Vẻ mặt Bạch Kim Nguyệt có vẻ rất rạng rỡ, vô tình làm cho những luồng hào quang bùng ra khắp bốn phía, điều này làm cho Chu Bất Đồng và đám thủ hạ liên tục lén nhìn nàng. Trải qua một đêm phong tình thì mọi người lại tiếp tục cất bước, đối đã giữa Trương Hắc Ngưu và Bạch Kim Nguyệt cũng khác biệt so với trước đó. Kinh nghiệm của hắn với nữ nhân là không nhiều, chỉ căn cứ vào kinh nghiệm đối với Tú Nương mà thôi, vì thế mà căn bản hai người ở trên hai xe, bây giờ hắn lại kéo Bạch Kim Nguyệt về cùng xe với mình, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt người ngoài. Nhưng Bạch Kim Nguyệt thì không giống, nàng vốn còn có vẻ cao cao tại thượng, bây giờ chợt bước qua khỏi cửa và trở thành vợ bé mất rồi.
Trương Hắc Ngưu không biết cái gì gọi là nhân nhượng, cũng không biết cái gì gọi là từ chối, vì thế mà Bạch Kim Nguyệt không thể nào chống lại hắn, chỉ có thể thành thật theo hắn lên xe. Hắn có khổ người quá lớn, chiếc xe cũng được chú ý vật liệu, so ra lớn hơn chiếc xe của Bạch Kim Nguyệt gần một nửa, chiếc xe này đi trước, rất có khí thế. Hắn cho rằng mình làm rất tốt, vì trước đó Tú Nương cảm thấy rất vui sướиɠ, vì thế mà trong lòng sinh ra cảm giác thỏa mãn. Bạch Kim Nguyệt dùng ánh mắt chặn thân vệ duy nhất còn lại của mình khỏi tiến lên chất vấn, nàng thành thật ôm lấy nam hài ngồi bên cạnh Trương Hắc Ngưu, nhưng diện tích trong xe rất lớn, tuy đã có một Trương Hắc Ngưu nhưng so ra vẫn rất rộng.
Vân Quan Nguyệt là nhân vật bậc nào, hắn chỉ cần liếc mắt đã thấy Bạch Kim Nguyệt âm dương giao hòa, cơ thể được đàn ông làm dịu chợt trướng lên, hai mắt hàm xuân, khóe miệng ẩn giấu nụ cười, rõ ràng đã trải qua chuyện phòng the cực kỳ phong phú. Tất nhiên người có khả năng nhất chính là Trương Hắc Ngưu, tuy Trương Hắc Ngưu không có biến hóa gì, nhưng Vân Quan Nguyệt có thể nhận ra trong hành động.
Vân Quan Nguyệt không nói một lời, chỉ thầm nghĩ Trương Hắc Ngưu này quả nhiên thâm tàng bất lộ. Bạch Kim Nguyệt đường đường là vương hậu một nước nhưng vẫn bị Trương Hắc Ngưu thu vào tay, quả nhiên là cao nhân. Nhưng Vân Quan Nguyệt thầm nghĩ, vốn mọi người muốn ngụy trang thành một nhóm nhà giàu ra khỏi cửa tìm y, mình là quản gia, hộ vệ là bảo tiêu, Trương Hắc Ngưu là đầu lĩnh nhóm bảo tiêu, Bạch Kim Nguyệt là phu nhân, đứa bé trai hoàn toàn xứng đáng là người bệnh. Nhưng bây giờ tên đầu lĩnh bảo tiêu lại leo lên người phu nhân, xem ra sau này đã không còn giống, cần phải giả vờ và thay đổi thêm một chút.
- Trương quản gia..Đầu lĩnh của chúng ta thật sự có bản lĩnh.
Chu Bất Đồng cười rất cổ quái, cặp mắt quét về phía chiếc xe lớn. Hắn vẫn còn ăn mặc theo kiểu đạo sĩ, hắn đến và lập tức làm quen với đám hộ vệ, nhưng mọi người không nói ra thân phận thật sự, chỉ nói ra thân phận ngụy trang. Hắn thấy Trương Hắc Ngưu làm việc tàn nhẫn, không chút lưu tình, vì vậy mà trong lòng sợ hãi, không dám đến gần. Nhưng Vân Quan Nguyệt lại rất nhã nhặn, cực kỳ hiền hòa, hơn nữa lại có địa vị cao, xem ra chính thức trở thành đối tượng để hắn nịnh bợ.
- Đừng nói mò, làm nhiều nói ít, đầu lĩnh cũng sẽ không bạc đãi ngươi.
Vân Quan Nguyệt cũng không có ý quở trách Chu Bất Đồng, dù sao đây cũng là sự thật. Đám hộ vệ bên cạnh lại nở nụ cười dâʍ đãиɠ, bọn họ cũng coi như có địa vị nhị lưu trên giang hồ, phần lớn đều có xuất thân sơn tặc, đều biết tác dụng lớn của nữ nhân. Bọn họ liên tục cười dâʍ đãиɠ, điều này làm tên hộ vệ duy nhất của Bạch Kim Nguyệt tức giận, có vài tên hộ vệ tiến lên an ủi hắn vài câu.
Chu Bất Đồng khẽ gật đầu nói:
- Ngài yên tâm, điều này tất nhiên tiểu nhân hiểu, không biết khi nào đầu lĩnh mới có thể dạy bảo cho một chút.
Chu Bất Đồng rất hâm mộ thân thủ của Trương Hắc Ngưu, uy lực rất mạnh, thật sự quá khủng bố.
- Điều này phải xem vào chính ngươi, tự tìm cơ hội thích hợp đi.
Vân Quan Nguyệt nói, hắn có ý nghĩ với cách nhìn của Chu Bất Đồng, vì đây là hạng lưu manh giang hồ, nếu nói khổ công tu luyện cũng không được, bọn họ chỉ thích đầu cơ trục lợi, vì thế chỉ có thể thích hợp với những loại võ công kỳ diệu mà Trương Hắc Ngưu sáng tạo ra thôi.
- Tiểu nhân đã hiểu, đa tạ ngài đã chỉ điểm.
Chu Bất Đồng nói.
- Đúng rồi, con đường này hình như có chút quen mắt, hình như chút nữa sẽ đi lên một con dốc cao thì phải.
Vân Quan Nguyệt hình như nhớ ra điều gì đó.
- Đúng vậy.
Chu Bất Đồng nói:
- Trương quản gia, ngài quả nhiên là người từng trải, đường trên thiên hạ đều ở trong đầu. Trước đó tiểu nhân đã đi qua đây, thật sự có một con dốc cao, nhưng với số người như chúng ta thì không có vấn đề.
Bánh xe kẽo kẹt di chuyển, Bạch Kim Nguyệt ở bên trên vì xe lắc lư mà đập người vào Trương Hắc Ngưu, cuối cùng nàng dựa luôn vào người hắn, một luồng cảm giác kiên cố bùng lên trong lòng, thật sự có một nam nhân là rất tốt. Trương Hắc Ngưu cảm thấy người nóng lên, cơ thể đầy đặn của Bạch Kim Nguyệt dựa lên người, hai bên càng thân cận.
- Đầu lĩnh.
Một tên hộ vệ ở bên cạnh xe nói:
- Phía trước là một sườn núi, kính xin ngài đi xuống một lúc để bọn thuộc hạ đẩy xe lên.
Bạch Kim Nguyệt chợt kinh hoàng, nàng vội vàng thoát khỏi l*иg ngực Trương Hắc Ngưu. Hai người đưa mắt ra ngoài nhìn, quả nhiên cách đó không xa là một con dốc cao. Trương Hắc Ngưu xuống xe, Bạch Kim Nguyệt theo sát bên ôm nam hài được Trương Hắc Ngưu dưa tay lên đặt xuống đất như gà con.
- Đầu lĩnh, ngài xem, sườn núi này dài chừng trăm trượng, cao hơn mười trượng...Xe cũng không dễ đẩy lên.
Chu Bất Đồng đi đến trước mặt Trương Hắc Ngưu, lúc này Trương Hắc Ngưu nhìn lên và cũng thấy là như vậy, có một sườn đất khá cao, bên cạnh đều là rừng rậm, chỉ có một con đường nối thẳng lên trên. May mà vài ngày qua không mưa, nếu không sẽ càng khó đi.
Vị trí giữa con dốc có một chiếc xe ngựa đang kẹt lại, vài người ra phía sau đẩy lên nhưng bánh xe rơi vào một hố đất sâu, rất khó thể đi lên.
Xe ngựa kia có vẻ rất hoa lệ, có vẻ mạnh mẽ hơn xe của đám người Trương Hắc Ngưu, vì thân xe màu trắng được dùng gỗ quý chế thành, bên ngoài còn sơn tranh, nhiều hoa văn tạo nên một đồ án xinh đẹp. Những tấm lụa mỏng màu trắng làm nên bức màn xe ngựa, bên trên nóc xe có một lá cờ tung bay, cực kỳ xa hoa. Thâm chí ngựa cũng là loại tốt, toàn thân không có tạp sắc, thân thể như sắt thép, cao lớn hùng dũng, cường tráng uy mãnh.
Ánh mắt Vân Quan Nguyệt chợt xiết chặt, vì hắn thấy trên lá cờ đang tung bay có có một đường kim tuyến tạo thành hình chữ Lý. Chữ Lý này cũng có đặc biệt, giống như một thanh kiếm sắc chọc lên trời, một luồng khí kiêu ngạo vỗ vào mặt.
- Thì ra là... ....
Vân Quan Nguyệt thầm nghĩ đến một thực lực khổng lồ ở Đại Thu quốc, đây là một nhà quý tộc khổng lồ.
- Xe quá đẹp.
Côn đồ dù sao cũng là côn đồ, Chu Bất Đồng không biết cờ xe đại biểu cho thứ gì, chỉ biết xe đẹp ngựa tốt, cực kỳ hoa lệ, tất nhiên sẽ có giá trị xa xỉ. Nếu còn tên đạo sĩ họ Trương ở bên cạnh, chắc chắn sẽ sử dụng thủ đoạn dùng giáo dân cướp đoạt như vừa rồi.
- Ngựa và xe đều đẹp.
Bạch Kim Nguyệt là nữ nhân, nàng tất nhiên rất thích những thứ đẹp, tuy không nhất định muốn có cho bằng được nhưng lại không ngừng hâm mộ. Ngựa kia không những quý hiếm ở Đại Thu quốc, dù là Lôi Âm quốc cũng rất quý, tất nhiên nàng thân là vương hậu nhưng cũng không có ngựa xe như vậy, tuy tài nguyên của Lôi Âm quốc dồi dào nhưng lại kém Đại Thu quốc về mức độ xa hoa.
- Phải không?
Trương Hắc Ngưu nói, mọi người bắt đầu chuẩn bị đẩy xe ngựa lên. Bọn họ dù sao cũng rất có kinh nghiệm, dù sao cũng đều là sơn tặc, dù không hiểu rõ ý nghĩ của Vân Quan Nguyệt nhưng cũng có cách suy xét rất chu đáo.
Chiếc xe lớn nhất là của Trương Hắc Ngưu, đồ vật bên trong là không nhiều, bọn hộ vệ tập trung đưa lên trước. Nhiều người lực lớn, ngựa cũng đủ sức, vì thế mà có vẻ rất thoải mái. Trương Hắc Ngưu tuy có khổ người lớn nhưng không ra tay, tất nhiên cũng không ai dám mời hắn ra tay. Xe ngựa được đẩy lên, nháy mắt đã tiến lên hơn sáu thước.
Khi còn ở xa thì mọi người còn chưa nghe thấy, nhưng đến gần thì nghe thấy giọng điệu của một nữ nhân liên tục vang lên trong xe:
- Một đám cẩu nô tài, ngay cả xe của bản tiểu thư cũng không đẩy lên được, bổn tiểu thư nuôi dưỡng đám phế vật các ngươi có được gì? Còn không bằng nuôi cẩu, bổn tiểu thư cho vài khúc xương cũng biết sủa vài tiếng. Các ngươi biết làm gì? Mau lên, nếu làm hư hại xe ngựa của bổn tiểu thư, quay về bổn tiểu thư sẽ lột da các ngươi.
Mọi người chợt kinh hoàng, không biết trong xe là nhân vật nào? Vì vậy ai cũng dùng sức, tốc độ xe ngựa càng nhanh, chỉ sau nháy mắt đã đi song song với chiếc xe ngựa kia. Lúc này đám người trông thấy trên xe ngựa kia có nhiều vải vóc, vàng bạc, có nhiều trang sức trân quý, vì thế mà nhón thân vệ có xuất thân sơn tặc chợt cam thấy hai mắt tỏa sáng, nhưng bây giờ thân phận của bọn họ đã khác, chỉ có thể bỏ qua mà thôi.
Trong xe ngựa cực kỳ hoa lệ là một tiểu thư không kém phần hoa lệ, nói nàng quá phú quý cũng không khoa trương, vì trên đầu có rất nhiều luồng hào quang của trân châu báu thạch và hoàng kim ngọc thạch, trên người là một bộ dây vàng áo ngọc, trên cổ là một sợi dây bảo thạch to như mắt mèo dùng thủ pháp tuyệt luân khảm nạm một đóa phù dung, váy lấp lánh ngũ quang, trên cổ tay là từng chiếc vòng tay phỉ thúy bảy màu, tạo nên một luồng cầu vồng, ngón tay như măng ngọc có đeo một bao tay trong suốt, một cây trường tiên có nhiều gai bằng bảo thạch vỡ ở trong bàn tay.
Trên mi tâm vị tiểu thư kia lóe lên luồng sáng kỳ dị của tinh thạch, hai mắt to đầy cao ngạo, cái miệng nhỏ nhắn cay nghiệt liên tục vang lên, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu động lòng người, tư thái yêu kiều, rõ ràng là nhất đẳng mỹ nhân. Nhưng khi cái miệng nhỏ nhắn liên tục lên tiếng thì gương mặt cũng vặn vẹo theo, tất nhiên bộ dạng rất chanh chua, nàng vô tình vung tay, trường tiên trong tay xẹt lên không tạo nên một đường vòng cung, máu tung tóe, trường tiên lại lấy ra một khối máu thịt trên lưng tùy tùng.
Tên tùy tùng chợt hét lên thảm thiết, hai tay che sau lưng, chân loạng choạng lăn đi, bụi bặm bùng lên, đất vàng bay lên, thế lăn của hắn lại không ngừng. Vị tiểu thư kia lại cười ha hả nói:
- Cẩn nô tài, bảo ngươi cố gắng làm việc, đây là phần thưởng.
- Tạ tiểu thư ban ân.
Tên tùy tùng đầu rơi máu chảy chợt lên tiếng tạ ơn.
Mọi người dùng ánh mắt khó tin nhìn vị tiểu thư kia, Vân Quan Nguyệt cũng nhớ ra lại lịch của vị tiểu thư này, trong lòng thầm nghĩ sao lại trùng hợp như vậy, lại gặp loại người này ở đây?
- Nhìn cái gì? Đám dân đen các người, bổn tiểu thư móc mắt ra bây giờ.
Khi thấy đám người Trương Hắc Ngưu nhìn vị tiểu thư kia chợt gào lên tức giận, ánh mắt xoay động rồi dừng lên người Trương Hắc Ngưu và Bạch Kim Nguyệt.
"Dân đen?"
Bạch Kim Nguyệt nghĩ mình dù sao cũng là vương hậu Lôi Âm quốc, cũng là chư hầu cùng cấp với Đại Thu quốc, nào có thể là dân đen?
- Tên đen, bộ dạng cường tráng, bản tiểu thư nhìn trúng ngươi, mau đến kéo xe cho tiểu thư. Bổn tiểu thư có đãi ngộ rất rõ ràng, đã có Nhị Bạch, bây giờ ngươi nên lấy tên là Tam Hắc.
Vị tiểu thư kia cao giọng ra lệnh cho Trương Hắc Ngưu, vì vậy mà mọi người chợt hoảng sợ.