Hai đứa bé cảm thấy nhất định là lý do như vậy, bọn chúng quyết định ăn tôm hùm trước, ăn no trước rồi mới đi tìm cha.
Bọn họ đã phân tích rồi, cha của bọn họ ở trong thành phố này, bởi vì đây là thành phố mà mẹ đã lớn lên.
Có tiếng cửa phòng bị gõ, sau đó có một cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn ló ra, Đường Tiểu Trạch đi vào, ngoan ngoãn đặt nguyên một con tôm hùm lên bàn trong phòng của mẹ, sau đó lại ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Đường Cửu Cửu thu hồi cảm xúc, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười, xem ra ba đứa con của cô là sinh ba cùng trứng, giống nhau như đúc.
Trước kia, cô thích cho hai đứa bé ăn mặc xinh xắn giống hệt nhau, cho dù là món đồ gì cũng là hai phần giống nhau, bởi vì từ nhỏ đến lớn cô đã chịu đủ khổ sở vì cha mẹ thiên vị, cô chỉ muốn hai cô con gái có được tình yêu thương nhiều như nhau.
Có nhiều lúc, tất cả mọi người đều không phân biệt rõ được hai người bọn chúng, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng nhầm lẫn hai chị em, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kỳ diệu, đó là con gái do cô sinh ra, làm sao cô có thể nhầm lẫn được?
Điện thoại di động của Đường Cửu Cửu vang lên, cô nhìn dãy số quen thuộc p trên điện thoại cười khẩy bắt máy.
“Cha nghe nói con đã về rồi?” Giọng của Đường Tam Đức nghe không ra là vui hay buồn.
“Có việc gì?” Giọng nói của Đường Cửu Cửu rất lãnh đạm, với người cha thiên vị này, cô không có gì muốn nói.
Ông ta chưa từng tham gia vào chuyện gì làm tổn thương mình, nhưng sự thờ ơ của ông ta chính là sự tổn thương lớn nhất, khiến cho tất cả mọi người đều dám thương tổn cô, để cho cô mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng.
“Nếu đã trở về, liền về nhà một chuyến, cha có việc nói với con.”
“Để tôi trở về, tôi sợ ông sẽ hối hận.” Đường Cửu Cửu lạnh lùng nhếch môi, giọng nói thản nhiên.
“Nơi này là nhà của mày, về hay không thì tùy mày.” Đường Tam Đức nói xong trực tiếp cúp điện thoại, vẫn lạnh nhạt như cũ.
Đường Cửu Cửu cầm điện thoại di động, đương nhiên cô phải trở về, cô còn muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.
Đường Tam Đức cúp điện thoại, sắc mặt ảm đạm, vợ hiện tại của ông ta Vương Lệ Quyên nói: “Cửu Cửu nói gì vậy? Con bé có trở về không?”
“Không biết! Thích về thì về!” Lúc này Đường Tam Đức cực kỳ tức giận.
“Nó nhất định phải trở về, con quên Phượng Cẩn Niên đã nói gì sao? Nếu như không giao Đường Cửu Cửu ra, sẽ làm cho nhà họ Đường vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được! Bốn năm rồi, nếu không phải Tâm Điềm có bản lĩnh, dựa vào thực lực chống đỡ gia đình chúng ta, nhà họ Đường thật sự xong rồi! Mẹ nói nó là sao chổi! Năm đó sao lại không gϊếŧ nó chết được.” Gương mặt được Dương An Kỳ chăm sóc tốt trở nên tàn nhẫn, móng tay trượt qua ghế sofa bằng gỗ lim, tạo ra vết trầy xước.
“Mẹ, Đường Cửu Cửu đắc tội nhà họ Phượng, lại hại chúng ta thê thảm như vậy, còn đánh con một trận, nhất định phải nghĩ cách lừa cô ta trở về dạy dỗ một chút! Mẹ, mẹ cũng biết bệnh của con lại tái phát rồi, không phải đã có ngân hàng máu làm sẵn rồi sao?”
Đường Vân Vân thật sự rất hận Đường Cửu Cửu, nhưng mà nghĩ đến cô sẽ tùy ý lấy máu cho mình, có thể hành hạ con tiện nhân kia, cô ta đành phải tạm thời nhịn trước.
Dương An Kỳ nghe nói như vậy, ngược lại bình tĩnh, nói: “Con nói cũng đúng, nhưng Đường Cửu Cửu đã xúc phạm rất nặng đến nhà họ Phượng, mấy năm nay nhà họ Phượng cứ tới đòi người, chúng ta giao người ra ngoài, chắc chắn sẽ đem người đi xử lý.”
“Mẹ, mẹ nghĩ đi, Phượng Cẩn Niên nói như thế nào cũng là chồng chưa cưới của con, năm đó anh ấy bởi vì chuyện con cái nên mới hủy hôn lễ, dù sao là anh ấy nợ con, đến lúc đó con nói với anh ấy, nếu anh ấy ngược đãi đủ rồi, thì đưa cho con xử lý, đến lúc đó chúng ta liền nhốt Đường Cửu Cửu lại, làm ngân hàng máu sống cho con.” Đường Vân Vân suy tính rất tốt, ôm cánh tay mẹ làm nũng.