Chương 22: Tôi không thể làm gì

Editor: Linqq

Lúc này đại não Trường An hoàn toàn không phân rõ nguy hiểm, nghe thấy bên kia hỏi, liền mơ mơ màng màng mở miệng: "Ừm... Uống rượu... Buồn ngủ quá... Ngủ ngon..."

Sau đó liền nhẹ nhàng buông tay, hoàn toàn mất đi ý thức, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Chử Trì Tô nghe âm thanh "tút tút" truyền đến trong điện thoại, lông mày càng nhíu chặt hơn, đêm hôm khuya khoắt uống nhiều rượu như vậy nhỡ ngày hôm sau khó chịu thì sao, lớn như vậy cũng không biết chăm sóc bản thân thật tốt?

Lắc đầu, cất điện thoại di động, nghĩ một lúc, đoán chừng hiện giờ anh có tới gõ cửa thì cửa cũng không mở... Được rồi, để cô ngủ thêm lát nữa, chờ đến khi tỉnh lại có khả năng sẽ thoải mái hơn.

Đúng lúc trợ lý của anh chạy tới, đưa văn kiện trong tay cho anh: "Bác sĩ Chử, đây là văn kiện cần thiết cho buổi hội nghị, tất cả đều ở trong đây, bây giờ bắt đầu họp sao?"

Chử Trì Tô mở văn kiện trong tay ra, không thấy có vấn đề gì, gật gật đầu, nói: "Bắt đầu đi."

Rồi quay người đi vào phòng họp.

Thực ra hội nghị lần này chủ yếu vẫn là trao đổi về chuyện của phòng nghiên cứu, lúc rời đi hầu như anh đều bàn giao lại mọi việc cho cấp dưới, bây giờ vừa trở về liền bắt đầu tập trung chính thức nghiên cứu, hội nghị lần này chính là muốn xác định phương án nghiên cứu sơ bộ cuối cùng.

Bởi vì là hợp tác với nhiều quốc gia, cho nên còn có rất nhiều người ngoại quốc, nhưng những người có thể làm chuyện này thì phần lớn là có tín ngưỡng giống nhau, cho nên dù cho lời nói hay văn hóa khác nhau, nhưng mọi người ở chung cũng coi như rất hòa hợp, chuyện trò vui vẻ, lại vẫn chưa nói đến trọng tâm.

Hơn hai giờ sau, hội nghị kết thúc, Chử Trì Tô hạ lệnh cho tất cả thành viên của phòng nghiên cứu được nghỉ nửa ngày, đã vất vả sửa sang mấy ngày qua, rồi lại bận rộn chuẩn bị sau đó không bao lâu.

Cuối cùng tuyên bố, bắt đầu từ tám giờ sáng ngày mai, phòng nghiên cứu chính thức đi vào thực tế.

Tất cả mọi người đều lộ vẻ vui mừng: Chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng!

Một khi phòng nghiên cứu bắt đầu đi vào thực tế, như vậy một số nghi vấn khó xử lý có khả năng sẽ được hóa giải, đến lúc đó sẽ có nhiều sinh mệnh được cứu sống hơn... Thật sự là nghĩ đến cũng khiến người ta hưng phấn!

Chử Trì Tô cũng nghĩ như vậy, nhìn nụ cười trên mặt của mỗi người, cũng không nhịn được mà cười rộ theo.

Chỉ mong tất cả đều thuận lợi.

***

Chử Trì Tô kết thúc hội nghị liền thay quần áo, chuẩn bị đi gọi người nào đó rời giường.

Lúc đến dưới nhà Trường An, anh dừng xe mua hai phần canh giải rượu cùng với hai phần cháo.

Tìm chỗ đậu xe dừng xong, một đường quen thuộc tới tòa nhà của Trường An, bấm thang máy rồi lên lầu.

Gõ cửa một cái, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bước chân - điều đó vượt qua dự kiến của Chử Trì Tô, cô đã tỉnh rồi.

Trường An mở cửa, nhìn người trước mặt, có chút mơ màng: "Sao anh lại tới đây?"

Chử Trì Tô nhìn cô đầu tóc rối bời, vẻ mặt ngơ ngác, tỏ vẻ buồn cười: "Đến xem quỷ rượu đã rời giường hay chưa?"

Hả? Sao anh biết hôm qua cô uống rượu?

Còn nữa... Chờ một chút... Thấy người kia nhìn cô chằm chằm, lại còn vẻ mặt nín cười, cuối cùng Trường An nghĩ đến mình bây giờ...

Mặt vẫn chưa rửa... Đầu chưa chải... Mặc đồ ngủ... Bẩn thỉu...

Ôi!

Trường An không dám nhìn cái người đang cố nhịn cười trước cửa ra vào, bụm mặt lại quay người chạy vào nhà vệ sinh.

Ngược lại Chử Trì Tô không nghĩ tới hôm nay đến sẽ thấy được cảnh này, nhìn bóng lưng người nọ, thật sự là không nhịn được nữa, vịn vào khung cửa mà thấp giọng bật cười.

Cười một lúc, nhẹ nhàng lắc đầu, đi vào, sau đó đóng cửa lại, lấy hai phần cháo đặt lên bàn ăn, lấy ra từng phần một, sau đó ngồi xuống bàn ăn vui vẻ chờ người nào đó đi ra.

Một lát sau, Trường An mới lề mà lề mề đi ra từ phòng vệ sinh, mặt và tóc đều sạch sẽ, chỉ là trên người vẫn là bộ quần áo ngủ.

Chử Trì Tô cười trộm, anh biết - vừa nãy cô vội vã chạy vào như vậy, chắc chắn là quên cầm quần áo theo, quả nhiên.

Vốn là Trường An muốn vụиɠ ŧяộʍ chạy đến phòng ngủ thay đồ, kết quả vừa định vào phòng, thì lại bị cái người nào đó không có ý tốt gọi lại: "Mau tới đây ăn đi, để lâu là cháo nguội đó."

"Khụ... Cái đó, em lập tức ra đây..."

"Không phải em rửa mặt xong rồi sao? Sao vậy? Còn việc gì nữa?"

...

Trường An phát điên, chẳng lẽ muốn cô nói rằng cô không mặc áo ngực, phải vào phòng mặc à?!

Chử Trì Tô hoàn toàn không có ý định cho cô cơ hội phản kháng, một câu nói nhẹ nhàng quyết định sống chết: "Được rồi, trước tiên lại đây ăn đã."

"..."

Không còn cách nào khác, Trường An đành phải lúng túng đi về phía đó, vừa đi vừa giả bộ lơ đãng nhìn trước ngực mình... Có thể bị nhìn ra là chưa mặc nội y hay không...

Chử Trì Tô thu sạch những động tác nhỏ của cô về đáy mắt, có thể nói là nhịn cười cực kỳ vất vả.

Tuy hơi vô lại, nhưng ở trước mặt bạn gái của mình, anh không có hứng thú làm chính nhân quân tử.

Trường An lề mà lề mề đi tới, chọn một cái ghế cách xa anh một chút, ngồi xuống.

Chử Trì Tô mỉm cười: "Sao lại ngồi xa như vậy?"

Trường An: "..."

Không có cách nào để trả lời, đành phải ngây ngô cười hai tiếng, cúi đầu yên lặng kéo bát cháo tới, yên lặng ăn.

Lúc này Chử Trì Tô cũng không phá cô: Vừa uống nhiều rượu như vậy, dù thế nào cũng phải ăn một chút gì đó, nếu không nhất định sẽ không thoải mái, chuyện gì cũng phải chờ đến lúc cô ăn xong mới nói.

Trường An bắt đầu ăn một miếng lại liếc trộm người nào đó một cái, sau đó mấy lần phát hiện rằng anh không trêu cô nữa, xóa bỏ khủng hoảng, rồi mới bắt đầu yên lòng chậm rãi húp cháo.

Nói thật, uống rượu xong hôm sau thật sự khó chịu... Đầu vừa đau, trong dạ dày lại xót kinh khủng, toàn thân một chút sức lực cũng không có... Thật sự là tự tạo nghiệt thì không thể sống mà.

"Có khó chịu không?"

Trường An thành thật gật đầu một cái, rất khó chịu.

"Xem em còn dám uống nhiều rượu như vậy nữa hay không!" Chử Trì Tô lạnh lùng nói xong, lại không nhịn được đau lòng: "Lần sau không cho phép uống rượu như thế, nếu không thân thể sẽ rất khó chịu, có biết hay không?"

Trường An tiếp tục thành thật gật đầu, về sau cô nhất định sẽ không uống nhiều rượu như vậy... Thật sự rất khó chịu...

Chử Trì Tô nhìn bộ dạng đáng thương của cô, cũng không đành lòng nói cô nữa, dịu dàng nói: "Được rồi, mau ăn đi cho nóng, ăn xong thì uống canh giải rượu."

Gật đầu...

Chử Trì Tô bất đắc dĩ, cười khổ thấp giọng nói: "... Sao lại không thể mắng em cơ chứ..."

Cô mới nhíu mày là anh lại đau lòng, cô uống rượu khó chịu thì anh còn sốt ruột hơn so với cô, thậm chí ngay cả nói những câu nặng lời cũng không đành lòng, nhìn cô ngồi húp cháo trước mặt là đã cảm thấy toàn thân đều trở nên ấm áp... Thật đúng là hết cách mà...

Giọng nói anh trầm thấp, Trường An lại ngoan ngoãn húp cháo, đương nhiên là không nghe thấy.

Cứ như vậy bỏ qua một lần duy nhất không thể làm gì của bác sĩ Chử.

***

Ăn xong bát cháo, lại nghe lời uống một hơi cạn canh giải rượu, lúc này Trường An mới cảm thấy thân thể dễ chịu hơn một chút, đầu cũng không đau giống như vừa rồi.

Chử Trì Tô nhìn cô uống xong, mới ấm giọng hỏi: "Khá hơn chút nào không?"

"Ừm... Tốt hơn rất nhiều..."

"Dễ chịu là tốt rồi, nhớ đấy, về sau không cho phép em uống rượu như thế nữa!"

Câu này hôm nay anh nói rất nhiều lần, hoàn toàn không giống tính cách lạnh lùng quả quyết thường ngày, Trường An cười híp mắt nhìn anh: "Biết rồi! Bác sĩ Chử!"

Chử Trì Tô bị cô nói đến buồn cười, nhưng vẫn cứng rắn xụ mặt xuống, lườm cô: "Làm nũng cũng vô dụng."

Trường An nghe vậy thì nhíu mày... Khó dùng rồi, xong, lần đầu tiên trong cuộc đời cô làm nũng thì liền bị tuyên cáo thất bại... Bi thương.

Đang yên lặng tưởng niệm bản thân hoàn toàn không thích hợp để làm nũng, lại nghe thấy người nào đó mở miệng: "Lại đây."

"Hửm?"

"Ngồi lại đây chút. Dựa theo tiêu chuẩn bình thường, cự ly giữa người yêu không phải là ít hơn 50cm sao?"

...

Có tiêu chuẩn này à... Cho nên những người làm nghiên cứu đều lý tính đến vậy sao, loại chuyện này mà cũng phân chia rõ ràng đến thế... Vậy nếu là chiến tranh lạnh thì làm sao bây giờ...

Trong đầu Trường An suy nghĩ miên man, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đi tới... Về sau hẳn là anh sẽ bề bộn nhiều việc, thật vất vả hai người mới có thời gian ở chung một chỗ, già mồm cũng không phải thói quen tốt...

Chờ Trường An đến gần, vừa định ngồi vào cái ghế bên cạnh anh, liền bị người nào đó trực tiếp kéo vào trong lòng.

Trường An có chút mê man, cảm nhận hơi thở mát mẻ gần ngay bên cạnh, đại não đi lòng vòng, đột nhiên cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn anh, con mắt lóe sáng: "Cho nên... Đây là em làm nũng thành công sao?"

Chử Trì Tô không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô, ngậm lấy môi dưới của cô trầm giọng nói: "Cực kỳ thành công." Nói xong không đợi cô trả lời liền nặng nề hôn xuống.

Mùi vị của cô khiến anh càng lúc càng thâm nhập sâu hơn... Hôn càng ngày càng nặng, hô hấp của người trong lòng cũng càng ngày càng sâu... Trường An đã bị anh hôn nhiều lần như vậy, vẫn cảm thấy bên tai chỉ là tần suất tiếng tim đập của cô...

Tay của anh không kiềm được tiến vào dưới áo ngủ của cô, ngón tay chạm vào da thịt bóng loáng mềm mại, quả thực là khiến người ta muốn ngừng mà không được, không đành lòng buông tay.

Tay của anh dọc theo phía sau lưng đi lên, một đường gợi ra tia lửa... Lúc này Trường An toàn thân run rẩy, bỗng nhiên nhớ tới... Cô không mặc áσ ɭóŧ...

Muốn giãy dụa, nhưng lại hoàn toàn không có sức lực... Chỉ có thể mặc cho tay của người kia làm xằng làm bậy trên người cô.

...

...

Hồi lâu, dường như Chử Trì Tô đã phải dùng hết tất cả sức lực mới có thể cưỡng chế rút tay mình ra khỏi áo cô, rồi lại cài từng khúc áo vì anh mà bung ra cho cô... Trường An đã hoàn toàn không dám nhìn anh, mặt hoàn toàn vùi trong lòng anh, mặc cho anh đang cài cúc áo trước ngực mình - nơi đang không có thứ gì che chắn... Cuối cùng cúc áo ở phía trên cũng đã được cài lại một cách hoàn chỉnh... Trường An cảm thấy mặt mình tuyệt đối có thể rán trứng rồi...

Hai người cứ ôm nhau như vậy, người nào cũng không nói chuyện, lắng lại cả những ham muốn vừa dấy lên...

Hồi lâu sau, Trường An nghe thấy giọng nói khàn khàn cười khổ của người kia: "Con đường cách mạng quá gian nan... Anh sợ ngộ nhỡ mới nửa đường đã đầu hàng thì làm sao bây giờ?"

Trường An: "..." Đừng chọc cô như vậy có được không?

Thế nhưng nếu không nói gì thì thực sự quá là lúng túng, Trường An suy nghĩ thật lâu mới nói ra một câu: "Cái đó... Anh cố lên..."

...

"Ha ha..." Rõ ràng người kia bị cô chọc cười, ỷ vào giọng nói dễ nghe của mình mà cười cực kỳ vui vẻ bên tai Trường An.

Chờ đến lúc Trường An phản ứng được mình nói cái gì, trong lòng lệ rơi đầy mặt, cô thề: Lát nữa nhất định phải chép một vạn lần câu họa từ trong miệng mà ra!

Người kia vẫn đang cười, thậm chí càng lúc càng có khuynh hướng mãnh liệt hơn, Trường An thẹn quá hóa giận, cuối cùng ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, đưa tay che miệng anh, tức giận: "Không cho cười..."

Cô cũng đã không còn đất dung thân mà anh còn cười như vậy... Có phải là bạn trai không thế...

Anh cười khẽ hôn lên lòng bàn tay cô một cái, đưa tay nắm tay cô bỏ xuống, giọng điệu trầm thấp: "Trường An, em phải chuẩn bị nhanh lên một chút... Anh không chờ được nữa rồi."

Chờ không nổi nhìn em mặc áo cưới vì anh.

Đến lúc đó, nhất định sẽ có tám người nâng kiệu, mười dặm trang sức màu đỏ, sắm cho em một thân áo cưới diễm lệ.