- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Lịch Sử
- Một Thái Giám Xông Thiên Hạ
- Chương 113: Một Đêm Tiêu Hồn
Một Thái Giám Xông Thiên Hạ
Chương 113: Một Đêm Tiêu Hồn
Thì ra Đạo giáo đại thừa có một dược vật rất kỳ quái, chỉ cần bỏ một chút vào trong nước cho người ta uống vào thì thần trí sẽ trở nên mơ hồ, mà Đạo giáo đại thừa cũng có một thủ pháp có thể cùng phối hợp, có thể liên tục áp đặt sự khống chế với người khác, chậm rãi làm cho trong lòng người ta sinh ra một hình tượng thần thánh. Cũng chính vì vậy mà nói gì nghe nấy, làm cho đám người này trở nên điên cuồng, nhưng thời gian dần trôi qua và lực ảnh hưởng cũng sẽ không ngừng biến mất, cũng không có hiệu quả với những kẻ giang hồ tâm tính kiên định. Thứ này chỉ có thể dùng để lừa gạt dân chúng bình thường, tuy giang hồ biết giáo dân của Đạo giáo đại thừa hung hãn không sợ chết nhưng chẳng ai chú ý đến điều này, bọn họ chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi, không ngờ hôm nay đám người Trương Hắc Ngưu lại biết được huyền diệu bên trong.
Trương Hắc Ngưu thầm nghĩ quả nhiên khá thần kỳ, nhưng với kinh nghiệm giang hồ của Vân Quan Nguyệt thì đó cũng chỉ là bình thường, vì vậy cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng thủ đoạn của Đạo giáo đại thừa thật sự khó thể khinh thường.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Ngươi đi đi, nhưng để lại những dược vật có liên quan và bí pháp.
Tên đạo sĩ họ Trương thấy mạng của mình được bảo vệ thì cực kỳ vui sướиɠ, hắn xoay người bỏ chạy, chẳng có thứ gì là quan trọng, tính mạng mới là thứ yếu.
- Thật sự cho hắn chạy dễ dàng như vậy sao?
Vân Quan Nguyệt hỏi.
Trương Hắc Ngưu cũng không nói gì, hắn chỉ dùng hành động trả lời nghi vấn của Vân Quan Nguyệt. Hắn khẽ đá một khối đá vụn dưới chân, khối đá chợt giống như một đạn pháo được bắn đi, sau đó đập lên đúng hậu tâm của tên đạo sĩ họ Trương. Lực lượng hùng mạnh bị cơ thể của tên đạo sĩ hấp thu, phần da thịt bị đánh trúng chợt hõm xuống, xương cốt lồi ra phía trước, hai chân mất đi động lực, chậm rãi dừng lại, cuối cùng lảo đảo ngã xuống.
Vẻ mặt Bạch Kim Nguyệt chợt tái nhợt, nàng không thể tưởng Trương Hắc Ngưu ra tay độc ác như vậy. Nhưng Trương Hắc Ngưu không có phản ứng gì, trực giác cho hắn biết tên đạo sĩ họ Trương kia chắc chắn sẽ gây ra phiền toái cho mình, vì vậy hắn ra tay loại trừ. Vân Quan Nguyệt biết rõ Đạo giáo đại thừa lợi hại, cũng có ý nghĩ như vậy, tuy cũng ở trong bạch đạo nhưng không cổ hủ.
- Ngươi cũng đi đi.
Trương Hắc Ngưu nói với tên đạo sĩ còn lại.
Vị đạo sĩ kia thây được kết cục bi thảm của tên đạo sĩ họ Trương, hắn nào dám đi, hắn quỳ gối dưới chân Trương Hắc Ngưu nói:
- Đại gia, Chu Bất Đồng ta tình nguyện làm trâu làm ngựa, cả đời làm nô bộc cho đại gia.
Trương Hắc Ngưu thật sự có tính toán thả tên này đi, nhưng Chu Bất Đồng sau khi thấy được kết cục của tên đồng bọn thì nào dám đi? Hắn sợ mình vừa nhấc chân thì đã bị Trương Hắc Ngưu dùng đá bắn chết.
Vì vậy mà Chu Bất Đồng trở thành một thành viên trong nhóm người, hắn cực kỳ quen thuộc Đạo giáo đại thừa, cực kỳ tinh thông tất cả, vì vậy trên đường đi kể ra rất nhiều chuyện liên quan. Chu Bất Đồng này vốn cũng không phải là đạo sĩ, hắn chỉ là một lưu manh đầu đường, nhưng sau này có chút danh tiếng trượng nghĩa, giang hồ cũng rối loạn không còn đường đi, vì vậy mới bước ra tìm đường cho mình. Khi gặp mặt tên đạo sĩ họ Trương, người này thấy hắn hiểu chút võ công, lại cơ trí nên tuyển làm đạo sĩ. Tổ chức của Đạo giáo đại thừa rất nghiêm mật, Đạo Tốt là cấp bậc thấp nhất, đại sư thì cao hơn một cấp.
Trên đường đi thì dân chạy nạn ngày càng nhiều, tất nhiên trong số đó cũng có nhiều tên dục nước béo cò, nhưng đám người Trương Hắc Ngưu thật sự không rãnh quan tâm. Mọi người đã đi vài ngày, hôm nay tìm một khách sạn chuẩn bị nghỉ ngơi cho tốt. Khoảng thời gian này Bạch Kim Nguyệt phát hiện Trương Hắc Ngưu rất bất phàm, trong lòng chợt có ý nghĩ, người này nhìn có vẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển nhưng lại rất bí hiểm, điều này làm cho Bạch Kim Nguyệt cảm thấy rất nghi hoặc.
Tất cả mọi người đều được sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, Bạch Kim Nguyệt vầ đứa bé cũng được sắp xếp, nhưng nàng lại mua chút rượu và thức ăn đưa vào trong phòng Trương Hắc Ngưu. Lúc này Trương Hắc Ngưu đang xem xét những quyển sách quý vừa lấy được của Đạo giáo đại thừa, hắn thấy Bạch Kim Nguyệt và cảm thấy có hơi bất ngờ, nhưng vẫn không làm gì.
Lúc này Bạch Kim Nguyệt đã tắm rửa sạch sẽ để lộ ra diện mạo như cũ, nhiều năm sống trong cung đình làm cho dung mạo và làn da của nàng được bảo trì ở trạng thái tốt nhất, dù có một con nhưng vẫn giống như thiếu nữ. Thực tế tuổi của Bạch Kim Nguyệt cũng không lớn, trene người chẳng những có khí tức quý phái của vương hậu, đồng thời còn có phần dã tính của nữ nhân trong núi rừng, vì thế mà cực kỳ mê người. Nàng bày rượu và thức ăn xuống, sau đó rót một chén rượu cho Trương Hắc Ngưu:
- Những thứ này để đa tạ Trương đại ca quan tâm, tiểu muội đến để cảm tạ, cũng chỉ có chút rượu nhạt mà thôi.
Trương Hắc Ngưu nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn cầm chén sứ của Bạch Kim Nguyệt, nàng đưa chén rượu vào trong tay Trương Hắc Ngưu, hai bên khẽ tiếp xúc, điều này làm cho nàng chấn động, chén rượu thiếu chút nữa đã rơi xuống. Trương Hắc Ngưu nhận lấy rồi nói:
- Nàng muốn cảm ơn ta sao?
- Đúng vậy!
Thật ra Bạch Kim Nguyệt muốn quyến rũ Trương Hắc Ngưu, nàng không phải nữ tính bình thường, nàng có xuất thân man tộc xa xôi, khác biệt rất lớn với nữ tử Đại Thu quốc, cũng không quá coi trọng trinh tiết. Nàng có xuất thân là vương hậu nên biết rõ giao dịch chính trị, nàng phát hiện thực lực của của Trương Hắc Ngưu thì lập tức sinh ra ý nghĩ lôi kéo. Nhưng bây giờ không còn như xưa, thứ còn hữu dụng duy nhất chính là cơ thể của mình. Nhưng nàng cũng không phải hạng nữ tử dâʍ đãиɠ, nàng chỉ muốn sử dụng sự mập mờ giữa mình và Trương Hắc Ngưu để giữ một mối quan hệ như gần như xa, dùng thân thể của mình làm mồi nhử hấp dẫn Trương Hắc Ngưu và tìm sự trợ giúp, cũng không muốn hiến thân cho hắn.
Nhưng nàng không ngờ mình vừa đυ.ng chạm vào tay của đối phương thì đã sinh ra cảm giác tiêu hồn, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ vừa phát tang vương phu mà mình đã xuân tình khó nhịn rồi sao?
Trương Hắc Ngưu nghĩ đến Tú Nương, thầm nghĩ nữ nhân này có phải muốn ngủ với mình? Ý nghĩ của hắn rất cổ quái, vì ngày đó Tú Nương cũng chủ động quấn lấy hắn, nên hắn không cảm thấy nam nhân phải theo đuổi nữ nhân, mà nữ nhân tự mình đưa lên miệng. Hắn thấy hễ là những người nữ nhân đưa thứ gì đến cũng muốn ngủ với mình, chẳng lẽ Bạch Kim Nguyệt cũng là như vậy? Trương Hắc Ngưu đáng giá Bạch Kim Nguyệt, nàng trẻ hơn Tú Nương, thân thể hoàn mỹ bùng ra khí tức mãnh liệt, cực kỳ hấp dẫn giống đực.
Bạch Kim Nguyệt cảm thấy toàn thân nóng lên, ánh mắt Trương Hắc Ngưu chuyển lên người nàng, điều này làm nàng cảm thấy giống như có một bàn tay đang xoa nắn mình. Thực tế chẳng qua là nàng quá mẫn cảm, nhiệt lực bùng ra khắp bốn phía, mồ hôi chảy ròng ròng. Trong lòng nàng thầm măng Trương Hắc Ngưu này bộ dạng thì giả vờ như không gần nữ sắc nhưng thật ra cũng không phải vật gì tốt.
Trương Hắc Ngưu không biết Bạch Kim Nguyệt có ý nghĩ gì, hắn chỉ thấy nàng ngày càng giống Tú Nương.
Bạch Kim Nguyệt nhìn Trương Hắc Ngưu, nàng cố gắng để mình lộ ra nụ cười ngọt ngào, nàng nói:
- Trương đại ca trượng nghĩa như vậy, phần ân tình này tiểu muội tất nhiên khắc ghi trong lòng. Không những huynh đã cứu mẫu tử tiểu muội trong tình huống khó xử, thậm chí còn hộ tống mẫu tử tiểu muội đi xa chạy chữa, nếu sau này phục quốc thành công, tiểu muội nhất định sẽ khắc ghi ơn nghĩa của Trương đại ca.
- Lôi Âm quốc có tốt không?
Trương Hắc Ngưu hỏi, vì đã vài lần Bạch Kim Nguyệt đề cập đến chuyện liên quan đến Lôi Âm quốc, vì thế hắn cho rằng Lôi Âm quốc khá tốt, nếu không sẽ chẳng nhắc đến nhiều như vậy làm gì.
- Điều đó là tất nhiên, Lôi Âm quốc tuy diện tích không lớn nhưng mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, quốc khố giàu có, tài nguyên phong phú. Hơn nữa Lôi Âm quốc còn nổi danh mỹ nữ như mây, thật sự là một nơi trù phú trong thiên hạ, nhưng bây giờ bị phản tặc nắm giữ, không biết có bộ dạng gì.
Bạch Kim Nguyệt có chút thương tâm.
- Mỹ nữ như mây, điều này khá có ý tứ, như nàng sao?
Trương Hắc Ngưu thuận miệng hỏi.
Bạch Kim Nguyệt không biết Trương Hắc Ngưu có ý gì, nàng chỉ cho rằng Trương Hắc Ngưu cười mình, vì vậy lắc đầu nói:
- So với tiểu muội còn đẹp hơn biết bao lần.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Nàng không phải là vương hậu của Lôi Âm quốc sao?
- Vương hậu cũng không có nghĩa là đẹp nhất.
Bạch Kim Nguyệt nói vài lời với Trương Hắc Ngưu, nàng dần lấy lại chính mình, cũng uống hai chén. Nàng vốn là người phong tình vạn chủng, lúc này mượn hơi rượu lại càng kiều diễm ướŧ áŧ, nàng nhìn qua Trương Hắc Ngưu ở phía đối diện mà liên tục nở nụ cười.
Đúng lúc này hai người đưa tay chụp lấy bầu rượu, bàn tay hai người đυ.ng vào nhau, Bạch Kim Nguyệt chợt kinh hoàng, bàn tay như nóng hổi lên. Nàng rút mạnh tay về phía sau nhưng không cẩn thận lại làm đổ cây đèn trên bàn, vì thế mà nàng mất thăng bằng nên ngã về phía sau. Trương Hắc Ngưu duỗi tay ra, hắn vượt qua bàn ôm lấy eo thon của nàng, đúng lúc nàng khẽ rên một tiếng, một luồng khí tức nam nhân cực đậm bùng lên mũi, thân thể nàng chợt trở thành bùn nhão. Nàng bị hắn ôm vào lòng, hắn suy nghĩ và cảm thấy nàng giống như Tú Nương, muốn đến ngủ với mình, vì vậy mà hắn dùng một tay bế nàng lên. Nàng chợt kinh hoàng, vội vàng dùng tay chống lấy ngực hắn, trong lòng rất sợ hãi.
Một cơ thể khổng lồ đặt Bạch Kim Nguyệt xuống phía dưới, điều này làm nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ lần này khó giữ trinh tiết? Lúc này Trương Hắc Ngưu vung bàn tay to sờ mông Bạch Kim Nguyệt theo thói quen, điều này làm nàng cảm thấy toàn thân xiết chặt không có nửa phần cảm ứng. Nàng bị đặt xuống bên dưới, y phục toàn thân mất đi từng phần để lộ ra cơ thể trưởng thành đầy đặn mê người. Lúc này một cơ thể hùng tráng bao quanh người nàng, hắn chợt dùng một động tác thô lỗ để tiến vào, khoảnh khắc này nàng cảm thấy máu huyết bùng nổ, hai người xoắn lấy nhau thành một khối.
Một đêm này Bạch Kim Nguyệt cực kỳ điên cuồng, nhiều ngày cơ thể bị ép trong áp lực bây giờ được giải tỏa, tuy cơ thể cực kỳ mệt mỏi nhưng tâm thần lại rất tĩnh mịch. Lúc này giống như nàng đã quên Lôi Âm quốc, quên tất cả, chỉ còn lại chính mình.
Bạch Kim Nguyệt nhúc nhích cơ thể trắng nõn như ngọc, Trương Hắc Ngưu nhìn qua nàng, nữ nhân này cho hắn cảm giác hoàn toàn khác với Tú Nương. Cơ thể nàng cực kỳ mềm mại và co dãn, điều này làm hắn nếm thử tư vị khác biệt, hơn nữa một luồng âm khí hùng mạnh trong cơ thể nàng cũng cho hắn nhận được khá nhiều chỗ tốt.
Trương Hắc Ngưu lúc này chợt phát hiện ra nữ nhân là một thứ tốt.
- Ta phải về.
Bạch Kim Nguyệt cầm y phục của mình rồi mặc lên người, cơ thể nàng được che lại dưới ánh mắt Trương Hắc Ngưu, nàng cười ngọt ngào nói:
- Công phu của huynh rất tốt, nhưng kỹ thuật còn rất kém, cần phải rèn luyện thêm.
Bạch Kim Nguyệt xoay chuyển cơ thể mềm mại biến mất ngoài cửa phòng, chỉ để lại Trương Hắc Ngưu một mình trên giường. Trương Hắc Ngưu có chút kỳ quái, vì sao Bạch Kim Nguyệt không làm bạn với mình đến hừng đông như Tú Nương? Hắn chợt đưa chân đưa tay ra, thì ra giường quá nhỏ.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Lịch Sử
- Một Thái Giám Xông Thiên Hạ
- Chương 113: Một Đêm Tiêu Hồn