Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Tấc Thời Gian

Chương 17: Chờ anh trở về

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Linqq

Thử một chút? Thử... Cái gì?!

Trường An nhìn chằm chằm vào cái hộp trong tay Chử Trì Tô, rõ ràng bị câu nói của anh dọa cho phát sợ.

Hai người vừa mới bắt đầu... Như vậy không tốt... A?

Dùng cho đúng tác dụng cũng không phải cứ dùng như vậy!

Nhưng nếu từ chối... Trường An phát hiện, cô không thể từ chối Chử Trì Tô được ╥﹏╥...

Chử Trì Tô nhìn cô xoắn xuýt một hồi, buồn cười, anh còn tưởng rằng cô sẽ trực tiếp nhảy dựng lên, không nghĩ tới lại cân nhắc nghiêm túc như vậy.

Lắc đầu, bước hai bước ném đồ vật trong tay vào thùng rác, quay đầu nhìn Trường An đang bị động tác của anh làm cho mông lung, buồn cười nói: "Đùa em đó! Tưởng thật sao?"

Sao anh có thể bắt nạt cô trong tình huống này?

Anh muốn cho cô những điều tốt nhất, huống chi là chuyện quan trọng như vậy.

Lúc này Trường An mới thở dài nhẹ nhõm, cô đã nói Chử Trì Tô vẫn là người rất rụt rè mà!

Thế nhưng... Chờ một chút... Hôm nay cô bị anh đùa bao nhiêu lần rồi?!

Quá đáng!

Trong lòng Trường An tức giận, nhưng sợ uy quyền của người nào đó, cho nên không dám trắng trợn tuyên chiến, "hừ" nhẹ một tiếng, cầm quần áo đi tắm rửa.

Không để ý tới anh!

Chử Trì Tô nhìn bóng lưng quyết liệt của người nào đó, bật cười: Xong! Đùa quá lửa, xù lông rồi...

Sau đó không khỏi có chút may mắn: Lại nói lần này người nào đó xù lông thực sự là... Có vẻ nhẹ nhàng...

***

Trường An tắm rửa xong đi ra, trông thấy người nào đó ngồi trên giường đọc sách, thấy cô đi ra, anh để sách xuống, vẫy tay với cô, cười nhẹ nói: "Tới đây."

Ban đầu vốn Trường An còn không muốn để ý tới anh một lúc, ai bảo anh đùa cô... Thế nhưng, lại không chịu được sắc dụ của người nào đó...

Ngoan ngoãn đi tới, vừa mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện liền bị người ta tóm cổ tay kéo một phát, chờ đến lúc bình tĩnh lại thì đã ngồi trên đùi người nào đó rồi.

Trong nháy mắt mặt Trường An đỏ bừng, vừa định kháng nghị liền bị người kia lặng yên không tiếng động chặn lại hô hấp.

... Giao hòa với hơi thở của anh, rất nhanh Trường An liền bị hôn đến mức không còn sức lực, cả người mềm nhũn trong lòng anh, hai tay chỉ có thể ôm cổ anh chống đỡ...

Một nụ hôn dịu dàng kéo dài.

Cuối cùng chờ đến lúc tách ra, Chử Trì Tô ôm cô, hôn từng chút từng chút lên cổ của cô, nhẹ nói: "Đừng giận nữa được không?"

"Ừm..." Hoàn toàn vô thức đồng ý...

Người nào đó lại vui vẻ, cúi đầu hôn cô lần nữa, giọng nói rất vui: "Nói xong rồi, không cho phép tức giận."

"Được..."

...

Chờ đến lúc Trường An nằm trong lòng anh tỉnh táo trở lại, than thở: Tại sao mới nói hai câu liền hết giận rồi?! Chẳng lẽ cả một đời đều như vậy sao?!

Còn nữa... Đây là người lần đầu tiên yêu đương sao? Sao người lần đầu yêu đương lại sẽ dỗ dành người khác như vậy? Còn dùng mỹ nhân kế vô cùng thuần thục nữa!

Trường An khóc ròng: Quân địch quá mạnh, quân lính bên ta đơn giản tan rã... Không trách được cô sức chống cự không mạnh...

***

Tuy hôm nay khiến người nào đó xù cả lông, nhưng đến đêm rõ ràng Chử Trì Tô đối xử rất khác.

Dù sao thì vẫn giữ nguyên quần áo ngủ trên giường.

Quan trọng là Trường An thấy hôm nay anh đi khắp nơi cả một ngày, đoán chừng cũng rất mệt mỏi, thực sự không đành lòng lại để anh ngủ trên ghế sofa, dù sao ngày mai còn phải leo núi tuyết, thể lực rất quan trọng.

Thế nhưng... Chử Trì Tô nhìn cái người xoay lưng về phía mình, người nào đó dán chặt phía bên giường nhìn như sắp muốn rớt xuống đất, có chút bất đắc dĩ.

"Không sợ rơi xuống đất sao?" Giọng điệu hoàn toàn cưng chiều, mang theo chút bất đắc dĩ nhè nhẹ.

Người bên kia nghe được, dường như là nghĩ một lúc, sau đó thân thể giật giật, hơi nằm về phía giữa giường một chút, sau đó tiếp tục ôm chăn giả chết.

Chử Trì Tô: "..."

Được rồi, chờ cô ngủ say thì ôm lại đây, nếu còn nhắc lại... Anh rất có khả năng sẽ bị đẩy xuống giường.

Thế là cũng không nói gì nữa, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Cả ngày hôm nay đoán chừng Trường An cũng mệt mỏi, không lâu sau, Chử Trì Tô liền nghe thấy hô hấp của người bên cạnh dần dần lớn lên.

Nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Trường An?"

Không có phản ứng.

Chử Trì Tô bất đắc dĩ cười lắc đầu, đưa tay ôm người bên giường vào trong ngực, đặt đầu cô trên cánh tay của anh, chậm rãi ôm lấy, sau đó mới nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Một đêm mộng đẹp.

Buổi sáng Chử Trì Tô bị chuông điện thoại di động của Trường An đánh thức - bởi vì đã nghĩ thông mọi chuyện rồi, cho nên để tiện liên hệ, hai ngày nay Trường An đều mở máy.

Chử Trì Tô thoáng nheo mắt lại thích ứng với ánh sáng một chút, nhìn người trong lòng còn đang ngủ say, sợ đánh thức cô, cầm điện thoại vừa định cúp máy, lại lơ đãng trông thấy tên của Mao Mao, nghĩ một lúc, đoán là anh nghe máy cũng sẽ không có chuyện gì, liền thuận tay ấn nút nghe.

"Alo?" Chử Trì Tô quan sát Trường An, thấp giọng nói.

Mao Mao ở đầu bên kia nghe thấy một giọng nam lạ lẫm truyền tới trong điện thoại, có chút mê man, ngơ ngác đưa di động tới trước mắt nhìn một chút... Là số của Trường An không sai mà...

"... Đây không phải là di động của Trường An sao?"

"Đúng vậy." Chử Trì Tô nghĩ một lúc, tự giới thiệu: "Tôi là Chử Trì Tô."

"A~~", Mao Mao nhớ ra, là bác sĩ Chử, thế là vui sướиɠ hỏi: "An An đâu?"

"Cô ấy vẫn đang ngủ."

"..."

... Là ngủ cùng nhau sao?

... Phát triển như thế... Tốc độ ánh sáng?

Nhìn hai người đó không giống mà...

Mê man...

Chử Trì Tô thấy bên kia cả nửa ngày cũng không nói gì, nhìn Trường An đang có dấu hiệu bị đánh thức, nhíu nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Cô Mao có chuyện gì không? Tôi có thể chuyển lời lại cho Trường An."

Lúc này Mao Mao mới phản ứng, liền vội vàng nói: "Không cần không cần, đợi Trường An tỉnh lại tôi sẽ gọi cho cô ấy."

"Được." Chử Trì Tô nói xong, chờ Mao Mao bên kia cúp điện thoại trước, anh mới cúp máy.

Nhìn thời gian, còn sớm, thế là lại nằm xuống ôm người mềm mại trong lòng ngủ tiếp.

***

Trường An ngủ một giấc say sưa, vừa tỉnh lại còn có chút mơ màng, muốn cử động thân thể mệt mỏi để xoa mắt, kết quả phát hiện mình bị người ta ôm vào trong ngực!

Trong nháy mắt Trường An thanh tỉnh, não bắt đầu chuyển động, bắt đầu khẩn trương... Cô nhớ rõ tối hôm qua cô ngủ cạnh mép giường... Sao sau khi tỉnh lại lại chạy vào trong lòng người nào đó?

Chẳng lẽ là nửa đêm cô chui vào?

... Vậy quá mất mặt.

Trường An thoáng cảm giác một chút, người phía sau không nhúc nhích, có lẽ là vẫn đang ngủ.

Thật may... Trường An dự định thừa dịp người nào đó còn chưa tỉnh thì thoát khỏi lòng anh, xóa bỏ hiện trường phạm tội, nếu không tỉnh lại sẽ bị anh lôi ra làm trò cười.

Thế nhưng vẫn không yên lòng... Trường An quyết định quay đầu nhìn một chút... Nhẹ nhàng nghiêng người, hơi quay đầu nhìn mặt người nào đó.

Kết quả phát hiện người vốn nên ngủ thì lại đang cười nhìn cô, rõ ràng đã tỉnh từ lâu, nhìn cô ngủ cả nửa ngày.

Trường An: "..."

Thế là lại yên lặng xoay đầu về.

Chử Trì Tô nhìn động tác nhỏ buổi sáng của cô, không nhịn được bật cười.

Trường An càng xấu hổ, cảm thấy mình quá thảm, ho nhẹ nói: "Khụ... Cái đó, không còn sớm nữa, rời giường thôi."

Thế là liền định đẩy người nào đó rời giường, kết quả rõ ràng người nào đó không thả ra, Trường An đẩy mấy lần không được, tức giận quay đầu lườm người nào đó!

Sau đó trong nháy mắt liền bị cắn môi.

"Ô..." Trường An vùng vẫy mấy lần, không thoát được, sau đó... Liền cam chịu từ bỏ việc vùng vẫy...

Dù sao chống cự cũng vô dụng...

Thật lâu, cuối cùng nụ hôn này mới kết thúc.

Trường An khẽ cắn môi dưới bị người nào đó hôn đến sưng đỏ, nghĩ một lúc, vẫn không nhịn được, giương mắt lặng lẽ hỏi anh: "Cái đó... Tối hôm qua sao em lại... Chui vào đó được?"

Cô nói rất khéo léo, nhưng sao Chử Trì Tô có thể không hiểu, nghĩ tới người nào đó vừa mới ngủ dậy... Không nhẫn tâm trêu cô, thành thành thật thật thừa nhận: "Anh ôm tới."

Việc đó thật may...

So với việc cô tự chui vào...

"A đúng rồi," Chử Trì Tô nhớ ra điều gì đó, nói: "Vừa nãy bạn em gọi điện thoại cho em, anh nghe giúp em rồi."

Bạn chỉ có thể là nói Mao Mao, anh biết mỗi cô ấy, Trường An cũng không thèm để ý, chỉ hỏi: "Cô ấy nói gì vậy?"

"Không nói gì, chẳng qua cô ấy nói lát nữa sẽ gọi cho em."

Trường An gật gật đầu, chuẩn bị xuống giường rửa mặt.

Vừa nhúc nhích, trong nháy mắt liền dừng lại.

Buổi sáng, cô nam quả nữ, ngủ, điện thoại di động, Mao Mao thỏa sức tưởng tượng...

Xong...

Trường An khóc ròng.

Chử Trì Tô thấy đột nhiên vẻ mặt người nào đó đau khổ, có chút kỳ lạ, hỏi: "Sao vậy?"

Trường An nặng nề lắc đầu: "Không có gì, chỉ là em sắp phải chuẩn bị tâm lý nghênh đón bão tố dư luận mà thôi."

Chử Trì Tô: "..."

Nghĩ một lúc, hiểu là người nào đó nói cái gì, nhịn không được cười sửa lại: "Đó cũng không phải là dư luận, đó là chuyện tương lai."

Trường An lườm anh: Lưu, manh!

Sau đó liền cầm lấy di động chủ động gọi cho Mao Mao.

Quả nhiên là cuồng phong ập đến...

Mao Mao mở đầu liền đổ ập xuống hỏi: "Các cậu ngủ chung rồi? An An, các cậu như vậy có nhanh quá không? Cậu hơn hai mươi năm không yêu đương mà lại bốc lửa như vậy sao?"

Trường An nghe xong, đột nhiên liền không có tâm tư giải thích, nghĩ một lúc, hỏi: "Mao Mao, cậu biết không, từ trước tới nay nhận thức của mình rất cứng nhắc."

Cả đời này mình sẽ chỉ yêu một lần, đương nhiên sẽ không giữ lại chút nào.

Cậu hỏi vì sao mình lại luôn chờ đợi như vậy?

Bởi vì mình không cần người qua đường, cho nên mình toàn tâm toàn ý chờ anh ấy trở về.

Mao Mao ở với cô lâu như vậy, đương nhiên là hiểu cô đang nói cái gì, lúc này trong lòng rất cảm thán, nhưng từ trước đến nay cô ấy là người mạnh miệng, để che giấu sự cảm động trong lòng, bĩu môi ở đầu điện thoại bên này, cố ý lạnh giọng nói: "Già mồm!"

Trường An nghe được lại nở nụ cười: "Già mồm thì già mồm, cũng thật là may."

Em thật sự chờ được anh trở về.

Em... Thật sự rất rất vui.
« Chương TrướcChương Tiếp »