“Nói cô là con gái bất hiếu, cô thật sự đúng là không có hiếu mà. Còn dám rủa cha mình chết! Cô rủa chết cha cô cũng không thể chết được!” Đường Cửu Cửu chế nhạo cười nói.
“Đường Cửu Cửu, mày là loại người hèn hạ! Mày dám chiếm tiện nghi của tao!” Đường Vân Vân cầm ly cà phê vừa đặt trên bàn muốn ném vào Đường Cửu Cửu.
Nếu cà phê nóng bị bắn tung tóe trên mặt, nó sẽ nổi bọng đỏ nhưng mặt không bị biến dạng.
Đường Cửu Cửu làm sao có thể cho cô ta cơ hội này. Cô nhanh chóng bước tới, nắm lấy cổ tay cô ta trước khi Đường Vân Vân ném chiếc cốc, rồi đẩy nó về phía mặt cô ta.
Cà phê nóng bị tạt vào mặt làm Đường Vân Vân nóng đến mức hét ầm lên, đám bạn thân của cô ta đều bị cảnh này làm cho hoảng sợ không dám nhúc nhích.
Sau khi Đường Cửu Cửu buông tay cô ta ra, cô đưa tay tát vào mặt Đường Vân Vân, nói: “Gọi cái gì, cha cô là tôi còn chưa chết nữa!”
Lúc này, Đường Vân Vân cả người cảm thấy xấu hổ, nhất là áo sơ mi trắng bị dính cà phê, mặt mày nóng bừng, không biết là do bị phỏng hay là bị đánh.
Đường Cửu Cửu hận chết mấy người cặn bã nhà họ Đường, cuối cùng quay lại trả thù làm sao có thể bỏ qua được. Cô đấm vào bụng Đường Vân Vân, nhân lúc cô ta cúi người thì lại cầm ly cà phê của bạn thân cô ta đặt trên bàn, đổ lên đầu cô ta.
Sau khi đổ xong ba ly cà phê, Đường Cửu Cửu lại đá Đường Vân Vân trở lại sô pha, lúc này trong lòng mới có chút nhẹ nhõm, nhưng bài học như vậy không đủ để trả cho những đau khổ mà cô đã phải chịu đựng trước đó.
“Đường Cửu Cửu, mày là loại người hèn hạ! Tao sẽ gϊếŧ mày!” Đường Vân Vân hét lên rồi chạy tới.
Đường Cửu Cửu giơ chân đạp vào bụng cô ta, lại đá cô ta ngã xuống ghế sô pha. Đám bạn của Đường Vân Vân đều sững sờ trước cảnh này.
Đây... Đây thật sự là vị tiểu thư vâng vâng dạ dạ của nhà họ Đường, là đại tiểu thư ngốc ngốc kia sao?? Bọn họ vẫn nhớ cô gái đó là người vừa thô kệch vừa xấu xí cơ mà?
Lúc này, một người nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới nói: “Tiểu thư, cô mau tới xem xem, con gái của cô vừa bị người tới mang đi rồi.”
Đường Cửu Cửu ánh mắt tức khắc trở nên sắc bén, cũng không rảnh quan tâm Đường Vân Vân nữa, quay đầu lại hỏi: “Ý của cô là gì?”
“Người đó một mực cho rằng con gái cô là con của anh ta, còn nói anh ta đưa cô bé đi ăn tối nên đã mang cô bé đi. Con gái cô cũng không cự tuyệt...” Người phục vụ càng nói càng nhỏ giọng.
“Người đi hướng nào?” Đường Cửu Cửu sốt ruột hỏi. Con nhóc gan gấu này thật dũng cảm, dám đi cùng người lạ!
Lẽ nào là người của Phượng Cẩn Niên? Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn không có khả năng. Cô mới về nước, trong nước vốn dĩ không ai biết chuyện. Lại nói, bản thân cô sinh cho Phượng Cẩn Niên một đứa con, anh ta cũng không thể nào ngờ rằng là hồi đó cô sinh ba được?
“Đi ra đằng cửa bên kia.” Nhân viên phục vụ cũng tốt bụng, nhìn thấy tình hình này liền chạy tới chỗ cô nói cho cô một tiếng, người dắt con gái cô đi không phải dạng người bình thường, cô ấy cũng không dám lộn xộn với bọn họ.
Đường Cửu Cửu nhanh chóng xác định con gái của mình quả thực là không có trong cửa hàng, liền nhanh chóng đuổi theo hướng người phục vụ nói.
Đường Cửu Cửu vội vã xoay người chạy khắp các tầng vẫn không thấy bóng dáng con gái, định đi xuống tìm thì đã thấy Đường Tiểu Trạch trước một gian hàng đang ngẩng đầu nhìn gà rán với mái tóc đã được cắt ngắn của cô bé.
“Sao con lại chạy tới đây? Mẹ đã nói với con rồi, tuyệt đối không được đi cùng người lạ mà?” Đường Cửu Cửu nhanh chóng đi tới, nắm lấy tay con gái, dạy cho cô bé một bài học nghiêm khắc.
Đây không phải là chuyện bình thường. Hiện giờ có quá nhiều kẻ buôn người, lạm dụng trẻ em luyện đồng thí* nhiều như vậy, nếu thật sự bị bắt đi, cô chắc chắn khóc không nổi.
Phượng Diệc Thần kinh ngạc nhìn người dì xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt, lắp bắp nói: “Dì ơi, cháu...”
*Luyện đồng thí: dạy những trẻ nhỏ thường có ngoại hình xinh xắn cho những mục đích không tốt đẹp.