Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Tên A Giả O

Chương 1

Chương Tiếp »
Lão A là người thành thật, giữa thế giới táo bạo ồn ào này, hắn duy trì bản phận, chưa bao giờ tinh tướng. Hắn không giả B, thế nhưng giả O.

Giả O là một ngành học, anh phải điệu, phải da trắng xinh đẹp, phải thân kiều thể yếu dễ đẩy ngã, phải thỉnh thoảng đến kỳ động dục, phải tại đúng thời điểm tên Alpha nào đó thân cao trên 1m8 thô soái đen hôi JJ siêu cứng đi ngang qua vừa vặn mềm mại ngã vào l*иg ngực dày rộng chắc chắn kia mà đảm bảo không hôn đất.

Biển học vô bờ, Lão A mang bầu máu nóng ở giữa đại dương giả O bơi chó gần 20 năm. Mặc cho người khác nghi ngờ hiện thực trắc trở như mưa đá vả bốp bốp trên mặt, hắn vẫn cố gắng để không bị sóng tạt chết ngất trên bờ đất.

Nếu ai hỏi tại sao Lão A phải sống khổ cực như vậy chẳng nhẽ mang nỗi khổ tâm bất đắc dĩ gì trong lòng? Lão A nhất định sẽ chẳng chút do dự đáp: Giả O khổ cực cái rắm, làm O siêu hạnh phúc được không?

Nhớ năm đó Lão A, một thiếu niên xuất thân gia đình trí thức, môi hồng răng trắng mi thanh mục tú, mọi người nhìn hắn lông mi thiệt dài da thịt mịn màng vô cùng, đều dồn dập tiên đoán đứa nhỏ này chắc chắn thụ.

Trưởng bối trong nhà thường xuyên giáo dục hắn: Con hiện tại chỉ cực khổ 1 - 2 năm, chờ đến thời kỳ trưởng thành phát dục thành O cũng khỏi cần cố gắng nữa, mỗi ngày ăn ngủ chăm sóc da trang điểm học cách câu dẫn nam nhân, ngày tháng tươi đẹp biết bao.

Lão A nghe lời này liền rất vui vẻ, tuy rằng hôm nay bài tập hơi nhiều thế nhưng chả liên quan, hắn sắp đến thời kỳ trưởng thành rồi khỏi lo làm bài tập.

Hắn chẳng phát hiện sau lưng ánh mắt các trưởng bối đau thương cùng than thở không thành tiếng.

Bởi vậy khi hắn nhận được giấy kiểm tra sức khỏe! Giây phút đó nội tâm gần như tuyệt vọng: Các người mẹ nó tính sai hở?! Ông đây sao có thể là A? Ông da dẻ trắng bao nhiêu nhẵn nhụi bao nhiêu, eo nhỏ bao nhiêu mông vểnh bao nhiêu ông sao có thể là A?!!!

Lão A tức giận hung hăng đập giấy lên trên bàn yêu cầu câu trả lời hợp lý sau đó bởi vì gây rối trật tự công cộng có hiềm nghi đe dọa nhân viên y tế bị đánh đuổi ra ngoài.

Lão A sống nhiều năm như vậy vẫn luôn được người coi như O đối xử, tựa cốc thủy tinh được cẩn thận nâng trong lòng bàn tay, nào đã chịu oan ức cỡ này, tức giận giậm chân muốn rơi nước mắt. Nước mắt rơi đến một nửa liền hết nhịn nổi gào hướng bên trong: Các người nhìn tôi khóc ôi chao! A nào có dễ khóc như vậy tôi con mẹ nó tuyệt đối là O!

Người ở bên trong bộp một tiếng đem giấy khám sức khỏe rơi trên bàn quăng vô mặt hắn.

Lão A mang theo giấy khám ủ rũ cúi đầu đi trên đường, gặp Tiểu O cũng đang ủ rũ cúi đầu.

Tiểu O coi như thanh mai trúc mã với hắn, tình cảm đôi bên không tệ.

Cả hai nhìn nhau.

"Cậu..." "Anh..."

"Cậu cũng..." "Anh cũng..."

"Ai..." "Ai..."

Hai người đồng cảnh ngộ kề vai sát cánh đi trên đường, nắng hoàng hôn kéo cái bóng bọn họ dài thật dài.

Hai người thật lâu không nói gì, cuối cùng vẫn là Lão A mở miệng trước: "Bọn họ cũng đánh cậu sao?"

Tiểu O nghe vậy kinh hãi đến biến sắc, nhảy ra một bước ngắm nghía kỹ mặt Lão A: "Bọn họ đánh anh?"

Lão A lòng không thoải mái: Vì qué gì chỉ mình tôi bị đánh.

Tiểu O tức giận bất bình: "Hiện tại O đều mất nhân quyền như thế sao? Coi chúng ta thành công cụ sinh dục tiết dục thì thôi còn muốn trút giận lên chúng ta!"

Lão A thoáng nhướn mi: Cái gì? Mụ nội nó cậu là O? Thế còn bày đặt giả đáng thương với tôi cái rắm!

Ngẫm lại vị thanh mai trúc mã này nhà hắn, tuy rằng trông sặc mùi O, nhưng lại là một O rất có lòng cầu tiến. Mỗi ngày học tập tốt đúng hạn nộp bài vở hàng tối chạy đủ 2 km kiên trì lý tưởng trở thành nhà khoa học hàng đầu cống hiến vì sự nghiệp nghiên cứu phát triển tổ quốc. Nhờ thời kỳ động dục ngọt ngào chết người, O rất ít có cơ hội học tập đào tạo sâu cũng chẳng mấy tổ chức nghiên cứu đồng ý nhận O, cho nên lý tưởng Tiểu O chỉ khả thi khi làm A hoặc kém nhất cũng phải làm B.

Ai, thiên địa bất nhân. Lão A nghĩ như vậy.

Hai người trầm mặc đi suốt dọc đường, Tiểu O bỗng nhiên mở miệng: "À này... Anh có thể cho tôi mượn chút tiền không..."

Lão A bối rối, nhưng vẫn hỏi cậu muốn dùng làm gì.

Tiểu O nói trước cậu điều tra tư liệu, giấy khám sức khỏe chỉ dùng một loại mực đặc biệt in, trước cậu vì ngăn ngừa vạn nhất tích góp tiền từ chợ đêm mua một bình...

Lão A: "Sau đó?"

Tiểu O thở dài: "Tôi quên chưa mua bút xóa loại đặc biệt."

Lão A trong lòng hơi động, vẻ vui sướиɠ chậm rãi lan trên hàng lông mày. Hắn ôm lấy vai Tiểu O: "Hai anh em ta quen biết bao lâu chứ, tiền này khỏi cần trả lại, cậu đem mực nước kia đưa anh mượn xíu được không?"

Tiểu O: "Ok!"

Sau đó hai đứa kề vai sát cánh hoan hỉ về nhà.

Sau đó Tiểu O bởi vì làm giả kết quả kiểm tra sức khỏe bị một cước đá khỏi Học viện Khoa học kỹ thuật Hoàng gia, cong đuôi cõng túi tiền trở về trường học dành riêng cho O, đẩy cửa phòng ngủ liền nhìn thấy Lão A ngẩng đầu thăm hỏi: "Nhá, thiệt đúng dịp nha ông bạn."

Lão A phi thường thuận lợi mà xâm nhập vòng tròn O. Dù sao, chẳng ai ngờ tới sẽ có tên A thiểu năng trí tuệ nào ngụy trang thành O cả.

Tiểu O để túi đeo lưng xuống liền bắt đầu khóc rống với Lão A. Lão A nhìn thấy cậu khóc ngẩn người, thầm nghĩ lẽ nào nhìn thấy đồng hương phải khóc bày tỏ vui mừng mới là phản ứng bình thường của O? Mẹ nó ông đây không thể lộ tẩy.

Sau đó 2 người bắt đầu ôm nhau khóc rống, khóc xong, Tiểu O tỉnh táo lại, Lão A cũng nhân cơ hội làm bộ làm tịch.

Tiểu O lau nước mắt bảo hắn: "Anh giai, không nghĩ tới đôi ta đều lộ tẩy. Gặp gỡ ở đây cũng coi như duyên phận, chúng ta không thể cúi đầu ủ rũ, chúng ta phải tiếp tục nỗ lực, chúng ta phải chứng minh cho cả thế giới thấy O cũng có thể làm nên thành công!"

Lão A thầm nghĩ: Nỗ lực cái tró, ông đây không muốn nỗ lực nên mới giả O.

Thế nhưng hiếm thấy O lên tinh thần, Lão A cũng chẳng muốn tranh luận với cậu. Giúp Tiểu O thu thập đồ xong, kêu cậu sớm tắm rửa đi ngủ.

Lão A trước vẫn luôn ở một mình, bỗng nhiên thêm bạn cùng phòng hắn vốn không ưng. Mọi cử động bị người thấy, nhỡ may lộ tẩy trách ai, chẳng ngờ tới ngày tháng thậm chí càng tươi đẹp.

Tiểu O là một bạn cùng phòng rất tốt, mỗi ngày đều quét tước trực nhật chẳng oán giận câu nào, sáng sớm chạy bộ trở về còn mua bữa sáng cho Lão A, phần lớn thời gian đều đang yên tĩnh học tập tuyệt đối không quấy rầy Lão A skincare, còn thường thường đem mỹ phẩm dưỡng da trường học phát tặng cho Lão A. Hơn nữa Lão A còn thông qua cậu để tìm hiểu nắm rõ trạng thái tâm sinh lý một O bình thường, dễ dàng giúp hắn ngụy trang bản thân.

Sinh hoạt ngày ngày trôi qua, Lão A càng thêm thích bạn cùng phòng này. Một hôm Lão A đang nằm trên giường đắp mặt nạ ăn hoa quả Tiểu O gọt cho hắn, nhìn thấy Tiểu O bọc khăn lông từ phòng tắm đi ra. Giọt nước trên tóc lăn xuống, trượt trên thân thể đẹp đẽ kia, rớt xuống sàn nhà. Tiểu O lập tức lau sạch nước dưới đất miễn cho lát nữa dẫm lên dính bẩn. Lão A tâm tình rất tốt, ngẫm lại mấy tháng nay cảm xúc mình biến hóa, nhịn không được cảm khái: "Thật là thơm."

Tiểu O: "???"

Lão A: "...."

Tiểu O cảnh giác: "Trên người tôi có mùi vị gì sao?"

Lão A: "Không có gì tôi nói miếng táo này thật thơm."

Tiểu O: "Ừ tôi còn tưởng rằng..."

Tiểu O buổi tối hôm đó liền phát tình.

Lão A ngửi mùi vị thiếu chút nữa không sợ đến nhảy xuống từ cửa sổ lầu 2.

Mùi vị quá nồng thì thôi, cùng lắm mở cửa sổ ra thông gió sáng mai lại nói. Nhưng mà Tiểu O còn ở trên giường uốn tới ẹo lui, còn kêu lãng. Khung cảnh này quá kí©h thí©ɧ. Lão A vẫn là xử nam ngây thơ, nào chịu nổi. Hắn mỗi ngày ăn ngủ dưỡng da trang điểm học cách câu dẫn đàn ông đâu biết bị câu dẫn nên làm cái gì.

Hắn chạy trối chết.

Mặc áo ngủ chân trần chạy tới tiệm thuốc mua thuốc ức chế cho Tiểu O.

Ngày hôm sau chủ nhiệm biểu dương hắn trước toàn trường vì tinh thần quan tâm bạn bè chẳng ngại rét lạnh, đồng thời tri kỷ mà phổ cập khoa học cho hắn, không cần thần hồn nát thần tính như vậy mỗi O đều sẽ xuất hiện kỳ động dục hàng tháng. Tiểu O tỉnh lại xong còn nắm tay hắn cảm động nước mũi đều chảy ra. Tại giữa bầu không khí ấm lòng này, Lão A mặt ngoài manh nam rơi lệ nội tâm mãnh nam rơi lệ: Bà nội ơi ba má ơi ngày hôm qua con sững sờ một lát đã cứng mẹ nó rồi lần sau bất cẩn nhịn không được đè cậu ta chẳng phải sẽ lòi thân phận A sao!!!

Lão A làm người rất dối trá, hắn lập tức liền nhân cơ hội giả mù sa mưa bảo Tiểu O: "Em giai, tuy rằng anh cũng là O em động dục đối với anh không một chút ảnh hưởng nào thế nhưng nhìn thời gian học tập quý giá của em bị chậm trễ anh đây thật sự rất đau lòng. Chỗ anh có chút thuốc ức chế loại mạnh mua được từ chợ đen, dùng một lần bao một năm."

Tiểu O cảm động không kìm lòng nổi: "Anh, đồ trên chợ đen nhất định rất đắt..."

Lão A ý vị sâu xa: "Đắt nữa cũng không đắt bằng thời gian học tập."

Tiểu O rưng rưng nhận món quà này, thầm nghĩ tương lai nhất định phải dốc lòng báo đáp Lão A.

Lão A mặt ngoài tình thâm nghĩa trọng trong tâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối hôm đó Lão A cũng phát tình.

Đương nhiên là giả, hắn quăng nước hoa xuống đất, tung khắp nơi, khí vị nồng nặc.

Trong đầu hắn hồi tưởng lại phản ứng Tiểu O ngày đó, cũng học ở trên giường ưm ưm a a lăn qua lăn lại uốn tới ẹo lui, bộ dáng vừa sung sướиɠ vừa đau khổ. Đại khái là bung lụa quá, mẹ nó còn cứng thật rồi. TruyenHD

Tiểu O từ bên ngoài trở về nhìn thấy tình thế này liền hoảng loạn, tư liệu học tập quý trọng nhất đều rớt trên đất.

Lão A làm bộ phi thường thống khổ phi thường khó chịu cầu cứu Tiểu O. Tiểu O nhìn mặt hắn ửng hồng lại càng choáng váng.

Lão A vừa khó khăn thở dốc vừa tỏ vẻ nếu không kịp đi tiệm thuốc mua cho hắn một bình ức chế liệu có thể mượn bình hạng mạnh kia dùng một chút. Lão A mắt ngậm cảnh xuân lúng liếng nước bên trong còn mơ hồ chứa ánh sao.

Tiểu O ngây ngốc nhìn, gật đầu như gà mổ thóc, không biết tại sao nước mắt cũng chảy xuống: "Dùng đi dùng đi đây chính là anh mua anh làm sao ngốc như thế đồ mắc như vậy chính mình không nỡ dùng lại dành cho tôi."

Lão A vừa thở hổn hển dùng tay sờ soạng cổ mình, vừa dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ: Mụ nội nó mi nhanh chóng đưa thuốc ra, ông đây đâu chỉ cứng rắn khó chịu, ông đều sắp bắn.

Nước mắt nhạt nhòa tầm mắt Tiểu O, dẫn đến cậu chẳng thể thấm Lão A ám chỉ. Nội tâm cậu âm thầm phát thệ đời này nhất định coi Lão A thành người bạn tốt nhất vĩnh viễn không rời không bỏ.

Mãi đến lúc Tiểu O đưa thuốc tới, Lão A đã ánh mắt ngập nước hơi thở gấp gáp, mặt phấn ngậm xuân, môi đỏ ngậm câu "má nó" kìm nén chưa mắng ra ngoài.

Đảo mắt liếc thấy chính mình trong gương, không nhịn được cảm khái: Ông đây thiệt là diễn viên trời sinh, vưu vật gợi cảm, mẹ nó chính ông đây nhìn còn xúc động muốn tự đè mình.

- ------------------------------------------------------------------

Giờ post lại mới đọc, mẹ nó trả em Hy cao lãnh đây, cười mất mẹ hình tượng rồi. =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))
Chương Tiếp »