Chương 47: Sớm đã trở thành một tình yêu đâm sâu tận xương tủy rồi.

Anh bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí bình thản vô tư:"Lam tiểu thư cuối tuần có dự định làm gì chưa?

Nếu có thể, anh cũng muốn tham dự cùng, nhìn thấy cô, tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiều.

Cùng lúc đó, trong lòng anh cũng có chút dày vò, anh cũng đang chờ đợi tin tức của Mộc Tử Hành.

Thời gian này hiệu quả làm việc của Mộc Tử Hành vô cùng thấp.

Ai cũng không nghĩ xem, thời gian này, mười giờ không đến, Mộc Tử Hành vừa mới xuống sân bay không được bao lâu, là do anh quá gấp gáp rồi.

Mộc Tử Hành lúc này bận đến sứt đầu mẻ trán mà biết được suy nghĩ của Lục Hạo Thành, trong lòng rất định sẽ mắng chửi Lục Hạo thành vài câu.

Lam Hân nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là trả lời:"Tôi muốn đi tìm xem, có căn nhà nào thích hợp không, đưa người nhà của tồi đến thành phố Giang này sống."

"Là do tôi đột nhiên điều cô về đây làm tổng giám của công ty so?"Lục Hạo Thành bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy, ảnh mắt của anh lướt qua nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt cô.

Lúc đi làm, từng hành động của cô rất là ngắn gọn, giỏi giang, cứng rắn như sắt thép, bất bại, mà lại hào phóng và bình tĩnh.

Lúc nghỉ ngơi, mặc đồ thoải mái hơn, khiến cho cô thanh thuần mà thuần túy.

Cô từ trước sống ở thành phổ Phàn, đột nhiên lại bị điều qua đây, thật sự là có chút làm khó cô.



Lam Hân cười cười nói:"Có một nửa nguyên nhân. Nhưng tôi từ nhỏ đã sông ở thành phố Giang rồi, vẫn cảm thấy trở về nơi ở cũ an tâm hơn."

Khương Gia ở đây, cô không chỉ muốn báo thù, còn muốn điều tra thân phận của mình, cô bị Khương gia đưa đi, rất có khả năng bố mẹ của cô vẫn đang tìm kiếm cô.

"Tôi...."Lục Hạo Thành đang muốn mở miệng nói, thì điện thoại của Lam Hân bỗng rung lên.

Lam Hân xin lỗi nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, đứng dậy nghe điện thoại.

Là Cẩn Hi gọi điện thoại đến, cô cười hỏi:"Alo, Cẩn Hi, đã ăn sáng chưa?"

Đầu điện thoại bên kia là giọng nói lười biếng của Cần Hi:"Vẫn chưa, đang đợi Lam Lam của chúng ta đến đây ăn cùng."

Lam Lam day day trán, cười nói:"Chị vừa nghe giọng em là biết em vẫn chưa dậy rồi, chị đã ăn sáng rồi, đang ở bên quảng trường thời thượng, em đến đây, hay là để chị mua đồ ăn sáng qua?Nhưng chị nghĩ rồi, đợi chị đem đồ ăn đến công ty em, thì đã nguội hết rồi, ăn không ngon nữa."

Lúc Cần Hi nghe thấy câu chị mang đồ ăn sáng qua cho em, ánh mắt như nở hoa.

Nhưng đằng sau câu nói đó của Lam Hân lại khiến có phàn hụt hẫng.

"Được rồi, nha đầu không có lương tâm này, chị chỉ lo cho cái bụng đói của chị thôi, không lo cho em, có phải không?"giọng nói của Cần Hi nhẹ nhàng.

Lam Hân quen Cẩn Hi bao năm nay, biết rằng anh ấy sẽ không bao giờ giận cô.



Ngữ khí của cô bỗng nhiên nghiêm túc lại:"Cẩn Hi, nếu em mệt, thì nghỉ một ngày đi, ngày mai cùng chị đi tìm nhà"

Công việc của Cẩn Hi rất là bận, cô biết rất rõ.

"Không được, em không an tâm để chị đi một mình, đều nói rồi, gương mặt của chị thanh thuần, sẽ bị người ta lừa, em sẽ đau lòng đấy, chị ở quảng trường thời thượng đợi em một tỷ, một chút nữa em tới, tắt máy đây."

Cần Thi không đợi Lam Hân trà lời, liền tắt điện thoại.

Lam Hân bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Cô đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy bộ quần áo thể thao màu trắng của Lục Hạo Thành, cùng với đôi chân dài cạnh nhau, tao nhã tự phụ, ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô khách sáo nói với Lục Hạo Thành:"Lục tổng tôi đi trước thứ hai gặp."

"Được" Lục Hạo thành lạnh nhật gật gật đầu, gương mặt anh đẹp trai sáng ngời.

Nhìn theo bóng dáng dần biến mất của Lam Hân, khóe miệng của Lục Hạo Thành khé cười một nụ cười tà mị, ánh mắt tâm tình khó hiểu.

Lam Lam, nếu thật sự là em, sau này trong mắt của em, chỉ được có duy nhất một người đàn ông là anh Lục Hạo Thành.

Lời hứa càng nhiều, suy nghĩ càng nhiều, anh đối với những tưởng niệm về Lam Lam, sớm đã trở thành một tinh yêu sâu đậm ăn sâu vào xương tủy rồi.