Chương 17: Người Phụ Nữ Sinh Ra Cậu Chủ Nhỏ?

Vệ sĩ thấy cô phối hợp, đóng cửa xe gọi trên mạng lại, Phượng Cẩn Niên quay người lại trở về trong xe.

Đường Cửu Cửu lên một chiếc xe khác, đoàn xe lái đi.

Lúc này tài xế mới dám thở ra một hơi, trong lòng vì sự uy hϊếp của cô gái xinh đẹp vừa nãy mà đổ mồ hôi, thành thành thật thật đưa mẹ Lưu về đến nơi.



Đường Cửu Cửu ngồi trên xe đang tính xem Phượng Cẩn Niên tìm mình làm gì, cô nghĩ anh biết mình chính là mẹ ruột của con trai anh, suy cho cùng năm đó lúc mấy người nhà họ Đường trù tính mình, thủ đoạn cũng không nghiêm cẩn, dựa vào thực lực nhà họ Phượng chỉ cần tra một chút đã biết được là mình rồi.

Phượng Cẩn Niên đây là muốn tìm mình tính sổ sao?

Đường Cửu Cửu nghĩ đến chuyện năm đó bản thân làm, cảm giác chột dạ khó hiểu, năm đó cô thật sự xông vào phòng người ta ngủ với người ta, còn ngủ ra ba đứa trẻ.

Có lẽ nào anh bị tức giận muốn chơi chết mình không? Vậy có thể anh sẽ thất vọng, bởi vì ba đứa trẻ, cô chắc chắn sẽ không để bản thân xảy ra chuyện.

Năm đó sau khi sinh con, đột nhiên cô phát hiện bản thân có thêm một năng lực đặc biệt, chỉ cần cô vô cùng muốn có năng lực, đêm đó cô sẽ có một giấc mơ rất dài, trong mơ cô sẽ hoàn toàn học được kỹ năng này, ngày hôm sau tỉnh dậy, cô thật sự biết được.

Ví dụ như võ công bây giờ, còn có y thuật.

Nhưng mà sau đó cô lại phát hiện năng lực này có Bug, chính là kỹ năng học được trong mơ đều không thể dùng để kiếm tiền được, chỉ cần cô muốn dùng để kiếm tiền, năng lực học được đều sẽ biến mất ngay lập tức, cũng bởi vì vậy mà cô bị rất nhiều người coi thành tên lừa đảo!

Vì vậy, tuy rằng năng lực của cô xuất chúng nhưng lại rất nghèo!

May mà, cô không nghĩ dùng y thuật và một thân võ công này kiếm tiền, trước mắt cô cũng sẽ bảo vệ hai loại năng lực này.

Bây giờ cô muốn thoát khỏi một mình thật sự rất dễ dàng, chỉ là nghĩ đến đứa trẻ được đưa đến bên cạnh Phượng Cẩn Niên, cô lại không có cách nào để bản thân rời khỏi.





Đường Cửu Cửu bị đưa đến bên ngoài biệt thự ba tầng, nhìn thoáng qua biệt thự cũng không lớn lắm, trước mắt có một vườn hoa nhỏ, cũng không biết đây là chỗ nào.

Nói tóm lại không giống nơi gia chủ nhà họ Phượng sẽ ở.

Vệ sĩ đi đến, làm một động tác mời với cô: “Cô Đường, mời vào.”

Đường Cửu Cửu nhìn người đàn ông đằng trước đã đi vào, chỉ có thể đi vào theo.

Cô cũng không nghĩ đến người đàn ông mà mình đã cứu trong thang máy lại có thể là Phượng Cẩn Niên, cô chưa gặp qua người đàn ông này, năm đó lúc cô xông vào phòng tắm, sương mù quá nhiều, cô hoàn toàn không thấy rõ người đàn ông trông như thế nào, chính là mơ màng biết, anh rất đẹp.

Sau đó chính là cảnh tượng hai người lăn qua lộn lại, nhưng gần như vậy, càng không thể nhìn rõ trông như thế nào.

Đường Cửu Cửu đi vào phòng khách, Phượng Cẩn Niên đã ngồi trên ghế sô pha, đôi chân thon dài mạnh mẽ vắt chéo lại với nhau, ánh mắt mạnh mẽ nhìn cô, giống như đang nhìn con mồi chằm chằm.

Ánh mắt của anh làm Đường Cửu Cửu rất không thoải mái, cô cố gắng để bản thân không chú ý đến, cũng ngồi xuống, lên tiếng hỏi: “Phượng tiên sinh… ngài tìm tôi đến… có… có chuyện sao?”

Đường Cửu Cửu: “...”

Mẹ nó, nói lắp cái gì!

“Cô nói đi?” Một câu của Phượng Cẩn Niên bay bổng, làm trái tim của Đường Cửu Cửu suýt chút nữa nhảy ra khỏi l*иg ngực.

“Năm đó ngủ với anh là tôi không đúng, nhưng tôi mang thai sinh con anh cũng không quan tâm tôi? Sau này sinh ra đứa trẻ tôi cũng đưa về cho anh! Tôi không nợ anh, anh còn kiếm thêm được đứa con trai lớn, anh còn muốn thế nào?” Đường Cửu Cửu quyết định đánh đòn phủ đầu, chiếm cơ hội trước.

Một câu nói, không khí trong phòng khách đều lạnh đến mười mấy độ, Giang Vũ nghi ngờ bản thân nghe sai, không dám tin nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp cây ngay không sợ chết đứng: Cô ấy… cô ấy… cô ấy chính là người phụ nữ ngủ với ông chủ nhà mình, sinh ra cậu chủ nhỏ?