc nhưng thần trí vẫn rất rõ ràng, có chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra? Chu Bất Đồng dùng sức vùng vẫy nhưng tinh thần giống như đi vào trong một không gian khác, nơi đó tất cả đều là cách trở, hắn chỉ còn cách trơ mắt nhìn Trương Hắc Ngưu vỗ chưởng lên đầu mình.
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ không gian kia như nổ mạnh.
- Mẹ...Bọn họ đang làm gì vậy?
Lý Thần Ngọc dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Hắc Ngưu và Chu Bất Đồng.
- Chuyện của người lớn, trẻ nít đừng quan tâm làm gì.
Bạch Kim Nguyệt vỗ đầu hài tử của mình, Lý Thần Ngọc lại chạy quanh Bạch Kim Nguyệt chơi đùa.
Bên kia vị đại tiểu thư Lý Phù Dung khủng bố nhất xưa nay của Bạch Long Lý gia lại ngủ trên đất rất ngọt ngào, hơn nữa còn lộ ra nụ cười mê say. Năm xưa dù nàng nằm trên giường lớn gỗ lim, chăn thiên nga thì cũng không ngũ ngon, bây giờ bị trói nhét vào bao bối lại ngủ rất tốt.
Trương Hắc Ngưu bóp miệng Chu Bất Đồng ra, hắn đổ dược vật vào. Ngay sau đó một luồng chân khí như hồng thủy chợt ùa vào trong cơ thể, những luồng chân khí khủng bố dùng tốc độ nhanh chóng để giải khai kinh mạch toàn thân Chu Bất Đồng, cốt cách dần được gầy dựng lại. Bây giờ bên ngoài cơ thể hắn như có một con cá đang bơi bên trong, liên tục phập phồng, đáng lý ra sẽ có cảm giác đau đớn như xé đứt ruột gan nhưng Trương Hắc Ngưu đã ngăn cách tinh thần của Chu Bất Đồng và thể xác, vì thế hắn không cảm nhận được gì. Nhưng sau khi rót vào dược vật số lượng lớn thì Chu Bất Đồng đã ở vào trạng thái mộng du.
Khoảnh khắc này trong mắt Trương Hắc Ngưu chợt bùng ra những luồng tinh quang cực kỳ mãnh liệt, khí thế hùng mạnh bao phủ cơ thể Chu Bất Đồng trong nháy mắt, vì thế mà không gian riêng càng thêm âm u. Trương Hắc Ngưu trực tiếp xâm lấn thế giới tinh thần của Chu Bất Đồng, hắn phát ra lực âm thanh uy nghiêm cổ xưa và cực kỳ có lực như thần linh:
- Tỉnh dậy....Tỉnh dậy...Bị trói buộc... Bị đè nén...Lực lượng căn bản nhất của nhân loại...Biến ngươi trở thành mạnh mẽ nhất.
Những lời này Trương Hắc Ngưu trích ra từ trong sách của Đạo giáo đại thừa, đây là ám hiệu phụ trợ thôi miên, bây giờ hắn lại rập khuôn theo.
Thân thể Chu Bất Đồng chợt run lên, đây là phản ứng bổn nguyên của cơ thể, nhưng tinh thần của hắn còn lạc lối trong không gian tinh thần, vì thế những lời vừa rồi như nhập vào trong linh hồn.
"Không có phản ứng gì sao?"
Trương Hắc Ngưu lại nói ra vài lời ám hiệu, chân khí khủng bố kí©h thí©ɧ toàn thân Chu Bất Đồng, giúp Chu Bất Đồng làm một vòng tuần hoàn. Trương Hắc Ngưu thầm nghĩ chẳng lẽ đã thất bại? Vì thế hắn lắc đầu và đi lại tảng đá của mình.
Vân Quan Nguyệt đi về phía Chu Bất Đồng đang đứng ngây kỳ quái, hắn hỏi:
- Trương huynh...Đây là có chuyện gì?
Trương Hắc Ngưu lắc đầu nói:
- Không có gì, Trương mỗ đang truyền thụ cho hắn một môn võ học.
Vân Quan Nguyệt kinh hoàng:
- Như Trần Đạo Đồng sao?
Trần Đạo Đồng là một tác phẩm thất bại, Trương Hắc Ngưu rất mất hứng, vì Trần Đạo Đồng đề cao bản thân nhưng lại mất đi chính mình, đây không phải là thứ hắn muốn, vì thế bây giờ mới thí nghiệm Chu Bất Đồng:
- Không phải...Là một loại khác, đúng rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì?
- Về vị tiểu thư này.
Vân Quan Nguyệt chỉ vào Lý Phù Dung.
- Nàng thế nào?
Trương Hắc Ngưu kỳ quái nói.
- Lai lịch của nàng ta không nhỏ.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Nàng ta là đại tiểu thư của Bạch Long Lý gia, chúng ta đắc tội với nàng thì sau này phiền toái nặng nề, bây giờ người biết không nhiều, chúng ta xử lý tốt thì có thể... ....
- Xử lý thế nào?
Trương Hắc Ngưu hỏi.
Vân Quan Nguyệt dùng tay cứa cổ, hắn nói:
- Người chết, hủy xe, hủy dấu vết, sau đó chúng ta thay đổi lộ trình, dịch dung trở lại, sợ rằng ngay cả Bạch Long Lý gia cũng không làm gì được.
Trương Hắc Ngưu lắc đầu nói:
- Trương mỗ không sợ Bạch Long Lý gia, Tiểu Tiểu Hoa rất tốt, Trương mỗ muốn dưỡng nàng ta.
Vân Quan Nguyệt cảm thấy chóng mặt mà không phản bác được, hắn thầm nghĩ sau này rốt cuộc nên mặc kệ, tùy ngươi muốn làm sao thì làm, dù sao Vân mỗ cũng đã dịch dung, cũng không ai biết mình.
- Rất tốt.
Vân Quan Nguyệt nói, sau đó xoay người bỏ đi.
Trương Hắc Ngưu không có phản ứng, trời dần khuya, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi, Chu Bất Đồng vẫn đứng ngơ ngác.
- Trương đại ca...Nên nghỉ ngơi!
Bạch Kim Nguyệt đi đến, thân thể khêu gợi lay động trái phải, cặp mông đầy đặn cực kỳ thu hút ánh mắt. Nàng đi đến bên cạnh Trương Hắc Ngưu rồi phát hiện ra sự khác thường của Chu Bất Đồng:
- Tiểu Chu kia sao lại đứng đây?
- Không cần quan tâm, chúng ta đi ngủ.
Trương Hắc Ngưu chụp vào tay Bạch Kim Nguyệt, điều này làm nàng kinh hoàng, bàn tay nàng bị hắn nắm chặt, vì vậy mà trên mặt đỏ hồng, đây cũng không phải là ở trong tửu điếm, nàng nói:
- Không, không, tối nay thϊếp thân ngủ cùng Ngọc Nhi.
Trương Hắc Ngưu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Bạch Kim Nguyệt, Tú Nương mỗi đêm đều cùng ngủ với mình:
- Ba người ngủ cùng một chỗ.
Bạch Kim Nguyệt đỏ mặt, nàng không dám nghĩ như vậy, nàng ngẩng đầu nhìn Trương Hắc Ngưu, trong ánh mắt hắn có vẻ bá đạo, không cho ai phản đối. Vì vậy Bạch Kim Nguyệt khẽ gật đầu nói:
- Thôi thì hai chúng ta ngủ vậy.
Ngọc Nhi đáng thương lại bị mẹ ruột của mình bỏ qua, Bạch Kim Nguyệt cũng bất đắc dĩ, nếu đêm nay nàng tiếp tục ngủ chung với Trương Hắc Ngưu, sợ rằng ngày mai trong doanh trại này không ai không biết quan hệ giữa hai người.
Trương Hắc Ngưu khẽ gật đầu, hắn lại nhớ đến thân thể trắng nõn rắn chắc của Bạch Kim Nguyệt.
- Thϊếp thân đi nói với Ngọc Nhi một tiếng.
Bạch Kim Nguyệt đi đến bên cạnh Lý Thần Ngọc không biết nói những gì, Lý Thần Ngọc vốn kháng nghị lại đồng ý, bị nàng kéo lên xe nghỉ ngơi. Bạch Kim Nguyệt đi theo Trương Hắc Ngưu dưới ánh mắt săm soi của đám hộ vệ mà vẻ mặt đỏ hồng, cả hai lên xe ngựa xa hoa, một lúc sau tiếng thở dốc dù đã bị đè nén của Bạch Kim Nguyệt vẫn vang lên khắp doanh trại.
Vân Quan Nguyệt lắc đầu bất đắc dĩ.
Chỉ có Chu Bất Đồng là đứng ngây dưới ánh trăng, giống như hấp thu tinh hoa ánh trăng, tu luyện thần công cái thế nào đó.