Trương Hắc Ngưu chỉ vào mình.
Vị tiểu thư kia lại kêu lên:
- Nghĩ gì vậy? Ta nói ngươi đấy, có thể kéo xe cho bản tiểu thư, thật sự là rạng rỡ tổ tông của Tam Hắc nhà ngươi.
Mọi người thầm nghĩ nha đầu kia muốn chết, Trương Hắc Ngưu là nhân vật thế nào, bình thường chỉ cần vung tay cũng tát bay đầu kẻ khác, bây giờ chỉ sợ tiểu nha đầu kia xương cốt không còn.
Vẻ mặt Vân Quan Nguyệt chợt biến đổi, hắn sợ Trương Hắc Ngưu nổi giận, nhưng Trương Hắc Ngưu là nhân vật thế nào? Vui buồn đều không xuất hiện trên mặt.
Bạch Kim Nguyệt lại mất vui, nàng dù sao cũng đã từng thân mật với Trương Hắc Ngưu, nếu hắn kéo xe cho người ta thì mình sẽ là gì, vì thế nàng hừ lạnh:
- Không có gia giáo.
Vẻ mặt vị tiểu thư kia chợt biến đổi, nàng quay ngoắt sang nhìn Bạch Kim Nguyệt, toàn thân đầy châu báu phản xạ ánh mặt trời cực kỳ mãnh liệt làm người ta không dám nhìn thẳng. Nàng nâng trường tiên trong tay, rất nhiều gai bảo thạch chợt phát ra ánh sáng chói mắt, khoảnh khắc sa bầu trời đã xuất hiện một cầu vồng năm màu như xé rạch trời quang, nàng kêu lên:
- Tiện phụ chết tiệt, vẻ mặt lả lơi, bản tiểu thư vừa thấy đã chán ghét. Để bản tiểu thư xé rách da mặt thối của ngươi, xem ngươi đi đâu mà lả lơi.
Một đóa tiên hoa bảy màu chợt phóng vào mặt Bạch Kim Nguyệt.
Bạch Kim Nguyệt chợt giật mình, đã có hai người ra tay, Trương Hắc Ngưu chuẩn bị tiến lên, Vân Quan Nguyệt thì chụp vào trường kiếm bên hông, đám người khác lại bị những luồng hào quang ngũ sắc làm hoa mắt, không biết làm sao.
Dị biến xảy ra, chiếc xe ngựa vốn thiếu một người và đang giằng co đứng vững, lúc này đã có vẻ khó thể chịu được. Đúng lúc vị tiểu thư kia chợt phát lực, thân xe lắc lư rồi trượt xuống dưới. Vị tiểu thư kia tuy có chiêu thức khéo léo nhưng căn cơ không ổn, thân thể nàng chợ lay động và nghiêng vào trong xe, mà trường tiên trong tay cũng đánh mạnh lên người con ngựa trắng kéo xe phía trước. Trường tiên có vẻ rất lợi hại, lần này cũng rứt ra một miếng thịt của con ngựa, mà ngựa không phải người, sao có thể nhẫn nhịn được? Nó chợt lay động cơ thể, xe lắc lư qua lại, đám tùy tùng sợ hãi mà tản ra, xe ngựa trượt xuống.
- Á... ....
Vị tiểu thư kia chợt hét thảm một tiếng, nàng ngã quỵ trong xe ngựa, bánh xe vị lọt vào trong đất vẫn không thể nào đi ra được. Sự việc xảy ra quá đột nhiên, dù ai cũng không có phản ứng hữu hiệu, chiếc xe ngựa hoa lệ đã có một bánh xe rời khỏi mặt đất.
Bạch Kim Nguyệt thở phào một hơi, công phu của nàng dù không yếu nhưng vẫn bị dọa đổ mồ hôi lạnh. Nàng ôm hài tử trong lòng, ánh mắt bị hào quang làm chói lóa, khó thể tránh né. Nếu thật sự bị đánh trúng thì nàng thật sự không còn mặt mũi gặp người, vị tiểu thư kia lòng dạ cũng hiểm độc như miệng lưỡi, ra tay tàn nhẫn, bây giờ rõ ràng là ác giả ác báo.
Vân Quan Nguyệt lại không nghĩ như vậy, hắn thả người muốn tiến lên nhưng đúng lúc này có một nhân ảnh xuất hiện phía trước, một bàn tay khổng lồ đặt lên xe ngựa, vì vậy mà bánh xe kia quay về với mặt đất. Bàn tay lại ấn phần sau xe, chiếc xe vững như thái sơn, con ngựa phía trước tuy cố gắng vùng vẫy nhưng ngay sau đó lại bị áp lực đèn nén không thể động đậy. Mọi người lúc này mới thấy rõ người xuất hiện là Trương Hắc Ngưu, vì vậy mà trong lòng cảm thấy kỳ quái. Trương Hắc Ngưu chau mày, con ngựa trắng cảm thấy một áp lực khủng bố ép lên người mà im như tượng, lúc này đám tùy tùng cũng tiến lên giữ lấy xe ngựa, Trương Hắc Ngưu vung tay khẽ đẩy, xe ngựa chạy ngay về phía trước.
- Trương đại ca!
Bạch Kim Nguyệt cảm thấy chua xót, dù thế nào thì cũng là một ngày vợ chồng, sao lại đẩy xe cho tiểu thư cay độc kia.
Trương Hắc Ngưu vừa ra lực thì xe chạy như bay lên sườn đất.
- Tiểu thư, ngài không sao chứ?
Thì ra bên trong xe còn có một tiểu nha hoàn, trong lời nói của nàng có chút toan tính, giống như cũng bị kinh hoàng, nhưng nàng chỉ lo lắng cho vị tiểu thư kia.
- Cẩu nô tài, cẩu nô tài.
Những tiếng bạt tai trong trẻo vang lên, sau đó lại là tiếng khóc rất nhỏ của tiểu nha đầu, vị tiểu thư giữ lấy đỉnh đầu đi ra, bên trên là chiếc mũ ngọc thạch có hơi lệch:
- Một đám cẩu nô tài tốn cơm, không bằng dân đen, chẳng lẽ thật sự muốn tiểu thư lột da các ngươi làm đèn l*иg?
Vị tiểu thư cảm thấy xe ngựa chuyển động có chút kỳ quái, nàng nhìn sang và thấy Trương Hắc Ngưu, vì vậy cao hứng nói:
- Tam Hắc, cũng là ngươi ngoan...Nếu không ngoan sẽ bị lột da.
Không bao lâu sau xe ngựa đã lêи đỉиɦ núi, vị tiểu thư kia vỗ tay cười nói:
- Bộ dạng to con quả nhiên không giả, rất có sức lực, mạnh hơn đám cẩu nô tài này, bản tiểu thư rất vui, sẽ thưởng Tiểu Bình Quả cho ngươi làm vợ.
- Tiểu Bình Quả?
Trương Hắc Ngưu kỳ quái.
Bên trong vang lên tiếng khóc của một tiểu nha đầu:
- Tiểu thư, cả đời nô tỳ đều hầu hạ tiểu thư, tiểu thư ngàn vạn lần đừng tặng nô tỳ cho người.
Vị tiểu thư kia kêu lên:
- Ta thích vậy.
Trương Hắc Ngưu không nói lời nào, hắn chợt chụp về phía vị tiểu thư kia, mà vị tiểu thư kia cũng kinh hãi nói:
- Tam Hắc, ngươi muốn làm gì?
Vân Quan Nguyệt lúc này đã đẩy xe ngựa lên, khi thấy hành động của Trương Hắc Ngưu thì cực kỳ kinh hoàng. Hắn biết gần đây Trương Hắc Ngưu rất khác thường, vừa rồi là như vậy, bây giờ xem ra mới phát tác. Hắn thấy Trương Hắc Ngưu chụp vào vị tiểu thư kia mà la lên:
- Đừng!
- Đừng!
Trương Hắc Ngưu đứng còn cao hơn vị tiểu thư kia đứng trên xe, hắn chụp lấy vị tiểu thư kia ném ra, điều này làm nàng không có dư âm phản kháng. Nàng ngã nặng nề xuống đất, mà Bạch Kim Nguyệt thì vui vẻ.
Vị tiểu thư kia la lớn:
- Ngươi muốn gì?
Đám tùy tùng xung quanh vọt lên bị Trương Hắc Ngưu vung tay đánh ngã, Vân Quan Nguyệt cũng xông lên xem, may mà đám tùy tùng không chết, chỉ bị Trương Hắc Ngưu đánh ngất xỉu mà thôi.
- Không có gì, vừa rồi Trương mỗ nghe cô nương nói muốn kéo xe, Trương mỗ đã kéo, bây giờ nên đổi lại là cô nương kéo.
Trương Hắc Ngưu thuận miệng nói, giống như hắn nói một sự kiện cực kỳ bình thường.
- Ngươi nói...Cái gì? Muốn bổn tiểu thư kéo xe cho sao?
Vị tiểu thư kia chợt nhảy dựng lên:
- Ngươi biết bổn tiểu thư là ai không?
- Nói nhảm nhiều quá.
Trương Hắc Ngưu tiến về phía trước, một bàn tay ép xuống, giống như cả bầu trời sụp xuống. Đám hộ vệ không dám nhìn vì sợ Trương Hắc Ngưu sẽ cao hứng mà đập đầu vị tiểu thư kia lọt vào bụng, Vân Quan Nguyệt thì vô kế khả thi, thầm nghĩ may mà mình có dịch dung, cũng không có vấn đề gì, nhưng Trương Hắc Ngưu thì phiền toái.
Vị tiểu thư kia vô thức vung trường tiên lên, nàng thấy tay mình chợt nhẹ đi, trường tiên rơi vào trong tay Trương Hắc Ngưu, trên đầu nàng cũng mất đi một thứ, mũ ngọc cũng không còn. Trương Hắc Ngưu ném mũ ngọc cho Bạch Kim Nguyệt rồi nói:
- Tặng nàng.
Bạch Kim Nguyệt thầm cảm thấy ngọt ngào, thầm nghĩ tên đen kia thật sự có chút tình nghĩa với mình. Chiếc mũ ngọc này rất sặc sỡ lóa mắt, được tạo thành từ rất nhiều bảo thạch, là bảo vật mà dù nàng là vương hậu Lôi Âm quốc cũng thích thú đến mức khó buông tay.
- Của ta.
Vị tiểu thư kia chợt nổi giận, nhưng bàn tay của Trương Hắc Ngưu dạo một vòng, tất cả mọi thứ bảo thạch trên người nàng đều bị lấy sạch, điều này làm nàng cảm thấy khó tin. Đúng lúc này một luồng hào quang lóe lên, kim quang bùng lên trên người vị tiểu thư, mà vị tiểu thư cũng lớn tiếng nói:
- Kim Lũ Ngọc Y của bổn tiểu thư.
Kim quang kia chính là dây vàng áo ngọc trên người vị tiểu thư, Trương Hắc Ngưu liên tục vung tay, bảo vật trên người nàng bị kéo xuống. Đám hộ vệ có xuất thân sơn tặc thì liên tục trầm trồ khen ngợi, quả nhiên là đại ca của Hậu thủ lĩnh, chiêu thức rất tuyệt.
- Ngươi kéo xe, mang vật nặng như vậy làm gì?
Trương Hắc Ngưu nói, lúc này trong lòng Bạch Kim Nguyệt đã có đầy những trang phục đẹp đẽ.
- Đừng.
Vị tiểu thư kia chợt sợ đến mức khóc rống lên, giống như từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua tên cướp nào như vậy, tất cả châu báu trên người nàng bị lột sạch, may mà trên người còn có một bộ y phục đơn. Lúc này phần lớn châu báu trên người nàng đều bị lấy đi, nàng bụm lấy mi tâm của mình rồi liên tục phát run:
- Đừng lấy cái này, thứ khác đều cho ngươi.
- Tiểu thư.
Tiểu nha đầu bên mặt còn năm dấu bàn tay chợt vọt lên, sau đó chạy về phía vị tiểu thư kia. Nàng mười ba mười bốn tuổi, cực kỳ dễ mến nhưng không giống như tiểu thư, trên người rất mộc mạc, không có đồ trang sức, chỉ là áo vải bình thường, vẻ mặt rất lo lắng. Trương Hắc Ngưu duỗi tay ra nói:
- Sau này ngươi hầu hạ nàng.
Trương Hắc Ngưu chỉ vào Bạch Kim Nguyệt, sau đó ném nha đầu này đến bên cạnh Bạch Kim Nguyệt, tiểu nha đầu trực tiếp hôn mê.
- Sau này ngươi gọi là Tiểu Hoa, đãi ngộ thế này... ....
Trương Hắc Ngưu học theo giọng điệu của vị tiểu thư trước đó:
- Cùng cấp với Tiểu Hoa!
"Tiểu Hoa là ai?"
Mọi người chợt nghi hoặc.
- Hu huynh.. ....
Tiểu thư kia xem như đã gặp người càng thêm kiêu ngạo hơn, nàng quỳ trên mặt đất khóc lớn. Nhưng Trương Hắc Ngưu không nói lời nào, hắn vung tay, một âm thanh giòn tan vang lên, vị tiểu thư chợt hét thảm, nàng nhảy dựng lên làm mọi người kinh hãi.
Thật ra Trương Hắc Ngưu cũng không đánh vị tiểu thư, hắn vung tay lên rồi thu về, nhưng một luồng khí kình vỗ lên người nàng, tuy đau nhức nhưng không tổn thương cơ thể.
Vân Quan Nguyệt tự nhủ hôm nay coi như mở rộng tầm mắt, trên thiên hạ cuối cùng cũng xuất hiện một người dám đánh vị tiểu thư này.
- Chúng ta lên xe.
Trương Hắc Ngưu bá đạo đến mức khó ai cản được, hắn không những chiếm đoạt chiếc xe ngựa hoa lệ, còn muốn chủ nhân của nó phải kéo xe, hơn nữa còn tỏ ra rất đương nhiên, điều này làm cho người chung quanh cực kỳ hâm mộ. Trương Hắc Ngưu kéo Bạch Kim Nguyệt đang ngượng ngùng lên xe, nàng cẩn thận xem xét những trang sức trong xe, rất xa xỉ và quý giá, dù nàng là vương hậu Lôi Âm quốc cũng thật sự rung động.
Trương Hắc Ngưu nằm lên vị trí trước đó vốn là của vị tiểu thư, hắn thấy quá nhỏ, vì vậy mà vung chân đạp nát một bệ gỗ làm bằng gỗ lê vàng cực phẩm. Điều này làm Bạch Kim Nguyệt trợn mắt há mồm, sau đó Trương Hắc Ngưu có thể duỗi chân ra.
Trên con đường chợt sinh ra tình huống làm người ta rung động, một tiểu cô nương xinh đẹp mặc y phục đơn bị khóa vào cùng với hai con ngựa kéo một chiếc xe cực đẹp phía sau. Chỉ cần tiểu cô nương dừng lại nghỉ ngơi thì một luồng hắc ảnh bắn lên người, nàng lại phóng ra như châu chấu, lại xông về phía trước.
- Trương quản gia...Ta không hoa mắt đấy chứ?
Chu Bất Đồng vuốt hai mắt mình, bộ dạng khó tin.
- Lão phu tình nguyện hoa mắt.
Vân Quan Nguyệt nói.
- Vì sao?
Chu Bất Đồng hỏi.
- Lý... ....
Vân Quan Nguyệt nhìn lá cờ mà nói ra chữ Lý.