Trương Hắc Ngưu ngồi ở vị trí thủ tịch, phía dưới một vòng là Lộ Dao, Nguyệt Hổ, Tống Bình Hòa, vị trí trung ương lại là hai người, chính là Tần Thường vừa đại triển thần uy và Bạch Kim Nguyệt trong ngực vẫn là một nam hài mười mấy tuổi mặcc báo cẩm bào màu vàng với ánh mắt vô thần. Bạch Kim Nguyệt mặc giáp vàng nhưng vẻ mặt rất tiều tụy, nàng dùng ánh mắt căng thẳng nhìn mọi người.
- Tần cô nương, cô nói đây chính là vương hậu Lôi Âm quốc Bạch Kim Nguyệt sao?
Lộ Dao vẫn có vẻ không tin, lúc này bộ dạng Bạch Kim Nguyệt rất khốn khổ, giáp vàng có nhiều chỗ rách, khắp người đều là tro bụi, gương mặt bị mái tóc rối che đi không thấy rõ ràng.
- Đúng vậy.
Trên người Tần Thường vẫn còn vết máu nhưng đã khôi phục đến trạng thái bình thường, nàng đứng một bên.
- Bạch Kim Nguyệt?
Trương Hắc Ngưu căn bản không biết cái tên kia đại biểu cho thứ gì, hắn chỉ thuận miệng nói.
- Vâng!
Bạch Kim Nguyệt ngẩng đầu, giọng nói của nàng rất trong trẻo nhưng có vẻ giống như mang theo một khẩu âm dân tộc nào đó, có thể nói là không thuần khiết nhưng lại mang theo chút hưng vị khác thường:
- Bản cung chính là vương hậu Lôi Âm quốc Bạch Kim Nguyệt.
- Vương hậu Lôi Âm quốc ngươi chạy đến Hán Cô thuộc Đại Thu quốc chúng ta làm gì? Muốn thế nào?
Tống Bình Hòa chất vấn.
Bạch Kim Nguyệt khẽ hừ lạnh, tuy rất khốn khổ nhưng lại bùng ra uy nghiêm của một vương hậu, nàng xiết chặt đứa bé trai trong ngực nói:
- Bản cung còn muốn hỏi các ngươi? Vì sao bắt bản cung?
Bạch Kim Nguyệt nói, nhưng nàng lại lén nhìn Tần Thường. Khi Tần Thường phát uy thì nàng còn đang hôn mê, nhưng nàng không biết vì sao nữ tử mảnh mai kia có thể cứu mình từ trong tay Lý Lan Triêu.
- Bắt người?
Mọi người cảm thấy buồn cười, Trương Hắc Ngưu mở miệng nói:
- Là chúng ta cứu ngươi.
- Các ngươi là ai? Tên đen ngươi là thủ lĩnh của bọn họ sao?
Bạch Kim Nguyệt quan sát đám người nơi đây, trong lòng sinh ra ngờ vực khó căn cứ. Nhưng Trương Hắc Ngưu ngồi ở vị trí trung ương, lại có khí phách khó thể bì kịp, vì vậy nàng mới hỏi.
Mọi người không ai mở miệng, Sơn Vạn Trọng nói:
- Nữ nhân này đúng là không biết lễ phép, miệng không sạch sẽ, vị này tất nhiên là thủ lĩnh của chúng ta, cũng không phải người ngươi thích gọi sao cũng được.
Bạch Kim Nguyệt nhìn chằm chằm vào Trương Hắc Ngưu nói:
- Xưng hô thế nào?
- Trương Hắc Ngưu.
Trương Hắc Ngưu nói, Bạch Kim Nguyệt còn đang thầm nghĩ lấy tên gì cho mệt, chẳng bằng gọi là tên đen, nhưng cái tên này có vẻ quen thuộc. Ngay sau đó nàng đã nghĩ ra rồi hét lớn:
- Ngươi chính là Trương Hắc Ngưu, là Trương Hắc Ngưu của Hán Cô thành, là ông chủ của Trương gia lão điếm phải không?
Trong mắt Bạch Kim Nguyệt bùng lên khát vọng, mọi người cảm thấy rất kỳ quái.
- Đúng vậy.
Trương Hắc Ngưu nhìn Bạch Kim Nguyệt rồi xác nhận:
- Ngươi biết ta sao?
- Điều này...Vậy ngươi là Lộ tiên sinh...Đoàn trưởng Nguyệt Hổ...Tướng quân Tống Bình Hòa...Sơn Vạn Trọng bang chủ... ....
Bạch Kim Nguyệt điểm tên một vòng, sau đó nàng nhìn về phía Tần Thường:
- Ngươi là...Trên tình báo hình như là... ....
- Tần Thường... ....
Tần Thường trả lời:
- Ngươi nói tình báo gì?
- Xem ra ngày đó sơn tặc hợp công có sự tham dự của Lôi Âm quốc các ngươi.
Lộ Dao cũng lập tức hiểu ra.
Bạch Kim Nguyệt không nói lời nào, ngay sau đó nàng lại phát hiện Hậu Bạch Y đứng bên cạnh Trương Hắc Ngưu không nói lời nào, nàng vui vẻ nói:
- Người là Hậu Bạch Y, Hậu đại ca!
Hậu Bạch Y vẫn tỏ ra rất lạnh lùng, Bạch Kim Nguyệt xông lên, nàng nói:
- Là muội, là muội muội Tiểu Bạch của huynh!
Mọi người chợt cảm thấy không yên, cái gì thế này?
- Ta không biết ngươi.
Hậu Bạch Y lạnh lùng nói, lúc này gương mặt hắn bị chặn bằng một tấm lụa mỏng, không ai nhìn thấy gương mặt chân thật, mà Bạch Kim Nguyệt cũng bị vài thân vệ cản lại.
- Mười lăm năm, Hậu đại ca tất nhiên sẽ không nhớ tiểu nha đầu này, nhưng muội vẫn nhớ thương Hậu đại ca, lần này nghe nói mời được Hậu đại ca, vì vậy mới muốn đến gặp, thật sự không ngờ.
Bạch Kim Nguyệt kiên cường nói, nàng vừa nói vừa ngân ngấn lệ nhưng không có âm thanh nức nở.
Trong mắt Hậu Bạch Y chợt lóe lên thần quang cổ quái, giống như ngược dòng thời gian nhớ về chuyện cũ, sau đó hắn đột nhiên nhớ ra:
- Ngươi chính là muội muội Tiểu Bạch?
Tất nhiên khi đó Bạch Kim Nguyệt chỉ là một nữ hài mười mấy tuổi, nhưng bây giờ nàng đã là nữ nhân trưởng thành, cũng khó trách Hậu Bạch Y không nghĩ ra. Trước kia vì hắn đến gần Lôi Âm quốc tìm kiếm thảo dược, vô tình kết bạn với tiểu cô nương này, không ngờ bây giờ đã là vương hậu của Lôi Âm quốc.
Mọi người cảm thấy cổ quái, không ngờ Hậu Bạch Y này lại có quen biết với Bạch Kim Nguyệt.
- Đúng rồi, muội là trưởng nữ của Bạch tộc, huynh đi được vài năm thì muội được gả cho quốc vương Lôi Âm quốc Lý Quang Chiếu, trở thành vương hậu của hắn.
Bạch Kim Nguyệt nói, Lôi Âm quốc là một nước do nhiều đại tộc hợp thành, mà bộ tộc lớn nhất trong số đó chính là Bạch tộc.
- Vậy muội là một vương hậu, cớ gì phải bị đuổi gϊếŧ mà chạy đến Hán Cô thành?
Hậu Bạch Y kỳ quái nói.
- Tất cả đều là vì tên Cưu Thiên Minh, hắn đi đến Lôi Âm quốc chúng ta, đứng về phía tên phản tặc Lý Quang Ích, cổ động các đại tộc tạo phản. Đại vương bị bọn họ gϊếŧ bằng thuốc độc, chỉ còn lại muội mang theo vương nhi được thân vệ bảo vệ trốn ra khỏi thành, sau đó bị đuổi gϊếŧ đến tận nơi này.
Bạch Kim Nguyệt nói với vẻ mặt bi thương, khi nghe được cái tên Cưu Thiên Minh thì có vài người giật mình, sau đó bắt đầu nghị luận.
- Đây là hài tử của muội sao?
Hậu Bạch Y nhìn nam hài trong ngực Bạch Kim Nguyệt.
- Đúng vậy, nó tên là Lý Tồn Chính, là cốt nhục duy nhất của đại vương, cũng là đại vương của Lôi Âm quốc.
Bạch Kim Nguyệt nói.
- Nhưng bây giờ vương quyền đã không còn, ngươi có tính toán gì không?
Lúc này Lộ Dao tiến lên hỏi một câu, lão giống như thấy được một cơ hội.
Bạch Kim Nguyệt khong quan tâm đến Lộ Dao mà nói với Hậu Bạch Y:
- Hậu đại ca, huynh nhất định phải giúp muội phục quốc, sau khi thành công thì Lôi Âm quốc của muội nguyện cùng cộng hưởng với đại ca.
Lôi Âm quốc tuy không lớn nhưng rất phú quý, hơn nữa có nhiều buôn bán kinh doanh vì gần biển, khí hậu tốt, ít có chiến tranh, chung quanh ngoài Đại Thu quốc thì còn lại vài quốc gia rất hữu hảo.
Hậu Bạch Y lại thờ ơ, hắn hướng về phía Trương Hắc Ngưu rồi nói:
- Việc này Hậu đại ca không thể là chủ, phải xem chủ nhân có đồng ý hay không đã.
Bạch Kim Nguyệt cảm thấy kỳ quái, nàng nói:
- Thiên hạ tuy lớn nhưng khó ngờ có người có thể trở thành chủ nhân của Hậu đại ca, chẳng lẽ... ....
Bạch Kim Nguyệt theo ánh mắt của Hậu Bạch Y mà nhìn về phía Trương Hắc Ngưu, ánh mắt nàng tràn đầy kinh ngạc và khó tưởng.
- Chẳng lẽ Trương mỗ có gì đó khác thường?
Trương Hắc Ngưu cũng thấy rõ ánh mắt kinh ngạc của Bạch Kim Nguyệt.
- Không.
Bạch Kim Nguyệt nói:
- Tuy Cưu Thiên Minh từng nhắc đến nhưng bản cung không tin, nhưng thiên hạ thật sự có người xưng là Ma thần nhân gian sao?
- Tại hạ có thể chứng minh, không thể giả được.
Sơn Vạn Trọng lại đứng lên vỗ ngực nói, hắn cực kỳ sùng bái Trương Hắc Ngưu, vì vậy mới tiến lên đứng mũi chịu sào.
- Được rồi, nói ra điều kiện của ngươi đi.
Trong mắt Bạch Kim Nguyệt lóe lên cái nhìn cực kỳ kiên quyết.
Trương Hắc Ngưu không nói gì nhưng trong lòng khẽ động, hắn coi tất cả mọi thứ trên đời là trò chơi, Lôi Âm quốc mà Bạch Kim Nguyệt cực kỳ coi trọng cũng chỉ là trò chơi trong lòng Trương Hắc Ngưu, nhưng bây giờ hắn thật sự có hứng thú.
- Sau khi sự việc thành công thì chúng ta cần có thêm lợi ích thực tế.
Lộ Dao đứng lên, bây giờ hắn là nhân tuyển tốt nhất để bàn luận điều kiện với đối phương.
- Lợi ích thực tế?
Bạch Kim Nguyệt dù sao cũng là vương hậu, nàng sẽ không phải không biết cái gì là đại nghĩa, như vậy sẽ được nhiều người ủng hộ. Nhưng ích lợi, chỉ có ích lợi mới có thể đánh động nhân tâm, nàng nói:
- Ngươi muốn cái gì?
Tần Thường ở bên cạnh dù không nói lời nào nhưng cũng thấy rõ tình cảnh của Bạch Kim Nguyệt, người này khổ sở giống mình, vì vậy nàng rất quan tâm.
- Tiền!
Nói cái gì cũng toi công, chỉ có tiền là tất cả, không trách Lộ Dao không thực tế nhưng rõ ràng là bất đắc dĩ:
- Phục quốc không phải một chuyện nhỏ, vương hậu tất nhiên hiểu rõ điều này, những thứ như lực lượng, vật tư được điều động không phải là con số nhỏ, Hán Cô thành tất nhiên sẽ chẳng cho không.
- Bản cung hiểu.
Vẻ mặt Bạch Kim Nguyệt có vẻ đang do dự, cũng giống như đang suy tư về điều gì đó.
Vẻ mặt đám người Nguyệt Hổ có chút cổ quái, giống như khôn ngờ sẽ bị cuốn vào trong chính biến ở Lôi Âm quốc, nhưng Lộ Dao đã đứng ra đàm phán, bọn họ cũng không nhiều lời. Trương Hắc Ngưu lại giống như thấy được một vở kịch cực kỳ hào hứng.
- Bản cung biết một mỏ vàng ở gần bên Hán Cô thành, nếu ngươi giúp bản cung phục quốc, bản cung có thể nói ra vị trí của nó. Phẩm chất của mỏ vàng kia rất tốt, một ngày có thể khai thác được ngàn cân kim thạch, đủ để cung cấp cho các ngươi.
Bạch Kim Nguyệt nói ra một tin tức kinh hoàng, Hậu Bạch Y cũng chấn động, tuy gần đây hắn liên tục phái ra kỵ binh nhưng không thu hoạch được gì, không ngờ lúc này Bạch Kim Nguyệt lại nói ra tất cả.
- Mỏ vàng?
Kể cả Lộ Dao, tất cả đều trợn mắt há mồm, chỉ có Trương Hắc Ngưu và Hậu Bạch Y đã biết từ trước, vì vậy chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.
- Thì ra là thế.
Lộ Dao xem như hiểu được, một ngày có thể khai thác được ngàn cân kim thạch, phẩm chất tuy không đồng nhất nhưng ít nhất cũng có thể tinh luyện ra năm ngàn lượng hoàng kim, như vậy khai thác một năm sẽ có năm mươi vạn lượng hoàng kim, là một ngàn năm trăm lượng bạc, đây có thể nói là hai phần thu vào của Đại Thu quốc vào lúc này, dù là ai cũng sẽ động tâm, đồng thời cũng hiểu vì sao Hậu Bạch Y lại liên hợp sơn tặc tấn công Hán Cô thành.
Lộ Dao nói:
- Các người và Nhị hoàng tử liên hợp cũng vì điều này sao?
- Đúng vậy.
Bạch Kim Nguyệt nói.
Đám người Nguyệt Hổ chợt chấn động, lúc này mới hiểu ra mọi việc.
- Việc này vốn cực kỳ cơ mật, chỉ có tiên vương, bổn cung và một vài người được biết mà thôi. Chúng ta liên thủ với Nhị hoàng tử cũng vì bất đắc dĩ, vì mỏ vàng này ở gần Đại Thu quốc, nếu khai thác sẽ làm kinh động đến Đại Thu quốc, vì vậy mới nghĩ ra kế sách này, cố ý mời Hậu đại ca ra tay.
Bạch Kim Nguyệt nói.
- Như vậy phản tặc Lôi Âm quốc cũng biết điều này rồi sao?
Lộ Dao hỏi.
- Vốn không biết nhưng bây giờ chắc đã biết.
Bạch Kim Nguyệt nói:
- Vương thành đã mất, những công văn tương quan đã rơi vào tay bọn họ.
- Nói như vậy vì mỏ vàng này mầ chúng ta cần phải tấn công quân phản tặc Lôi Âm quốc?
Lộ Dao nói, tuy quyết định xuất binh nhưng không ngờ có ngày mình sẽ vì một mỏ vàng mà huyết chiến, có câu nói người chết vì tài, chim chết vì thức ăn, một nguồn tài phú khổng lồ như vậy thì khó ai có thể dừng tay.
- Vương hậu quả nhiên giỏi tâm cơ.
Lộ Dao khen, mỏ vàng vừa đưa ra thì mình đã đồng ý, mà mình ra tay thì quân phản tặc Lôi Âm quốc cũng không ở bên cạnh giương mắt nhìn, chỉ có thể ra tay sấm sét mà thôi.
- Không dám, thế cuộc bắt buộc.
Bạch Kim Nguyệt nói.