Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1420: Tôi phải trốn đi Trại nhà họ Dư

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dư Tiền cấp tốc chạy đến phòng khách tìm ông chủ Dư Sinh, liền thấy ông chủ Dư Sinh ngồi đánh mạt chược với ba cô gái nhỏ của mình, không khí thật là hoà thuận và vui vẻ.

“Ông chủ, ông lại thua rồi”

Dư Sinh cười ha hả đem vàng trong túi lấy ra ném tới trước mặt người thẳng. Không một chút tức giận nói: “Đã đánh cược thì phải chịu thua.”

Đến phiên Dư Sinh thẳng, ba cô gái nhỏ liền chủ động đem khuôn mặt xinh đẹp của chính mình đưa đến trước mặt Dư Sinh, cho ông ta hôn môi một phát.

Dư Tiền nhân cơ hội đó, chính mình đưa mặt đến. Dư Sinh nhằm mắt môi từ từ đặc lên mặt Dư Tiền, liền cảm nhận được một làn da thô ráp, cùng một chùm râu đâm vào mặt ông ta làm ông ta tức khắc trừng to đôi mắt.

Vừa mở mắt ra nhìn thấy Dư Tiền trước mắt, Dư Sinh tức giận một chân đá văng anh ta. Chỉ dùng một chân nhìn như uy mãnh, kỳ thật là dùng sức rất nhỏ.

Nhóm các cô gái kia cười bò lăn bò lốc.

“Dư Tiền, cậu không đợi ở trại bốn mươi tám mà giúp đỡ cho cậu chủ, tại sao lại chạy về đây mà làm loạn như vậy hả?” Dư Sinh tức giận mắng Dư Tiền uể oả ngồi trên ghế vuông, gục xuống đầu, mệt mỏi thở dài nói: “Ông chủ, trại bốn mươi tám tôi cản không nổi. Từ sau khi Chiến Hàn Quân lên núi, tôi cùng cậu chủ như sống trong dầu sôi lửa bỏng vậy”

Dư Sinh nghe vậy, đến tâm trạng để chơi mạt chược cùng người đẹp cũng không còn.

Nghiêm mặt nói: “Rốt cuộc sao lại thế?”

Dư Tiền thêm mắm dặm muối nói “Chiến Hàn Quân lần này lên núi, căn bản chính là bụng dạ khó lường. Anh ta thế lại muốn ép cậu chủ phải cưới Nghiêm Tranh Ngọc”

Mặt Dư Sinh đen lại: “Đây là Hàn Quân không đúng rồi. Chính nó tìm người giải tỏa, chỉ muốn sống hòa thuận an nhàn với gái đẹp và tiên nữ, như thế nào có thể ép em họ của mình phải cưới một cô gái mà nó không thích được chứ?”

Nghĩ đi nghĩ lại, càng cảm thấy không thích hợp, tính cách Chiến Hàn Quân nhạt nhẽo như vậy, nếu không phải là có nguyên nhân, anh tuyệt không sẽ quản đến chuyện của Dư Nhân.

“Tại sao Hàn Quân lại muốn ép cậu chủ đính hôn với Nghiêm Tranh Ngọc?” Dư Sinh nói như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Dư Tiền ấp a ấp úng nói: “Bởi vì cậu chủ làm cho Nghiêm Tranh Ngọc có thai.”

Dư Sinh nghe vậy, giống như vừa trúng giải thưởng lớn, vui mừng như một đứa trẻ, quay vòng tại chỗ: “Nhà họ Dư làm như vậy thật sự thiếu đạo đức, ngay cả thầy bói đều nói nhà họ Dư chúng ta đoạn tử tuyệt tôn, không nghĩ tới Nghiêm Tranh Ngọc lại mang cốt nhục của nhà họ Dư. Chuyện này thật sự quá tốt, cảm tạ ông trời, nhà họ Dư chúng ta rốt cuộc có hậu rồi”

Mặt Dư Tiền giật giật, nhỏ giọng nhắc nhở ông chủ: “Ông chủ, Nghiêm Tranh Ngọc kia xuất thân hèn mọn, lớn lên cũng không phải đặc biệt xinh đẹp, tính cách yếu đuối, hơn nữa cô ta còn là con gái của Nghiêm Tranh Hạ, cô ta làm sao có thể xứng với cậu chủ?”

Dư Sinh suy nghĩ một chút, nhướng mày.

nói: “Này…… Điều kiện là kém một chút. Con của Nhân là con vợ cả, về sau cũng sẽ là người thừa kế, nếu mẹ nó có xuất thân hèn mọn, trời sinh tính yếu đi sợ đứa nhỏ này cũng sẽ chịu ảnh hưởng từ mẹ của nó.

Xem ra, có tiếp nhận hay không tiếp nhận Nghiêm Tranh Ngọc làm vợ chính, còn phải chờ suy nghĩ”

Dư Tiền gật đầu tán thành nói: “Đúng vậy” Căn bản đã quên mất lời hứa mà anh ta đã hứa với Chiến Quốc Việt, giờ phút này lại toàn tâm toàn ý vì Dư Nhân.

Dư Sinh nói: “Mặc kệ ai nói như thế nào, Nghiêm Tranh Ngọc cho nhà họ Dư chúng ta con cháu để nối dõi, công lao không thể chối bỏ, đó chính là công lớn đối với nhà họ Dư chúng ta. Về sau, các người phải tôn trọng cô ấy “Vâng, ông chủ” Dư Tiền nói Bên này Dư Tiền mới vừa nói tin tức với Dư Sinh, bên kia Chiến Hàn Quân cùng Nghiêm Linh Trang bàn kế để Tranh Ngọc vào được trại nhà họ Dư.

“Ông chủ, vợ chồng Chiến Hàn Quân tới trại để chúc tết” Người hầu tới bẩm báo nói.

Dư Sinh nghe tin trong lòng có chút hoảng loạn: “Chỉ sợ là họ tới không phải vì chúc tết. Hàn Quân kia một bụng mực nước, quả thực cùng chị giống nhau như đúc, lần này sợ rằng không phải đơn giản chỉ là chúc tết. Tôi phải trốn đi, tuyệt không có thể để anh ta phát hiện tôi được.”

Không kịp để Dư Sinh kịp thời thực hiện ý nghĩ của mình, thân hình to lớn của Chiến Hàn Quân đứng chặn trước cửa.

Dư Sinh nhanh chóng lấy lại phong độ tay kéo một cô gái đặt lên đùi, tay vẫy thêm một cô gái lại gần.

Ông ta cho rằng, Chiến Hàn Quân cùng Nghiêm Linh Trang nhìn thấy cảnh tượng như vậy sẽ tự động lui ra. Ai ngờ, Chiến Hàn Quân lại không coi ai ra gì, bình thản ngồi vào ghế đối diện Dư Sinh.

Sau đó ngước mắt, bình thản chiêm ngưỡng màn tình cảm trước mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »