Chương 43: Lam tiểu thư, mời tôi ăn sáng đi.

Nói thật, nhìn thấy Lục Hạo Thành chạy bộ sáng sớm, cô cũng là ngoài ý muốn.

Người có thân phận giống như anh, trong nhà đều sẽ có phòng tập riêng, không cần phải ra ngoài.

"Ừ" Lục Hạo Thành lạnh lùng đáp một câu.

Không biết tại sao?

Gặp Lam Hân, trong lòng anh rất vui, thậm chỉ còn có chút mừng rỡ như điên, trông đầu anh tối hôm qua, đều là vẻ mặt đau khổ của cô, cùng với sự an ủi của Lạc Cẩn Hi.

Anh cảm thấy là mình giống như vừa đánh rơi một hũ giấm chua vậy, cả một đêm không ngủ được.

Đối với một người con gái chỉ mới gặp một lần, rất cuộc là anh bị làm sao?

Sáng hôm nay đột nhiên gặp cô, sự lo lắng trong lòng anh lại tan biển.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ đau khổ của cô, trong lòng anh liền có chút phiền lòng, anh biết sự phiền lòng này từ đầu mà đến?

Cô gái trước mặt, rất có khả năng là Lam Lam mà anh đang tìm kiếm.

Chưa từng có người con gái nào lại khiến anh có cảm giác mãnh liệt như vậy.

Trong lòng anh nghĩ như vậy, sắc mặt anh không lạnh cũng chẳng nóng, ánh mắt của anh, nhìn vào khuôn mặt hồng hào của cô, lại nhìn sang nốt ruồi trên mu bàn tay của cô.

Cái nốt ruồi ấy, vị trí giống như như đúc.



Ảnh nắng ban sớm hơ mờ, gió nhẹ thổi từ từ, cảm giác rất nhẹ nhàng mát mẻ mà sảng khoái.

Ảnh nắng sớm chiếu lên khuôn mặt của anh, khiên cho ngũ quan càng thêm anh tuấn

Nghĩ đến dáng vẻ hòa hợp của cô và Lạc Cần Hi, cùng với nụ cười tươi như hoa của cô, khuôn mặt của anh lại lạnh đi vài phần, giọng nói lạnh nhạt không chút ấm áp của anh: "Tối hôm qua tôi giúp Lam tiểu thư một lần, Lam tiểu thư, mời tôi ăn sáng đi."

Lời nói với tâm của Lục Hạo Thành không đồng nhất, anh rõ ràng không phải nghĩ như vậy, nhưng mà, đến cả anh cũng cảm thấy kinh động.

Lời anh muốn nói, Lam tiểu thu, tạm biệt.

Sau đó anh lại kiêu ngạo nhìn thoáng qua cô, đây mới là Lục

Hạo Thành anh, nhưng mà, kết quả khiến anh chấn động.

Lam Hân hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh, chuyện ngày hôm qua anh vẫn chưa quên sao?

Nhưng mà bồi thường cho anh bằng cách mời ăn sáng, như vậy cũng được.

Cô cũng không thích nợ ân tình của người khác, cô có được ngày hôm nay là đã nợ Cần Hi và Cần Nghiên rất nhiều rồi, cô không muốn lại nợ người ta thêm một lần nào nữa.

Lam Hân xinh đẹp như cánh hoa, ngữ khí không lạnh không nóng , khách sáo hỏi: "Lục tổng, muốn ăn gì?"

Lục Hạo thành dương mắt, nhìn xung quanh, lại củi đầu nhìn cô, lạnh lùng nói: "Đi theo tôi."



Lam Hân nhìn theo bóng dáng của anh, vẻ mặt bất đắc dĩ, không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành đi theo anh.

Lần này đi, liền đi rất xa, liền tới một tiệm cháo gần quảng trường thời thượng.

Trong trí nhớ của Lam Hân, không có tiệm cháo này, chắc là mới mở mấy năm gần đây.

Hai người một trước một sau tiến vào, nhưng điều mà Lam Hân không nghĩ tới, bên trong có rất nhiều người, làm ăn rất tốt.

Hai người ngồi ở gần cửa sổ vừa hay đi ra, người bán hàng liền thu dọn chỗ ngồi.

Hai người ngồi vào chỗ gần cửa sổ, Lam Hân lấy điện thoại ra, quét mã ở trên bàn, ngầng đầu hỏi Lục Hạo Thành: "Lục tổng anh ăn gì?"

Lục Hạo Thành nhìn cô thanh đạm trả lời:"Chảo gạch cua, một cốc sữa dê."

Lam Hân củi đầu, nhanh chóng điểm vài cái trên điện thoại, gọi cho mình một tô chảo bí đỏ.

Không thể không nói, cháo ở đây rất đắt , nhưng môi trường rất tốt.

Cô cúi đầu, ánh mắt của Lục Hạo Thành không tự chủ được nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lông mi của cô thật dài, đôi mắt đậm sâu.

Lông mi của cô vừa cong vừa dài, trên mặt không có trang điểm, làn da vô cùng trắng và mịn.

Bây giờ con gái ra đường rất ít khi không trang điểm, mà cô chính là một trong số đó, cô không trang điểm, gương mặt rất tự nhiên, càng thêm mê người.

Ánh mắt của anh, một gương mặt trẻ con hiện lên, với guơng mặt trước mắt, không ngừng giống nhau, có sự giống nhau như vậy, khiến cho đáy lòng anh không tự chủ được mà kích động.