Chương 15: Qùy Không Tệ, Tư Thế Khá Tiêu Chuẩn

Đường Tam Đức và Dương An Kỳ muốn đứng dậy, Đường Cửu Cửu đâm xuống hai cây ngân châm, hai người đều cố định ở đó không động đậy được.

Vương Lệ Quyên bị kinh ngạc đứng lên, Đường Cửu Cửu duỗi tay cũng kéo bà ta qua, một chân đá vào đầu gối, lại quỳ xuống lần nữa, ngân châm đâm vào bà ta cũng không thể động đậy được.

Đường Vân Vân xông đến muốn xé đánh Đường Cửu Cửu, trong miệng chửi: “Mày, con tiện nhân này, mày thật sự chán sống rồi, xem tao bắt được mày không rút cạn máu của mày mới lạ!”

Đường Cửu Cửu cười nhạo một tiếng, duỗi tay bóp cổ Đường Vân Vân, cứng rắn nhấc cô ta từ trên mặt đất lên: “Cô không nói tôi cũng quên mất, lúc đó cô rút nhiều máu của tôi như vậy.”

Cô chỉ nhớ huyết hải thâm thù hại con của cô rơi vào đường chết!

Đường Vân Vân giống như gặp ma nhìn người phụ nữ sáng chói tỏa nhiệt trước mặt, làm sao có thể như vậy? Đồ vô dụng Đường Cửu Cửu kia tại sao có thể trở nên lợi hại thế được!

Người trước mặt không thể là nó được, nhất định nó là giả!

Đường Cửu Cửu làm Đường Vân Vân cũng quỳ gối bên cạnh Dương An Kỳ, bốn người quỳ gọn gàng ngay ngắn.

Cô hài lòng gật đầu: “Qùy không tệ, tư thế khá chuẩn.”

“Đường Cửu Cửu, mày, cái đồ nghịch nữ này, rốt cuộc mày làm gì với tao!” Đường Tam Đức tức giận trên trán đều nổi gân xanh lên, hận không thể bóp chết đứa con gái lớn này.

Đường Cửu Cửu nhấc chân móc một cái ghế qua, ngồi ở trước mặt bốn người, hưởng thụ bốn người quỳ lạy cô, cười tươi như hoa nói: “Không phải thích bảo người quỳ sao? Vậy thì ông quỳ đi.”

Nói xong cô lập tức cầm lấy cổ tay của Đường Vân Vân không thể chuyển động, trên tay có thêm một con dao găm nhỏ nhắn, Đường Vân Vân bị dọa không nhẹ, cô ta đã lĩnh giáo qua bây giờ Đường Cửu Cửu điên bao nhiêu.

“Mày muốn làm gì, tao nói cho mày biết gϊếŧ người là phạm pháp đó!” Đường Vân Vân bị dọa trực tiếp đái ra quần.



Một mùi nướ© ŧıểυ bốc lên, Đường Cửu Cửu nhăn mũi ghét bỏ, lưỡi dao sắc bén cắt trên cổ tay Đường Vân Vân, máu lập tức chảy xuống.

“Yên tâm, cô muốn chết cũng không dễ dàng như vậy đâu, chỉ là không muốn để lại máu của tôi trong cơ thể dơ bẩn này của cô.” Đường Cửu Cửu ghét bỏ thả cô ta ra, chạm vào đầu ngón tay của cô ta ghét bỏ lau lên quần áo của cô ta.

Quản gia chạy vào nhìn thấy một cảnh như vậy thì há hốc mồm.

“Còn đứng ngốc ở đó làm gì, gọi tất cả vào cho tôi, bắt lấy con tiểu tiện nhân này.” Dương An Kỳ vừa kinh sợ lại căm giận, đã phát run vì tức giận.

Quản gia đáp lại một tiếng, lập tức chạy ra ngoài gọi người, tất cả hai mươi mấy người hầu và tài xế xông vào, Đường Cửu Cửu nhìn những gương mặt quen thuộc này, mỗi một người đều đã từng bắt nạt cô, vì vậy một người xông qua thì lại bị đá bay một người, hai người đến thì đá bay một đôi.

Hơn nữa cô chuyên đá vào vật trang trí trong phòng khách, Đường Tam Đức vô cùng thích đồ sứ cổ, còn thích khoe khoang, đều đặt đồ sứ yêu thích ở nơi dễ thấy.

Thế nên ông ta quỳ trên đất nhìn những món đồ sứ mà bản thân đã tiêu rất nhiều tiền mua, từng cái từng cái bị đập vỡ, ông ta đau lòng trái tim sắp vỡ ra.

“Đường Cửu Cửu, mày dừng tay lại cho tao!” Đường Tam Đức thật sự muốn hộc máu.

Hai người cuối cùng bị đá bay ra ngoài, đập nát hai chiếc bình hoa cổ cao hai mét mà Đường Tam Đức yêu nhất.

Tiếng vỡ tan đùng đùng, nghe đến vô cùng vui tai.

“Thật không thú vị, đã vỡ mất rồi, lần sau ông lại mua một ít đặt ở đó gọi tôi đến, để tôi nghe âm thanh này lần nữa.” Đương Cửu Cửu không có chút tiếc nuối nào nói.

Đường Tam Đức thật sự muốn hộc máu, đồ sứ lên đến trăm triệu, cứ như vậy bị cô đập nát!

“Cô… cô chủ, cô thật sự đã quay lại sao?” Một giọng nói quen thuộc lại xa lạ vang lên, Đường Cửu Cửu quay người đã nhìn thấy mẹ Lưu đứng ở cửa, đôi mắt đẫm lệ nhìn cô.