Khi lần đầu tiên cô đến bệnh viện khám bệnh, tới khi cầm toa thuốc đi về thì lúc nhìn thấy chữ kí của anh ở chỗ bác sĩ chủ trì, liền cảm giác tên của anh... Rất đặc biệt.
Không chỉ vậy mà lúc nhìn thấy người thật, cảm giác cũng rất đặc biệt, giống như... Giống như đã từng quen biết.
Cô đã sáng tác nên rất nhiều người đẹp, cũng không có được khí phách thanh tao như anh.
Thế là, cô vừa thấy đã yêu, nhưng cô không dám đòi hỏi quá đáng.
Cuối cùng, cô lại quyết định vứt bỏ.
Chẳng qua... Chẳng qua nam thần đây là đang làm gì? Đuổi theo cô sao? Đuổi cả tới Tây Tạng?
Cô không biết lần đầu tiên lúc nhìn thấy tên của cô, ánh mắt của anh đã ngưng trệ: