Chương 9

Tống Minh Dật đỡ Lăng Bái Ngôn vô lực đi ra khỏi rạp chiếu phim, vừa đi tới bên cạnh xe, Lăng Bái Ngôn lại đột nhiên ngừng lại, khuôn mặt hồng nhuận lại thêm chút vẻ tái nhợt.

“Tống Minh Dật, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa. “

Tống Minh Dật cho rằng vì chuyện vừa rồi trong rạp chiếu phim nên Lăng Bái Ngôn không vui, liền thấp giọng xin lỗi, “Còn đang tức giận vì chuyện vừa rồi sao? Tôi xin lỗi là tôi không đúng, hơn nữa, em cũng rất sướиɠ, đúng không? “

Lời của Tống Minh Dật không chỉ không an ủi Lăng Bái Ngôn, ngược lại lại bị Lăng Bái Ngôn hiểu thành Tống Minh Dật đang ám chỉ y chỉ là một con đĩ không biết xấu hổ, y tức giận đến cả người run rẩy, giơ tay lên cho Tống Minh Dật một cái tát, tiếng vang thanh thúy vang vọng trong bãi đậu xe yên tĩnh.

“Tống Minh Dật, tôi không nghĩ rằng anh lại vô liêm sỉ như vậy. “Lăng Bái Ngôn tức giận đến mức ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy, “Anh thấy làm như vậy rất vui sao? Anh có cảm thấy vui không? “

“Bái Ngôn, tôi… “

“Ngừng.” Lăng Bái Ngôn chặn lời giải thích của Tống Minh Dật, “Tôi không muốn nhìn thấy anh lần nào nữa, anh đi đi, coi như chúng ta chưa từng gặp nhau.”

Thấy thái độ kiên quyết của Lăng Bái Ngôn, trong lòng Tống Minh Dật cũng khó chịu, hắn cảm thấy hôm nay Lăng Bái Ngôn hoàn toàn là có chuẩn bị mà đến, chuyện trong rạp chiếu phim chỉ là cái cớ cho việc chia tay mà thôi.

“Trước kia Lăng tổng vứt bỏ người khác như vậy sao? “Giọng điệu của Tống Minh Dật có chút cay nghiệt, “Chơi chán rồi, thì một cước đá ra đi sao? Tại sao không học theo phim truyền hình, cho tôi một số tiền, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai.”

Lăng Bái Ngôn không ngờ Tống Minh Dật có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy, lý trí cuối cùng cũng vì phẫn nộ mà hoàn toàn đứt đôi, y không nói nên lời, “Nếu anh muốn tiền, thì ngày mai tôi có thể kêu thư ký tặng cho anh một tấm séc, giá cả thì anh có thể tự mình điền vào. “

Tống Minh Dật vốn cũng chỉ muốn châm chọc Lăng Bái Ngôn một chút, không ngờ đối phương lại đồng ý nhanh như vậy, tim như bị người ta xé nát, hắn phẫn nộ nắm lấy cổ tay Lăng Bái Ngôn, lực lớn đến mức muốn bóp nát đối phương.

“Lăng tổng thật sự mạnh tay, có phải ai cũng có thể thượng em vậy không, thượng xong còn có thể lấy tiền đúng không? Đây quả thật là một cuộc mua bán không lỗ.”

Tống Minh Dật mở cửa xe, đẩy Lăng Bái Ngôn về vào ghế sau, sau đó chen vào, vẻ mặt lạnh lùng, “Đáng tiếc tôi không cần tiền, nếu Lăng tổng muốn chia tay, vậy cứ để tôi làm thêm một nháy, dù sao sau này tôi sợ là không tìm được người hợp khẩu vị với tôi như Lăng tổng. “

Không để ý đến Lăng Bái Ngôn kịch liệt phản kháng, Tống Minh Dật kéo quần y xuống, rút qυầи ɭóŧ cắm trong hậu huyệt ra, tính khí nóng rực trực tiếp đâm vào hậu huyệt vẫn chưa hoàn toàn khép lại.

Những cú đâm rút như mưa sa bão táp mất đi sự dịu dàng của ngày trước, Tống Minh Dật coi Lăng Bái Ngôn như một công cụ giải tỏa du͙© vọиɠ, máy móc lặp đi lặp lại động tác đâm rút.

Trong hành lang còn còn sót lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa rồi Tống Minh Dật bắn vào, trong lúc hung mãnh đâm rút không ngừng có tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra, thịt mị thịt đỏ tươi lòi ra ở huyệt khẩu.

Lần đầu tiên Lăng Bái Ngôn cảm thấy hóa ra quan hệ tìиɧ ɖu͙© là chuyện hai bên phải có tâm ý tương thông, y đã từng cảm thấy lên giường với Tống Minh Dật rất thoải mái, bởi vì người đàn ông này rất ôn nhu, sau đó lại săn sóc chu đáo dọn dẹp hậu huyệt cho y, lúc tiến vào cũng sẽ tỉ mỉ làm tốt màn dạo đầu.

Giờ phút này sắc mặt Tống Minh Dật âm trầm đè lên người y, vẻ mặt lạnh lùng như bọn họ là người xa lạ không liên quan gì đến nhau, không có nụ hôn ướŧ áŧ mặn nồng giữa người yêu với nhau, cũng không có ánh mắt dịu dàng như nước, tất cả đều lạnh như một hồ nước chết.

Lăng Bái Ngôn hai tay che mặt, không muốn Tống Minh Dật nhìn thấy bộ dáng mình khóc đến nước mắt đầy mặt, sau khi biết được người đàn ông này đã có người yêu, không phải y chưa từng không cam lòng, cũng từng nghĩ tới việc cứ cướp lại Tống Minh Dật là được, nhưng y biết làm như vậy là không được.

Nếu đối phương cũng thích Tống Minh Dật như y, nhất định sẽ không hy vọng có người cướp hắn đi mất.

Trước khi Lăng Bái Ngôn gặp Tống Minh Dật, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ thích một người đến như vậy, thích đến ngay cả mặt tối trong lòng mình cũng không khống chế được mà trỗi dậy.

Nhưng mà dù y thích Tống Minh Dật tới bao nhiêu đi nữa thì cũng là vô ích, bởi vì sau đêm nay, họ sẽ chia tay, không bao giờ gặp lại nhau.

Nghĩ đến sắp phải rời xa nhau, chung quy Lăng Bái Ngôn vẫn không nhịn được mà thất thanh khóc nức nở, y không muốn giao hợp mà không hề kɧoáı ©ảʍ như vậy, y muốn Tống Minh Dật nhìn y, dịu dàng gọi tên y, đâm mạnh vào y, sau đó ôm chặt y vào trong ngực.

Nước mắt chảy ra từ kẽ tay Lăng Bái Ngôn, tuy rằng trong lòng Tống Minh Dật tức giận không chịu nổi, nhưng nhìn thấy Lăng Bái Ngôn khóc thành bộ dáng này vẫn đau lòng, tựa như mình mới là thủ phạm gây chuyện, chuyện chia tay không phải là do y đưa ra trước sao?

“Đừng khóc, đừng làm như là tôi ăn hϊếp em như vậy.”

Tống Minh Dật cúi người, cầm lấy hai bàn tay Lăng Bái Ngôn che trên mặt, “Rõ ràng là em nói không muốn nhìn thấy tôi nữa. “

Lăng Bái Ngôn khóc đến không thành tiếng, lời nói ra cũng là lộn xộn, “Hức hức… Anh… Tống Minh Dật, đồ khốn…”

“Rồi rồi rồi, tôi là một thằng khốn, em đừng khóc, khóc làm tôi đau lòng.” Tống Minh Dật liên tục gật đầu an ủi Lăng Bái Ngôn, đôi môi mỏng hôn lên khóe mắt ướŧ áŧ, thấp giọng thở dài, “Tôi phải làm sao với em bây giờ? “

“Tôi rất tốt với em, tại sao em không thể thích tôi.”

Giọng điệu của Tống Minh Dật toàn là bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự dịu dàng cưng chìu khiến người khác đắm đuối.

“Anh thích em…?” Lăng Bái ngôn ngơ ngác hỏi.

“Hành động của tôi không đủ rõ sao?” Tống Minh Dật dở khóc dở cười nói, “Mỗi ngày đều vội vàng hầu hạ em, cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, sợ tôi hơi không tốt một tí với em, em sẽ chạy trốn. “

“Em hoàn toàn không cảm thấy được sao?”

“Nhưng không phải anh có người yêu rồi hay sao?” Lăng Bái Ngôn rõ ràng nghe lúc Tống Minh Dật từ chối thiếu niên kia đã nói như vậy.

“Đúng vậy.” Tống Minh Dật nói như đúng rồi, “Không phải là em sao?”

“Anh nói dối.” Lăng Bái Ngôn vẫn không tin, cảm thấy giống như một giấc mơ.

Tống Minh Dật đâm mạnh vật cứng chôn sâu trong hậu huyệt một cái, “Mỗi lần ông đây nhìn thấy em đều cứng cả lên, đây còn có thể là giả? Còn em nghe nói tôi có người yêu ở đâu ra vậy? “

Lăng Bái Ngôn đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Hôm nay khi em đến bệnh viện tìm anh, thấy một người tỏ tình với anh, khi anh từ chối cậu ấy thì anh nói như vậy á. “

Tống Minh Dật bật cười trong nháy mắt, không hiểu nổi cái vụ giấm chua vô lí này mà Lăng Bái Ngôn cũng ăn cho bằng được, hắn nhịn không được mà hôn mạnh hai cái vào khuôn mặt đẫm nước mắt, “Giãy nãy nửa ngày thì ra em tự ghen với mình.”

Lăng Bái Ngôn cảm thấy mất mặt vô cùng, một mình hoảng hốt ưu thương thật lâu, kết quả chả là cái con khỉ khô gì cả, quả thực là như một trò đùa, từ nhỏ đến lớn y chưa bao giờ mất mặt như vậy, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống cho xong.

“Bái Ngôn, tôi thích em.”

“Tôi thích em rất nhiều.”

“Thích đến mức hận không thể nhốt em lại, để không một ai có thể nhìn thấy em. “

“Em cũng thích tôi, đúng không?”

“Đúng không?”

Lăng Bái Ngôn ôm lấy cổ Tống Minh Dật gật mạnh đầu, “Ừm.”

[Toàn văn hoàn]

TH: Xu cà na ghê á, ăn uống xong chơi game quên đăng truyện luôn, giờ mới lết xác đi đăng, mà qua ngày mới rồi, em định đăng ngày 10 cho đẹp cơ:<