Tả Khanh Từ cáo ốm đã lâu cuối cùng cũng gặp khách.
Nhưng ở trong mắt Tả Khuynh Hoài, vị huynh trưởng này chẳng những không có biểu hiện bị bệnh mà trái lại gương mặt tuấn tú còn rực rỡ hơn hẳn ngày thường, dường như đuôi lông mày chàng mang theo chút ngạc nhiên, “Đi du hồ sau khi tuyết rơi? Đi lúc này liệu có lạnh không?”
Tả Khuynh Hoài ôm một bụng tâm sự nhưng không thể nói ra, cười gượng bảo, “Có lẽ đại ca không biết, đất Kim Lăng đầy cảnh đẹp. Nhất là sau khi tuyết rơi, thuyền hoa dùng ngọc lưu ly làm cửa sổ, khí lạnh không thể ùa vào trong, hơn nữa còn có bếp lò sưởi ấm, dù là ngày đông giá rét cũng không cảm thấy lạnh lẽo. Xe ngựa đang đợi ở ngoài phủ, chờ đại ca lên thuyền thưởng thức phong cảnh, vừa trò chuyện vừa du hồ. Đây cũng có thể xem là một buổi tụ hội tao nhã vào mùa đông.”
Tả Khanh Từ thu hết biểu cảm của đối phương vào mắt, chàng mỉm cười trả lời, “Khuynh Hoài khen ngợi hết lời như thế, nếu ta còn từ chối thì đúng là vô lễ. Đệ đứng đây đợi một lát, ta đi sửa soạn lại đôi chút.”
Chỉ cần chàng chịu đi, Tả Khuynh Hoài đã cảm thấy mừng, huống chi chỉ là đợi một lát, hắn lập tức cảm thấy như trút được gánh nặng.
Tả Khanh Từ quay về phòng ngủ, nhiệt độ trong phòng rất ấm áp, thiếu nữ xinh đẹp đang ôm áo khoác lông cáo trắng mềm mại, cuộn mình nằm trên giường nghiên cứu ván cờ song lục. Nàng rất tập trung, mái tóc dài đen như mực buông xõa trên vai, ngón chân trắng muốt thập thò dưới mép áo lông cáo. Thấy chàng quay lại, nàng ngước nhìn chàng, đôi mắt sâu thoáng hiện lên vẻ giật mình, “Ta biết chàng thắng như thế nào rồi.”
Chàng mỉm cười không nói gì, bước đến nắm chặt ngón chân của nàng. Mấy ngày ngâm mình trong nước thuốc rất có hiệu quả, ngay cả vết thương cũ do giá rét cũng đã biến mất, làn da nàng mịn màng nhẵn nhụi tựa như ngọc. Chàng vuốt dọc theo mắt cá chân đi lên, nàng cảm thấy ngứa nên đá văng chàng ra rồi rúc mình vào áo khoác lông cáo.
Bàn cờ song lục trở nên lộn xộn, chàng kéo nàng vào lòng, môi lưỡi giao thoa rất lâu mới buông ra, nói với vẻ tiếc nuối, “Vân Lạc, nàng đi ra ngoài với ta một chuyến nhé?”
Hơi thở của nàng hỗn loạn nhưng rất nhanh đã bình ổn, “Bây giờ? Mặc y phục dạ hành sao? Ở đây cũng không có dụng cụ dịch dung.”
“Không cần những thứ đó.” Chàng nở nụ cười, mở rương quần áo màu đen cao cỡ nửa người đặt ở góc phòng ra.
Mái tóc dày đen nhánh được kết thành một bím tóc dài, nàng mặc Hồ phục có cổ cao, ống tay và vòng eo bó sát may bằng gấm Tứ Xuyên rực rỡ, chân đi đôi ủng nhung trắng như tuyết, trang phục độc đáo mà đẹp mắt.
Quần áo ở trong rương đều tinh xảo hoa mỹ, tất cả đều là trang phục theo mùa mới vừa may, nhưng mặc vào lại rất vừa người nàng. Tô Vân Lạc đứng trước gương cảm thấy không ổn, “Trang phục này quá nổi bật, ta đã bị lộ thân phận ở Phù Châu, ai cũng biết ta là Hồ cơ.”
Tả Khanh Từ cũng thay một chiếc áo màu xanh ấm áp, tóc cài ngọc quan, càng lộ rõ vẻ tuấn tú phi phàm, nghe nàng nói vậy thì nhìn sang đánh giá. Dường như chê nàng ăn mặc quá đơn giản, chàng cầm một món trang sức cài lên tóc nàng, hai viên ngọc san hô đỏ rực rũ xuống trán kết hợp với hoa văn của lụa mỏng che mặt tôn lên vẻ rực rỡ và tăng thêm mấy phần quý khí.
Chàng thưởng thức một lúc rồi buông tay ra, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, “Thì sao? Ai dám động vào người của ta?”
Nàng vẫn nhíu mày, nhìn gương rất lâu không nói một lời.
Tả Khanh Từ úp gương đồng xuống, ung dung nói, “Lần nào ra ngoài ta cũng mang theo Hồ cơ làm bạn, nhân sĩ Kim Lăng nhìn nhiều đã thành quen. Chỉ cần không để lộ võ công, chắc chắn không có ai đoán ra nàng là ai.”
Nàng giật mình, nhìn trang phục đẹp đẽ trên người mình rồi lại nhìn về phía chiếc rương cao cỡ nửa người kia. Cả rương gấm vóc rực rỡ, đủ loại yếm, áo trong, áo ngoài và áo khoác lông khác nhau. Mở hộp trang sức ra, đâu đâu cũng thấy trâm vòng châu ngọc vừa quý báu lại vừa lịch sự tao nhã, chàng chuẩn bị từ lúc nào mà nàng chẳng hay.
Gương mặt tuấn tú bên cạnh nàng nở nụ cười nhạt, dường như tất cả mọi chuyện đều không thoát khỏi lòng bàn tay của chàng.
Sau trận tuyết rơi, hồ Huyền Vũ được phủ lên một tầng màu trắng, không thấy cảnh tượng gió xuân mười dặm kiều diễm, chỉ có một màu trắng trong vắt. Trong hồ có rất nhiều du thuyền lớn nhỏ khác nhau, mặt hồ phản chiếu bầu trời tuyết, khói nước trên sông quyện vào cây liễu trên bờ đê hóa thành ngọc thụ quỳnh hoa, ngọn núi ở phía xa đóng băng, sương trắng bay quanh đình tựa như chốn cung trăng lạnh lẽo.
Chiếc thuyền hoa này mới được làm xong vào năm ngoái, bên trong bài trí lịch sự tao nhã, trên thuyền có hơn mười người bạn của Tả Khuynh Hoài, bọn họ mời nhạc công ca cơ, thậm chí còn mời cả đầu bếp nổi tiếng của Diệu Tiên Lâu đến nấu một bữa tiệc. Rượu ngọt món ngon, cảnh đẹp mỹ nhân kề bên, lại có nhã nhạc để thưởng thức, phong lưu tự tại không sao tả xiết.
Ca cơ cất giọng hát ngọt ngào mềm mại, vũ cơ phất tay áo thướt tha, bầu không khí trên thuyền vui vẻ và thoải mái. Nhân vật trung tâm đương nhiên là Tả Khanh Từ, nhờ có mấy lần tham dự yến tiệc trước, hơn phân nửa con cháu thế gia ở Kim Lăng đang ngồi ở đây đã từng gặp mặt chàng, nên khó tránh khỏi phải ứng phó qua loa với họ một hồi. Tả Khanh Từ tất nhiên đã thành thạo chuyện này, tất cả khách mời đều cảm thấy dễ chịu.
Mặc dù trong mắt người khác chàng có vẻ thần bí, nhưng dung mạo quả thực rất xuất sắc, ngay cả Hồ cơ mà chàng thích nghe đồn cũng phong nhã vô biên. Hầu hết mỹ nhân trên thuyền đều chú ý đến vị công tử cao quý này, đáng tiếc chàng chỉ nâng ly cười nói với khách mời, còn nữ tử duy nhất có thể thân cận với chàng chính là Hồ cơ mà chàng dẫn theo.
Nàng Hồ cơ ấy có đôi mắt sâu và hàng mi dài, dáng người nhẹ nhàng uyển chuyển, ăn mặc trang nhã. Dù nàng đã che nửa gương mặt, thì vẫn thu hút ánh mắt tò mò của không ít người, họ âm thầm đoán xem dưới lớp khăn che là gương mặt tuyệt sắc cỡ nào.
So với oanh oanh yến yến cười nói trên thuyền, Hồ cơ im lặng lạ thường, nàng không nói cũng chẳng nhìn lung tung, chỉ ngồi bên rót rượu cho Tả Khanh Từ. Dù có mỹ nhân dựa gần Tả công tử nàng cũng không ngăn cản, ngược lại một thiếu niên khác theo hầu tiến lên khiển trách. Trải qua vài lần như vậy, ngay cả hoa khôi Hồng Lâu yêu kiều quyến rũ cũng mất hết mặt mũi, không ai dám tự chuốc lấy nhục nữa.
Qua ba tuần rượu, thuyền ra đến giữa hồ, mọi người đều tìm được niềm vui của riêng mình, có người thưởng tuyết ngâm thơ, có người ném thẻ vào bình rượu tranh tài, cũng có người khen ngợi khúc hát hoặc cười đùa ầm ĩ với ca cơ, Tả Khuynh Hoài nhân lúc không ai để ý vào chủ đề chính.
Tả Khuynh Hoài cảm thấy khó khăn khi mở lời, nhưng hắn không thể không nói, “Đại ca định khi nào hồi phủ? Sắp đến Tết, người một nhà phân tán cũng không hay.”
Tả Khanh Từ nâng ly nhưng chưa uống rượu, chàng im lặng không trả lời hắn.
Tả Khuynh Hoài cung kính thi lễ, “Đệ đã sửa lại viện lạc, đại ca quay về có thể vào ở ngay được.”
Cuối cùng Tả Khanh Từ cũng có phản ứng, chàng giơ tay đỡ hắn dậy, gương mặt tuấn tú hòa nhã, “Tấm lòng của Khuynh Hoài khiến ta cảm thấy hổ thẹn, sao ta có thể thoải mái đón nhận được.”
Tả Khuynh Hoài biết trong lòng chàng có điều lo lắng, “Nếu đại ca sợ không quen, đệ nguyện ngủ chung, cùng ăn cùng uống, ngày ngày làm bạn với đại ca.”
Tả Khanh Từ không nói gì, chỉ mỉm cười.
Tả Khuynh Hoài nói thẳng, “Tuy đệ được chọn đưa vào phủ, nhưng lớn lên nhờ sự dạy dỗ của phụ thân, trong lòng vẫn luôn tạc dạ ghi ơn. Sau này may mắn gặp được đại ca ở Phù Châu, mặc dù không có duyên phận chung dòng máu, vẫn cảm thấy thân thiết vô cùng. Đại ca thứ cho đệ nói thẳng, huynh bình an quay về là may mắn, nhưng cứ náu mình trong nhà không thăm hỏi người thân, khó tránh khỏi bị người ta đồn đại linh tinh. Chuyện này chỉ có hại chứ không có lợi, đại ca có từng nghĩ đến điều này chưa?”
Tả Khanh Từ ung dung lướt qua khung cảnh sênh ca trên thuyền, ngắm nhìn núi non yên tĩnh phía xa, “Công tử thế gia vọng tộc ở Kim Lăng đều tụ tập trên thuyền này. Nếu ta không chịu, Khuynh Hoài sẽ cầu xin ở trước mặt mọi người?”
Đôi mắt phượng đẹp đẽ phản chiếu trời tuyết mênh mông, như cười mà không phải cười, dường như đã nhìn thấu hết thảy suy nghĩ trong lòng hắn.
Tả Khuynh Hoài bỗng cảm thấy căng thẳng, hắn không phản bác được, một lúc sau mới nói, “Đệ mời bạn bè đến đây, chỉ mong đã tỏ rõ thành ý mời được đại ca rời bước. Còn có chịu hồi phủ hay không, tất cả phụ thuộc vào suy nghĩ của đại ca. Lợi dụng đám đông để cầu mong, không phải là hành vi quân tử.”
Có âm thanh ồn ào truyền đến từ phía mui thuyền, tiếng hô hào không dứt đã phá vỡ sự yên tĩnh ở chốn này, Tả Khuynh Hoài mặt đối mặt với Tả Khanh Từ, không hề né tránh.
Tả Khanh Từ nhìn hắn một lúc, hơi gật đầu, “Hay cho một câu không phải là hành vi quân tử. Khuynh Hoài ở trong tình cảnh khó cả đôi đường mà vẫn nói được lời thật lòng, quả là không dễ dàng.”
Câu này đã vạch trần hoàn cảnh của hắn, Tả Khuynh Hoài bỗng cảm thấy chua xót, nhất thời không biết phải nói gì.
Tả Khanh Từ lại nói, “Nếu đệ đã thẳng thắn thì ta cũng không nói lời giả dối. Ta đã suy nghĩ đến lợi hại trong đó, đợi nắm rõ mọi chuyện sẽ tự có sắp xếp, mong rằng Khuynh Hoài không thúc giục.”
Tả Khuynh Hoài vốn tưởng rằng vô vọng, đột nhiên nghe thấy lời hứa hẹn mơ hồ, mừng rỡ nói, “Chỉ cần đại ca chịu về phủ thì thế nào cũng được.”
Tả Khanh Từ thoáng nhếch môi mỏng, uống cạn ly rượu trong tay.
Tâm sự đã được giải quyết, Tả Khuynh Hoài lập tức thả lỏng không ít, hắn đang định hỏi thêm vài câu thì mấy người bạn cười nói bước vào kéo hắn ra mui thuyền. Thì ra là hai người Địch Song Hành và Sở Ký đang dẫn bạn đi du hồ, nhìn thấy cờ xí của phủ Tĩnh An Hầu liền sai người chèo thuyền đến gần, mới diễn ra cảnh vui mừng khi gặp lại.
Tả Khuynh Hoài lập tức sai người buông thang dây xuống, chờ bọn họ lên thuyền, cả đám hàn huyên cười đùa ầm ĩ một phen rồi mới đến chào hỏi Tả Khanh Từ.
Tả Khanh Từ đang thờ ơ ngắm cảnh thì chợt thấy người bên cạnh bỗng di chuyển, không hiểu sao Tô Vân Lạc vẫn luôn im lặng lại lùi vào trong góc.
“Đại ca, đây là Địch Song Hành và Sở Ký, chúng ta đã từng gặp ở Phù Châu, còn đây là Quý Thư Hàn, công tử của Quý phủ ở Giang Nam.” Tả Khuynh Hoài Khuynh Hoài ôm vai Sở Ký, nhiệt tình giới thiệu đôi bên với nhau.
Địch Song Hành hiệp nghĩa phong lưu, Sở Ký đoan chính phóng khoáng, Quý Thư Hàn nho nhã lịch sự, ba người đều là công tử thế gia vọng tộc được gia thế nuôi dưỡng ra phong thái hào hoa, cả ba không hề khách sáo, thi lễ xong liền muốn mời rượu.
Tả Khuynh Hoài lệnh cho người hầu mang ly đến, nhìn thoáng qua Hồ cơ đứng ở trong góc, thuận miệng sai bảo: “Còn không đến rót rượu cho mấy vị công tử.”
Hồ cơ đứng yên một lát rồi lặng lẽ cầm bình rượu lên.
Quý Thư Hàn nhận lấy ly rượu được rót đầy, hắn vô tình nhìn thoáng qua, vốn đã rời mắt đi thì đột nhiên quay đầu lại. Hắn như bị thứ gì đó nắm chặt tâm thần, quên hết xung quanh, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Hồ cơ đang rót rượu. Sau trận tuyết rơi, mặt hồ trong vắt tỏa sáng, soi rõ đôi mắt sâu và hàng mi dài cong cong, phía dưới là một nốt ruồi nhỏ màu đỏ tươi diễm lệ.
Quý Thư Hàn đánh đổ ly rượu trong tay, Địch Song Hành bị rượu đổ ướt nửa người kêu lên, bối rối né tránh khiến mọi người đều chú ý.
Quý Thư Hàn ngoảnh đầu nhìn người con gái xinh đẹp ở bên cạnh, tim giống như bị những sợi bông vây quanh, mềm mại mà đau đớn đến mức ngạt thở, “Tiểu Lạc?”
Góc bên này lập tức trở nên yên tĩnh, Tả Khuynh Hoài hết nhìn Quý Thư Hàn lại nhìn nhìn Hồ cơ.
Hồ cơ bị mọi người nhìn chằm chằm vẫn không nhúc nhích, nàng cúi đầu rất thấp, người cứng đơ như một tảng đá.
“Ngẩng đầu lên, để ta nhìn mặt của ngươi.” Quý Thư Hàn giơ tay ra, hắn không để ý lễ nghi, muốn kéo lụa mỏng che mặt của nàng xuống.
Đôi mắt sâu thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt, nàng lùi về sau hai bước, lưng đã chạm vào vách tường.
Tả Khanh Từ nhanh chóng cản Quý Thư Hàn lại, giấu nàng ở phía sau, đẩy cánh tay của hắn ra, “Quý huynh thất thố, nàng là hầu cơ của ta.”
Quý Thư Hàn lấy lại tinh thần, giống như từ trong mộng tỉnh lại, vẻ mặt bối rối: “Xin lỗi, nàng là một vị cố nhân của ta.”
“Chắc là Quý huynh nhận nhầm rồi.” Lời nói của Tả Khanh Từ vừa khách sáo vừa lạnh nhạt, nhắc nhở đối phương giữ khoảng cách.
Quý Thư Hàn im lặng trong chốc lát, hắn lại nhìn chằm chằm người con gái với nốt ruồi son khiến người ta nhung nhớ, đang cúi đầu đứng sau lưng Tả Khanh Từ, khàn giọng nói: “Không thể nào! Hồ cơ này và ta có chút chuyện cũ, nếu công tử có thể bỏ được thứ yêu thích, ta nguyện dùng một số lượng vàng lớn để đổi.”
Biến hóa bất ngờ khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn, Tả Khanh Từ lạnh nhạt hỏi, “Quý huynh không cảm thấy mình hơi quá đáng sao?”
Quý Thư Hàn cắn răng, vái chào rất sâu, “Mong công tử thứ lỗi, hãy cho ta được thỏa lòng, bao nhiêu vàng cũng không thành vấn đề.” Đề nghị này mặc dù đột ngột, nhưng cũng không phải chuyện thất lễ. Thị tỳ và ca cơ chẳng khác gì đồ chơi, tặng bọn họ cho người khác cũng không phải là chuyện lạ, các danh sĩ thường xem đó là thú vui tao nhã.
Đôi mắt phượng của Tả Khanh Từ hơi trầm xuống, chàng mỉm cười, trong vẻ cao quý pha thêm nét kiêu ngạo: “Quý huynh đúng là rộng rãi, ta không ngờ các hạ có lòng ngưỡng mộ lớn đến thế, nguyện lấy hoàng kim vạn lượng, trăm hộc* châu ngọc để đổi.”
Hộc: dụng cụ để đo dung tích thời xưa, dung lượng bằng 10 đấu, sau đổi thành 5 đấu
Tất cả mọi người nghe vậy đều ngạc nhiên sững sờ, mặc dù bọn họ đã quen với cảnh con cháu thế gia đổi mỹ nhân lấy ngựa tốt, dùng minh châu chuộc mỹ nhân như một thú vui, nhưng cái giá đắt đỏ như vậy quả thực khiến người ta kinh hãi.
Địch Song Hành là người đầu tiên hừ lạnh: “Công tử đúng là lão luyện, không biết mỹ nhân tuyệt sắc đến mức nào mà đáng giá vạn lượng hoàng kim, trăm hộc châu ngọc? Liệu có thể cho ta bình phẩm một phen được không?”
Sở Ký không lên tiếng, ngầm liếc mắt ra hiệu với hắn. Địch Song Hành bỗng nhớ đến người ngọa hổ tàng long bên cạnh Tả đại công tử, trong đó có một vị đã chém Đồ Thần trên đài đấu kiếm. Cảnh tượng ngày đó hãy còn ở trước mắt, Địch Song Hành ngậm miệng, nửa ngạc nhiên nửa nghi ngờ đánh giá Hồ cơ. Nếu nàng ta thật sự là vị Hồ cơ thần bí kia, thì sao nàng ta phải trốn sau lưng công tử? Càng lúc Địch Song Hành càng cảm thấy nghi ngờ.
Tả Khuynh Hoài chưa nghĩ xa đến vậy, thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, hắn đứng bên cạnh khuyên giải: “Đại ca, có lẽ Quý huynh thực sự quen biết Hồ cơ này…”
“Nếu không nỡ bỏ vàng, thì chờ đến khi ngươi thành chủ nhân của Quý phủ thì hãy đến nói chuyện với ta!” Tả Khanh Từ lạnh lùng cắt ngang lời Tả Khuynh Hoài, “Đây là ái cơ của ta, hôm nay mới gặp Quý huynh đã muốn cướp lấy, có phải ngươi khinh thường Tả Khanh Từ vô năng?”
Chàng nhấn mạnh câu này khiến tất cả mọi người im lặng.
Quý Thư Hàn hít sâu một hơi, hắn tỉnh táo lại, lạy dài tạ lỗi, “Là ta thất thố, xin hai vị công tử thứ lỗi, liệu có thể cho ta nhìn dung mạo của nàng một lần được không?”
Tả Khanh Từ nhận lễ của hắn cũng chẳng hề khách sáo, lãnh đạm từ chối, “Cũng xin Quý công tử thứ lỗi, người có thể nhìn thấy dung nhan của nàng chỉ có ta.”
Vốn là một buổi du hồ êm đẹp, thoáng chốc đã xảy ra chuyện không vui, Tả Khuynh Hoài nhức đầu vô cùng, chỉ đành cùng hai người bạn khác kéo Quý Thư Hàn sang thuyền bên kia, tự mình khuyên giải.
Tả Khanh Từ nhìn lướt qua bên đó, nhớ đến ánh mắt nóng rực, rối bời mà cố chấp của Quý Thư Hàn là chàng lại không vui. Chàng cúi đầu nhìn người ở trong lòng, nàng dịu dàng im lặng, chẳng nói một lời.
Đầu ngón tay thưởng thức viên minh châu cài trên mái tóc, Tả Khanh Từ kề sát môi vào vành tai trắng nõn ngọc ngà, nhỏ giọng hỏi: “Vân Lạc có điều gì muốn nói?”
Nàng trầm mặc một lúc rồi mở miệng, “Chín năm trước, ta từng trộm Ngọc Liên Hoa của Quý phủ ở Giang Nam.”
Đáp án này không quá bất ngờ, Tả Khanh Từ hỏi, “Lúc ấy nàng chưa học được dịch dung?”
Giọng nàng rất nhẹ, không nghe ra cảm xúc giấu bên trong, “Ngoại trừ kiếm thuật, khi đó ta chẳng biết gì hết.”
Tả Khanh Từ ung dung thu tay lại, siết chặt vòng ôm: “Quý phủ là một gia tộc lớn ở Giang Nam, không phải gia đình bình thường, nàng đã dùng biện pháp gì?”
Có lẽ không quen thân mật trước mặt mọi người, nàng hơi nhíu mày, “Quý phủ mua một nhóm đào kép biễu diễn tạp kỹ.”
Hồ cơ muốn vào phủ, quả thực chỉ có cách trà trộn vào nhóm hạ dịch, Tả Khanh Từ hỏi, “Nàng ở lại trong phủ bao lâu?”
Nàng nói, “Ba tháng.”
Tả Khanh Từ đã hiểu rõ mọi chuyện, ngón cái mơn trớn nốt ruồi nhỏ dưới hàng mi, đôi mắt phượng tỏa ra tia sáng: “Tô Vân Lạc, nàng hại người không nhẹ.”
Nàng cụp mi không trả lời.
Một lúc sau, Tả Khanh Từ lên tiếng lần nữa, giọng nói trầm trầm dường như mang theo chút ý cười, “Chín năm trôi qua vẫn khiến công tử Quý phủ nhớ thương, vừa liếc mắt đã nhận ra mình, nàng đã làm gì với hắn?”
Nàng lặng im không nói, chàng cũng không cần nàng trả lời, đắn đo, cẩn thận thăm dò từng chút: “Dựa theo tuổi của Quý công tử năm đó, chưa chắc đã biết được bảo vật của gia tộc được cất ở đâu. Nàng đến vì bảo vật, tất nhiên sẽ không làm người khác chú ý, nàng càng không phải người thích trêu chọc thị phi, như vậy… nàng đã làm gì với hắn?”
Nàng hơi động đậy, chàng liền ôm chặt nàng, cơ thể hai người dựa sát vào nhau, tư thế càng thêm càng thân mật: “Đừng nhúc nhích, mấy vị công tử kia muốn tìm cơ hội hỏi rõ ngọn ngành, họ càng muốn nghiệm chứng xem nàng có phải Phi Khấu Nhi hay không. Chỉ cần sơ sảy một chút, nàng sẽ phải đào tẩu trong hồ nước đóng băng, cảm giác đó không dễ chịu chút nào.”
Giọng nói mỉa mai cùng với hơi thở nam nhân tràn vào tai của nàng, không biết là đang đùa giỡn hay đang giận dữ, nàng vô thức run rẩy.
Hình như cuộc tranh luận đã kết thúc, Tả Khuynh Hoài dẫn đầu quay trở lại, Quý Thư Hàn bước theo sau, gương mặt nhã nhặn thấp thoáng vẻ không cam lòng, hắn nhìn chằm chằm người trong lòng Tả Khanh Từ, bộc lộ tình cảm khó tả.
Vẻ mặt Tả Khanh Từ rất quái lạ, khóe môi mỉm cười như đang trào phúng lại giống như tùy ý, đầu ngón tay của chàng đẩy khăn lụa mỏng che mặt nàng lên.
Dù tư thế này khá an toàn nhưng nàng vẫn muốn đoạt lại mạng che mặt theo phản xạ, vừa giơ tay lên thì gương mặt tuấn tú cúi xuống, che phủ đôi môi hoảng hốt của nàng. Tay của chàng giữ gáy nàng, giống như đang khống chế một con mồi có thể chạy trốn bất cứ khi nào, đầu lưỡi thăm dò bên trong mang theo du͙© vọиɠ chinh phục và cướp đoạt.
Đầu óc nàng rối loạn, bỗng trở nên mê man và bất lực, nàng không hiểu chàng đang nghĩ gì, ở trước mặt người ngoài lại không tiện đẩy ra, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt thành quyền, chống trên l*иg ngực của chàng.
Chờ chàng buông ra rồi bịt khăn che mặt lại giúp nàng, thứ hiện ra trước mắt nàng là đôi mắt phượng lạnh lùng, không hiểu sao lại khiến lòng người hoảng hốt.
Cách bọn họ mấy bước là bóng dáng của Quý Thư Hàn, hắn giật mình đứng ngẩn người, gương mặt tuấn tú tái nhợt, đau đớn khó nói thành lời.
Hết chương 58.