Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Tên A Giả O

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lão A vốn cho rằng chuyện này kết thúc xong xuôi hắn có thể tạm quên vụ động dục, nguyên một năm sau thoải mái bình chân như vại.

Nhưng mà sự thực vẫn tàn nhẫn vả khuôn mặt trắng noãn của hắn.

Hắn thật sự đánh giá quá thấp trình độ vô liêm sỉ của mình.

Một hôm, hắn phát hiện bàn sau đã ba ngày không lên lớp, nhất thời hết sức kinh ngạc. Tuy rằng trường O kỷ luật lỏng lẻo cũng chẳng mấy người muốn học tập, thế nhưng điểm danh vẫn rất nghiêm.

Tiểu O nghe vậy từ trong chồng toán học ngẩng lên ồ một tiếng: "Hắn đến kỳ động dục."

Lão A đại kinh thất sắc: "Động dục là có thể xin nghỉ?"

Tiểu O vẫn còn đắm chìm trong bể học: "Đúng vậy. Bất quá anh yên tâm chúng ta dùng thuốc ức chế sẽ không ảnh hưởng tới học tập"

Lão A cạn lời.

Lão A tâm đều nát.

Buổi tối hôm đó trở lại, Lão A liền đem nước hoa hắn mới mua loảng xoảng ném xuống đất.

Tiểu O đẩy cửa vào ngửi thấy khí vị nồng nặc khắp phòng cùng Lão A nằm trên giường dẹo thành bánh quai chèo, mặc dù chưa đến mức thất kinh như lần trước nhưng rõ ràng vẫn ngây ngẩn: "Anh giai, anh không phải đã dùng thuốc ức chế sao?"

Lão A yếu đuối mà không đánh mất vẻ quyến rũ liếc mắt nhìn cậu, rưng rức nói: "Tôi... tôi cũng không biết... A... không biết tại sao... Thân thể nóng quá... Thật khó chịu..."

Tiểu O nhìn trên drap giường đen da thịt Lão A càng thêm bóng loáng nhẵn nhụi như búp bê sứ lại bởi vì tìиɧ ɖu͙© nhuộm màu ửng hồng, quyết đoán rút bình thuốc ức chế kia ra.

Đối diện ánh mắt Tiểu O tha thiết chân thành, Lão A vừa thở dốc vừa tỏ vẻ mình đến kỳ động dục lần này không ghê gớm như trước đây cũng không cần lãng phí thuốc đắt giá như vậy. Thuốc ức chế này một lần bao một năm chính mình vẫn phát tình chỉ sợ do thể chất miễn dịch, mặc kệ mình yên lặng một lát sắp đỡ rồi. Tiểu O cậu đi mau, đừng bởi vì anh chậm trễ buổi tự học trên thư viện.

Tiểu O cảm động đỏ vành mắt, liền vội vàng nói: "Anh giai, anh ở nơi này động dục khó chịu như vậy tôi làm sao nỡ bỏ mặc anh thời gian học tập tuy rằng quý giá nhưng anh quan trọng nhất ngày hôm nay bài tập đại số đành không làm tôi phải ở lại chăm sóc anh."

Lão A vội vã chống người liên tục xua tay sau đó bởi vì thân thể thực sự quá mức suy yếu mẫn cảm liền ngã trở lại giường: "Em giai, tất cả dùng đại cục làm trọng. Học tập quan trọng nhất trên đời, há lại vì huynh đệ bỏ lỡ. Vì lí tưởng bình quyền AO của chúng ta em nhất định phải dốc sức nỗ lực chứng minh cho cả thế giới biết chúng ta chẳng hề thua kém bọn họ mặc kệ anh em mau đi đi."

Tiểu O nước mắt lộp cộp rớt xuống: "Anh, sao anh đối em tốt như vậy..."

Lão A thở dốc không ra hơi: "Có đáng gì đâu nhanh đi học tập chính là vương đạo..."

Vì vậy Tiểu O rưng rưng rời đi, trước đó còn không quên tha thiết dặn dò: "Anh giai, em cảm thấy mùi vị tín tức tố của anh hơi khác lần trước anh rảnh rỗi đi bệnh viện kiểm tra thử xem."

Lão A thầm nghĩ: Lần trước anh ném nước hoa hàng hiệu lần này quăng hàng fake mùi vị có thể giống nhau sao?

Sau đó hắn phất tay cáo biệt Tiểu O thuận tiện dặn cậu đừng quên xin nghỉ với phụ đạo viên giúp hắn.

Sau đó truyền thuyết về Lão A hở ra cái liền động dục vang danh omega tín tức tố siêu dồi dào đã đi vào lịch sử Học viện O.

Lão A cùng Tiểu O như hoa nở giữa trời xuân sinh trưởng khỏe mạnh nơi đây.

Bởi A thiên phú vốn tốt hơn O gấp nhiều lần, Lão A coi như mỗi ngày làm biếng trên giường chẳng học cũng chẳng ghi chép bài vở, nhưng mỗi lần kiểm tra vẫn đứng hàng đầu thậm chí có lúc thi còn tốt hơn Tiểu O.

Tiểu O mỗi ngày nỗ lực học tập đến 11 giờ học đến mép tóc đều sắp cao ngang thứ hạng (aka hói:)), mỗi sáng sớm chạy bộ trở về nhìn thấy Lão A nằm trên giường đắp mặt nạ ngủ còn thơm hơn bánh rán trái cây còn ba ngày hai hôm động dục còn chất trên tủ đầu giường bảng kết quả học tập điểm cao hơn mình rất nhiều, tâm cũng chưa từng sinh đố kỵ.

Cậu vui cười hớn hở đặt điểm tâm mua cho Lão A xuống thầm nghĩ Lão A thật lợi hại 2 anh em ta nhất định có thể nỗ lực thực hiện giấc mộng bình quyền AO.

Từng ngày trôi qua.

Nói thật cuộc sống Lão A trong mắt người khác xem ra rất chi là tẻ nhạt. Hắn không chỉ làm tên xử nam chẳng màng sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© còn làm tên trạch nam chẳng quan tâm đời sống về đêm. Mỗi ngày chỉ biết đắp mặt nạ ăn ngủ skincare, mỗi tuần vận động mạnh nhất chính là đi bộ hai vòng trên phố cùng Tiểu O tham gia diễu hành đòi bình quyền, cũng chẳng biết cái thân da trơn thịt mềm kia nuôi cho ai xem.

Mỗi lượt Tiểu O nghe dạng đàm tiếu kiểu đó luôn rất tức giận, thường xuyên lớn tiếng phản bác. Bản thân Lão A ngược lại chưa hề quan tâm, có thể sống như một O mỗi ngày lén lút lười biếng đã đủ hạnh phúc, huống chi cuộc đời hắn so với O còn thanh nhàn hơn. Tuy rằng hắn cũng rất tò mò sống về đêm với sinh hoạt tìиɧ ɖu͙©, song loại hoạt động dễ bại lộ danh tính này, hắn tốt nhất đừng đi tìm đường chết thì hơn.

Lão A vẫn cho rằng mình có thể mỗi ngày ngồi vững như chó đá giữa một đám Omega trải qua tháng ngày thần tiên, tương lai cầm văn bằng ra ngoài xã hội dựa vào bản lĩnh học tại trường cộng sắc đẹp trời sinh câu dẫn một tên cao phú soái sau đó tiếp diễn con đường sống trong nhung lụa hạnh phúc như chó cảnh của mình.

Nhưng mà sinh hoạt giống như túi tín tức tố hỗn tạp, anh vĩnh viễn không đoán ra một khắc sau sẽ là hương vị gì.

Sinh hoạt Lão A giống như tàu Titanic, đang lái liền đυ.ng núi băng, sau đó lật.

Lại như hết thảy văn ABO khuôn sáo cũ vậy, mỗi một Omega không ngừng vươn lên hô lớn bình quyền AO đều sẽ gặp một A thân cao trên 1m8 thô soái đen hôi hàng to xài tốt sau đó bắt đầu cuộc tình có một không hai tôi theo người đuổi tôi sủng người người nói thỉnh tôn trọng bình quyền tôi ngược người người nói người yêu tôi mất rồi... Đương nhiên vụ này chả liên quan méo gì tới Lão A.

Mà liên quan tới tiểu trúc mã của hắn, bạn nhỏ O.

Cậu vừa biết yêu.

Tiểu O mới đầu phi thường kiên định biểu thị kể cả tôi yêu cường A tôi vẫn mãi dốc lòng với chủ nghĩa quyền Omega tôi sẽ không từ bỏ lý tưởng của mình trở thành nhà khoa học O đầu tiên trên đất nước này yêu đương loại chuyện vặt làm sao có thể ngăn cản tôi tâm vững như núi cùng tri thức như biển rộng mạnh mẽ như báo gấm lao nhanh giữa rừng hoang.

Sau đó cậu bởi vì cùng cường A kia xem phim suốt đêm ngủ gật qua kì thi toán học.

Tiểu O nhìn giấy báo học lại vừa lau nước mắt vừa nói tôi không hối hận vì yêu tôi có thể từ bỏ tất cả.

Tiểu O ngày càng bận rộn, nếu không phải hẹn hò yêu đương với tên Cường A Lão A chưa từng gặp mặt kia thì phải cày bù toán trong thư viện, thời gian ở cạnh Lão A càng ngày càng ít.

Lão A cũng chưa hề nói gì, cũng chỉ thấy thiêu thiếu, lúc tỉnh dậy thiếu một phần điểm tâm nóng hôi hổi lúc nổi máu diễn hắn quậy phá tứ tung thiếu đi khán giả duy nhất đứng xem khóc thút thít mà thôi.

Không có gì ghê gớm.

Chỉ tội Tiểu O cả ngày bận rộn, như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, hắn chưa tìm được cơ hội nhắc nhở cậu đúng hạn uống thuốc ức chế.

Sau đó Tiểu O liền quên mất.

Sau đó Tiểu O liền phát tình.

Sau đó Tiểu O liền bị đè.

Sau đó Tiểu O liền bị đá.

Thời điểm Tiểu O kể chuyện này với Lão A rất bình tĩnh, cậu nói cho Lão A lí do Cường A kia quăng cậu chính là đè xong cảm thấy làn da cậu không đủ trắng lông mi không đủ dài mông không đủ vểnh eo không đủ thon mấu chốt nhất là nước mẹ nó còn không đủ nhiều đè lên chẳng chút nào sảng khoái.

Tiểu O nói xong cũng cúi đầu thưởng thức cốc trà Lão A bưng cho cậu, cười tự giễu: "Đại khái tại tôi uống nhiều thuốc ức chế đi, bọn họ đều nói tôi không giống O."

Lão A thầm nghĩ: Đúng đấy, cậu một nhóc O da dẻ còn không trắng bằng tôi lông mi không dài bằng tôi cái mông không vểnh bằng tôi eo còn không nhỏ như tôi nói không chắc rêи ɾỉ cũng không êm tai bằng tôi.

Kỳ thực chuyện này Tiểu O không tự nói Lão A cũng biết, dù sao đều truyền khắp học viện. Bất quá loại truyện khuôn sáo cũ này kỳ thực cũng chẳng hề đáng xem.

Một O yêu trúng tra A, hai người chia chia hợp hợp cuối cùng vẫn nhất định về bên nhau. Dù sao Tiểu O đã bị cường A kia đánh dấu, hai người không bên nhau vậy chẳng phải thành BE.

Mọi người đều dồn dập an ủi Tiểu O, không có chuyện gì nhóm tra A vừa bắt đầu đều như vậy, chờ ngày nào đó cậu xuất ngoại du học ra tai nạn xe cộ nằm viện sau đó phát hiện ra mắc bệnh ung thư bệnh trầm cảm tam thể nhất vị hội chứng mèo kêu tính mạng hấp hối thoi thóp sắp sửa không còn sống lâu trên đời, gã sẽ bất chợt phát hiện tình yêu của gã đối với cậu chôn sâu tận đáy lòng yêu không tiếc bất cứ giá nào dù cho bỏ qua hoạt động sale giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ tại siêu thị cũng phải tới thăm cậu. Sau đó 2 cậu thiên lôi câu địa hỏa, tại trên giường bệnh cậu đột ngột lại sức trùng hợp vào kỳ động dục, vui vẻ sảng khoái sau đó từ đây bên nhau. Nếu cậu cứu lại được là có thể bắt đầu sinh hoạt vợ chồng mỹ mãn, không cứu được cậu còn có thể mang theo tình yêu chân thành rời đi thế gian.

Tiểu O cười khổ, thầm nghĩ: Lí do gã đá tôi chính vì gã đè tôi không thể sảng khoái cơ mà.

Lão A chờ Tiểu O nói xong, bảo cậu: "Khóc đi."

Tiểu O cố cười khẽ lắc đầu.

Lão A đứng dậy: "Thế đợi ở đây tôi đi tìm A kia bàn đạo lý."

Tiểu O lập tức bật khóc: "Anh không thể đi anh không thể đi."

Lão A: "Đừng lo, tôi biết tôi là O gã là A tôi đánh không lại gã tôi chỉ đi bàn đạo lý với gã."

Tiểu O khóc càng thương tâm: "Anh thông minh như vậy tài ăn nói lại tốt tôi sợ anh thuyết phục được gã tôi phải cùng người như thế HE sau đó sống chung suốt đời."

Lão A: "Vậy được, tôi không bàn đạo lý, tôi đánh gã một trận hả giận."

Tiểu O liền vội vàng kéo hắn: "Anh giai, tuy anh là O nhưng tôi vẫn luôn tin tưởng AO đều giống nhau, huống hồ anh ưu tú như vậy thể năng lại tốt, tôi không phải hoài nghi anh có thật sự đánh chết gã không, nhưng chỉ dựa theo ngày tính ra anh cũng sắp tới kỳ động dục, đừng ngàn dặm xa xôi chạy đi dâng thịt vào miệng sói."

Lão A gỡ cái tay dính đầy nước mắt nước mũi kia: "Không vấn đề, tín tức tố tôi luôn phân bố hỗn loạn tháng trước tôi mới động dục 3 lần đã tiêu hao hết phần tháng này, sắp tới sẽ không động dục. Cậu rảnh rỗi ở đây làm thêm ít đề toán, tôi đi một chút trở lại ngay."

Lão A vừa vào quán bar liếc mắt liền phát hiện ra ai là tên cường A kia. Dù sao nguyên cái quầy rượu oanh oanh yến yến đều vây quanh gã, muốn không nhận ra cũng khó.

Tra A kia đứng giữa hàng đống sắc nước hương trời đang cảm thán bản thân nhân sinh cô quạnh tri kỉ hiếm thấy, giương mắt liền tia trúng một tuyệt thế mỹ nhân đi về phía mình. Mỹ nhân kia da trắng xinh đẹp khí chất cao quý, tư thái diễm lệ cử chỉ quyến rũ giữa hàng lông mày còn vương nét trẻ con, tựa như đóa mẫu đơn, vừa yêu diễm lại đoan trang. Eo nhỏ chân lại mẹ nó quá dài, mặc quần tây dây yếm khỏi nói dụ người bao nhiêu. Tra A không khỏi ngây dại.

Đại mỹ nhân kia vừa tiến đến nguyên cái quầy bar trong khoảnh khắc liền lặng như tờ, Lafite 82 đặt trước hắn cũng nhạt nhòa đi. Hắn bước nhanh tới phía tra A, mấy tay già đời trong quán rượu nhìn tình hình đều biết tí nữa chắc chắn có dưa ăn, dồn dập rướn cổ lên hóng hớt.

Lão A đi tới trước mặt người kia chả chút do dự cho gã ăn cái tát sau đó quay đầu chuồn, giữa tiếng hút khí của quần chúng ăn dưa thầm nghĩ: Nện xong bỏ chạy thật kí©h thí©ɧ.

Sau đó còn chưa rời đi quán bar vài bước liền bị người ấn ở trên tường, ngẩng đầu liền thấy tra A tà mị cười với hắn: "Mỹ nhân, em đã thành công khiến tôi chú ý."
« Chương TrướcChương Tiếp »