- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Lịch Sử
- Một Thái Giám Xông Thiên Hạ
- Chương 105: Bà mối Lý Nương...
Một Thái Giám Xông Thiên Hạ
Chương 105: Bà mối Lý Nương...
- Ngươi nói cái gì?
Vân Quan Nguyệt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn vị lão sư trước mặt, người này có xuất thân binh sĩ Hán Cô, tất nhiên chính bản thân chỉ tu luyện võ học của Trương Hắc Ngưu. Người này cũng có nền tảng, vì vậy mới có thể trở thành lão sư của Vũ Viện, nhưng đứng trước mặt Vân Quan Nguyệt thì cực kỳ căng thẳng, mồ hôi chảy đầy trán. Chuyện liên quan đến Vũ Viện trên danh nghĩa đều do Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di quản lý, nhưng Lí Thập Di lời nhác trời sinh, vì vậy Vân Quan Nguyệt mới thật sự là người phụ trách.
- Vân tiên sinh, tiểu nhân đã kiểm tra vài lượt, thật sự thiếu mất hai bản.
Người nọ rất sốt ruột.
Vân Quan Nguyệt hỏi:
- Có phải bản ghi chép có gì đó sai sót, hay bị học viên lấy đi không?
- Không, không phải, bản ghi chép này rất chính xác, hơn nữa đã được xác nhận nhiều lần, chưa từng có sai sót, rõ ràng bị người ta đánh cắp.
Người kia nói, bí tịch võ học của bất kỳ môn phái nào cũng cực kỳ quan trọng, tuy võ học bên trong Vũ Viện được dạy bảo rất thoáng nhưng những bản ghi chép tương quan lại cực kỳ cẩn thận, hơn nữa cũng không thiếu cảnh vệ trông coi. Học viên Vũ Viện nhất định không có thực lực đến trộm, như vậy chỉ còn cao thủ bên ngoài mà thôi.
Vân Quan Nguyệt cũng nghĩ đến vấn đề này, hắn nói:
- Là hai bản nào?
Người kia trả lời;
- Bình Tặc Bát Pháp, Sát Khấu Tam Thức.
Những cái tên này đều do Tống Bình Hòa đặt ra, rất có sắc thái quan binh.
Vân Quan Nguyệt khẽ gật đầu, những thứ này không phải là võ học gì cao thâm, chẳng qua dùng cho quân lính sẽ có hiệu quả mà thôi, nhân vật giang hồ sẽ không có hứng thú. Là ai làm? Vân Quan Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Ngươi lui xuống trước đi...Chuyện này Vân mỗ sẽ báo lên trên.
Người trộm sách phải có khinh công rất tốt, như vậy mới có thể giấu được đám cảnh vệ, cũng có thể là một đại nhân vật. Nhưng sẽ là ai? Khoảng thời gian trước Hắc Bức Tạ Trường Sinh đến gây rối ở Hán Cô, nhưng người này sẽ không bao giờ trộm sách.
Vân Quan Nguyệt suy nghĩ, có cần thông báo với đám Trương Hắc Ngưu một tiếng hay không?
Trong quân doanh, Nguyệt Hổ nhận được báo cáo của binh sĩ tuần tra, đêm qua phát hiện một người thần bí, khinh công cực tốt, khi bị phát hiện thì bỏ chạy, rõ ràng không phải là người tốt. Nhưng sau đó dù động viên tất cả binh sĩ các đội tuần tra toàn thành cũng không tìm được dấu vết để lại, rõ ràng đó là một cao thủ, sợ rằng chính là mật thám do một phương nào đó phái đến.
Tin tức nhanh chóng được tập hợp, mọi người bắt đầu căng thẳng, không biết kẻ này mạnh hay yếu hơn Tạ Trường Sinh, nhưng căng thẳng lại bao phủ Hán Cô thành, các nơi đều đẩy mạnh cảnh vệ.
Tú Nương hoàn toàn không biết gì về vấn đề này, nhưng thân vệ bên cạnh tăng lên khá nhiều, hơn nữa uy lực càng thêm mạnh mẽ. Nàng tuy rất bất mãn nhưng cũng biết đó là suy nghĩ vì an toàn của mình, vì vậy cũng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn rất quan tâm đến đám người này, vì vậy lấy được cảm tình của cảnh vệ, nên được bảo vệ rất chu đáo.
Lúc này Tú Nương đang tiếp đãi một nữ nhân trung niên ở trong một gian phòng ở nhà kề, người nữ nhân này diện mạo bình thường nhưng vẻ mặt rất vui tươi, thân thể mập mạp hay nói, cặp môi mỏng, tiếng cười vang lên liên tục, đám nha hoàn ở bên cạnh thêm trà rót nước, rất bận rộn. Kẻ từ sau ngày hôm đó thì Tú Nương không bao giờ pha trà cho kẻ khác.
- Lý đại nương là bà mối số một ở Hán Cô thành, có lẽ Lý đại nương đều hiểu rõ tất cả cô gái các nhà như trong lòng bàn tay phải không?
Tú Nương cười cười nói với nữ nhân trung niên, nói xong còn chỉ thị nha hoàn mang lên không ít điểm tâm, điều này làm hai mắt của người nữ nhân béo này sáng lên.
Lý đại nương ăn mấy miếng điểm tâm, nhấp một ngụm trà, sau đó mới cười lớn nói:
- Điểm tâm trong phủ quả nhiên tinh xảo, hương vị lại càng tuyệt hảo, ha ha...Những gì Trương phu nhân vừa nói thật sự đã khen ngợi lão bà tử này, lão bà tử không có bản lĩnh gì, suốt ngày chỉ biết đi dạo khắp các phố, biết nhiều hơn một chút cũng là lẽ thường...Hơn nữa nếu lão bà tử này với bản lĩnh mai mối xếp hạng thứ hai ở Hán Cô thành thì chẳng người nào xếp vị trí thứ nhất.
Tú Nương cười cười, Lý Nương này mặc dù có chút cuồng vọng nhưng nếu chẳng phải thế thì Tú Nương sẽ chẳng cho mời đến đây, Tú Nương nói:
- Nói rất đúng, trong số các bà mối, Lý đại nương tất nhiên là đệ nhất.
Lý đại nương cười cười, son phấn trát lên mặt quá chiều chợt bong ra, điều này làm cho Tú Nương cũng có chút chán ghét, nhưng Lý đại nương vẫn không quan tâm:
- Trương phu nhân quản lý một phủ đệ rộng lớn chắc chắn sẽ rất bề bộn, không biết lúc này tranh thủ tìm lão bà tử có chuyện gì không?
Tú Nương nói:
- Còn có chuyện kính nhờ.
Lý đại nương nói:
- Không dám nhận, chút bản lĩnh kia thì chính mình nên biết, nhưng không biết Trương phu nhân tìm là muốn làm mối hay muốn đón dâu?
Tú Nương do dự một chút rồi nói:
- Làm mối.
Lý đại nương chợt cảm thấy kỳ quái:
- Là vị nào?
Trong đầu Lý đại nương chợt có nhiều ý nghĩ, nàng biết được vài người trong Trương phủ, đang ở độ tuổi phù hợp có Nguyệt Như, Nguyệt Phong, nhưng nếu là hai người này sẽ do Nguyệt Hổ và Phong Linh Vũ đi hỏi, chưa đến mức Tú Nương phải ra tay.
Tú Nương nói:
- Tướng công của thϊếp thân.
- Trương đại gia?
Lý đại nương chợt chấn động, kinh nghiệm nhiều năm đã để nàng hiểu ra vấn đề, nàng nói:
- Trương đại gia muốn nạp thϊếp sao?
Tú Nương đỏ mặt, nàng xác định suy đoán của Lý đại nương, điều này làm Lý đại nương cảm thấy kỳ quái. Nghe nói hai phu thê này tình cảm rất tốt, vì sao lại muốn nạp thϊếp, điều duy nhất có thể lý giải chính là nối dõi tông đường, nhưng cũng không đúng, hai người đã có một nữ nhi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Đây là những thành phần tai to mặt lớn ở Hán Cô thành, tin tức của mình dù linh thông cũng không dám đắc tội.
- Là ý của thϊếp thân.
Tú Nương nghiêm mặt nói, điều này làm Lý đại nương cảm thấy hồ đồ, nữ nhân bình thường, đặc biệt là chính phòng, nếu không đến tình cảnh cực kỳ bất đắc dĩ sẽ chẳng cho phép nam nhân của mình nạp thϊếp. Tình huống như vậy thường là do phía nam nhân tham hoa háo sắc, do nhà trai đề xuất, lúc này lại do chính nhà gái là Tú Nương nói ra, điều này làm cho Lý đại nương cảm thấy rất khó hiểu.
- Là thật sao?
Lý đại nương hỏi.
- Tất nhiên.
Tú Nương nói, khi thấy vẻ kỳ quái của Lý đại nương thì nàng cố chuyển ánh mắt sang một bên.
- Điều này...Trương phu nhân quả nhiên không phải người tầm thường, vừa dịu dàng vừa hiền lành, Trương đại gia thật sự có phúc.
Lý đại nương thuận miệng nói.
- Không dám nhận.
Vẻ mặt Tú Nương có chút biến đổi, Lý đại nương là cao thủ nhìn mặt nói chuyện, tất nhiên sẽ không nói thêm nhiều lời.
- Không biết Lý đại nương có người nào thích hợp hay không?
Tú Nương hỏi.
Lý đại nương trong đầu chợt có ý nghĩ, hơn mười bóng người xinh đẹp chợt hiện ra, nàng nói với Tú Nương:
- Trong phủ không có người thích hợp sao?
Tú Nương kỳ quái:
- Đại nương nói ai?
Lý đại nương nhìn Tú Nương rồi nói:
- Chính là Tần Thường, nàng còn trẻ, lại xinh đẹp, cũng là người do Trương đại gia cứu giúp, tuy ơn cứu mạng không cho rằng sẽ dùng thân báo đáp nhưng đây chẳng phải là một giai thoại sao? Trương phu nhân và Tần Thường ở chung với nhau một thời gian khá dài, hai bên quen thuộc lẫn nhau, không sợ sau này ở chung sẽ không quen, như vậy sẽ rất tốt. Hơn nữa ta thấy Tần Thường ngực nhọn mông nở, hơn nữa eo thon và mềm mại như rắn, nàng như vậy sinh dưỡng sẽ cực kỳ thuận lợi. Hơn nữa bộ dạng giống như trời sinh giúp phu sinh con, là nhân tuyển cực tốt.
Vẻ mặt Tú Nương chợt biến đổi, thầm nghĩ thứ gì mà mình chẳng không biết, cần Lý đại nương ngươi lắm miệng sao? Tú Nương ở chung Trương Hắc Ngưu mà cũng bị lây nhiễm chút khí tức, cũng có phong thái thượng vị, chỉ cần biểu hiện ra một chút cũng có thể làm cho Lý đại nương kinh hoàng như ve sầu mùa đông.
Tuy không biết vì sao mình chọc giận Tú Nương nhưng Lý đại nương cũng nhanh chóng biết mình không đúng, nàng lập tức đổi chủ đề:
- Thật ra trong phủ còn có Nguyệt Như cô nương... ....
Tú Nương lạnh nhạt nói:
- Không được, Nguyệt Như còn quá nhỏ, không biết nặng nhẹ, làm sao có thể hầu hạ tướng công cho tốt được?
Lý đại nương thầm nghĩ rồi nói:
- Lão bà tử nghe nói Nguyệt Như còn có một di nương là Phong Linh Hương, tuy lớn tuổi nhưng xinh đẹp như hoa... ....
Tú Nương mỉm cười nói:
- Nữ nhân kia đẹp thì đẹp nhưng lạnh như băng, cũng đừng đi đường trong phủ, nếu không ta sẽ không mời đại nương đến đây.
Giọng điệu của Tú Nương được đề cao, uy thế dần nặng nề.
Lý đại nương trong đầu lóe lên rất nhiều ý nghĩ, trong lòng có quyết định, xem ra vị Trương phu nhân này không thích đám mỹ nữ trong Trương phủ, vì vậy nàng lập tức chuyển dời lực chú ý sang phía bên ngoài:
- Như thế này vậy...Trong nhà Tiền đại gia còn có nữ công tử Vượng Tài, tuy không tính là tuyệt mỹ nhưng cũng là giai nhân thanh tú, nghe nói quan hệ giữa Tiền đại gia và Trương đại gia là không tệ. Còn có một nhân tuyển khác, đó là tiểu nữ Giai Giai của Lý viên ngoại ở thành đông, cũng là một tiểu thư người gặp người thích, Vân Linh của Tống gia ở thành bắc lại hiểu tri thức lễ nghĩa, vơi thân phận của Trương đại gia, chắc chắc sẽ không tính là uất ức.
Tú Nương nghe mà cảm thấy khó chịu, những người này đều là tiểu thư khuê các, là giai nhân thanh tú, không phù hợp với ý nghĩ của mình, nàng nói:
- Những người này đều là tuổi nhỏ, hơn nữa là xuất thân đại gia tộc, như vậy sao có thể làm thϊếp?
Tiểu thư khuê các không được sao? Lý đại nương thầm nghĩ, sau đó lại nói:
- Trong những gia đình khác cũng có nhiều nữ nhân rất tốt, Triệu lão ở thành tây có một nữ nhân năm nay thập lục nhưng thân thể rất trưởng thành, chỉ là nhà nghèo khó nên không tìm được nhà thích hợp, đây cũng là một nhân tuyển.
Tú Nương nói:
- Tuổi quá nhỏ.
Lý đại nương thầm nghĩ nạp thϊếp phần lớn là tìm tuổi nhỏ, vì tuổi nhỏ mới tốt, nhưng Trương phu nhân này lại quá khác thương, nàng tiếp tục nói:
- Tuổi nhỏ thì không được, à, thành tây có một quả phụ vừa mất chồng, không con cái, ở một mình rất cô độc. Nhưng nữ nhân này rất xinh đẹp, mông tròn to, biết cách hầu hạ, hơn nữa lại thành thật, cũng rất tốt.
- Quả phụ sao?
Tú Nương chính là một quả phụ, tuy nàng có đồng tình nhưng cực kỳ kiêng kỵ:
- Không được.
Trái không được, phải cũng không, điều này làm Lý đại nương chợt sầu não. Vị phu nhân trước mặt này rõ ràng không dễ hầu hạ, Hán Cô thành không lớn, điều kiện phù hợp cũng không nhiều, mà những người không được như Tú Nương thì Lý đại nương cũng không dám nhắc đến. Nhưng ngoài những người này thì trong thời gian ngắn Lý đại nương cũng không nghĩ ra ai thích hợp.
- Không biết Trương phu nhân muốn tìm một người thế nào?
Lý đại nương sầu khổ nói, nàng làm mai mối nhiều năm, chẳng phải chưa từng gặp những kẻ khó chơi, nhưng khó chơi như hôm nay cũng là hiếm thấy. Tú Nương phát hiện vẻ mặt của Lý đại nương thì nói:
- Ngươi tốn nhiều tâm tư, tất nhiên sẽ không sợ thiệt. Phu nhân ta đây có vài tiêu chuẩn, một là dáng người đầy đặn, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, biết rõ tiến thối, biết hầu hạ nam nhân, tuy không nói tinh thông chuyện phòng the nhưng cũng phải biết một hai, tuổi không thể là quá nhỏ nhưng đừng là quả phụ, nhất định là khuê nữ.
Vài đặc điểm đầu thì khá tốt, nhưng chuyện phòng the lại biết một hai, lại là khuê nữ, biết hầu hạ nam nhân, người như vậy Lý đại nương thật sự khó tìm ra được.
- Người như vậy sao có thể tìm, sợ rằng chỉ có thể có trong kỹ viện mà thôi.
Lý đại nương tức giận nói.
Ánh mắt Tú Nương chợt sáng lên, nàng nói:
- Ngươi vừa nói cái gì?
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Lịch Sử
- Một Thái Giám Xông Thiên Hạ
- Chương 105: Bà mối Lý Nương...