Chương 41: Bạn bè

“Đại ca, ngươi tại sao lại cho bọn Dương Trụ Tử nhiều tiền như vậy? Một lần hái nhiều như vậy, nếu như bán không được thì phải làm sao? Nhà của chúng ta...” Nhị Tráng một câu liền một câu hỏi.

“Nhị Tráng, người khác giúp chúng ta hái củ sen, ta trả cho người ta tiền công, trên đời bất luận ở đâu cũng đều có đạo lý này! Về phần chuyện bán như thế nào, còn chưa bắt đầu, lo lắng cái gì, chưa làm qua làm sao biết được chuyện sẽ như thế nào...” Đại Tráng có chút bất đắc dĩ nói thông suốt đạo lý cùng Nhị Tráng.

“Đại ca!” Nhị Tráng có chút kích động kêu lên.

“Ta biết, ta biết, em là vì lo lắng, không cần gấp gáp, đại ca tự có cách!” Đại Tráng trấn an sờ sờ tóc Nhị Tráng, bảo đảm nói.

“Thế nhưng, em không thích đại ca là giống như lần trước đi bán giỏ...” Nhị Tráng gục đầu xuống thấp nhỏ giọng nói.

“Lần trước bán giỏ, không phải đã làm rất tốt sao, nhà chúng ta buôn bán cái kia lời biết bao nhiêu tiền không phải em không biết đó chứ, em nha, hiện tại chỉ cần để ý học cho giỏi, chờ sau này em thành gia lập nghiệp, rồi hãy lo mấy vấn đề này đi...” Đại Tráng vừa nói, vừa nhanh tay nhanh chân thu dọn đồ đạc, còn chưa nói hết đã bưng đống đồ đạc đi vào trong phòng.

Nhị Tráng cắn răng, bước nhanh vào phòng.

“Đại Nựu Nhi, Nhị Tráng!” Đại Tráng đứng ở cửa phòng bếp kêu lên.

“Tới đây!” Đại Nựu Nhi đang cùng mấy đứa nhỏ chơi liền đáp, nói với Nhị Nựu Nhi vài câu liền chạy tới.

Nhị Tráng cầm trong tay một quyển sách vừa nhìn vừa đi tới, sách hồi lễ mừng năm mới Triệu Tử Dương đưa cho Nhị Tráng, là hai bản sách cơ bản dùng trong khoa thi.

“Đại Nựu Nhi, cầm mấy củ này cho Vương thẩm thẩm, để dì ấy nếm thử!” Đại Tráng đang đào từ bên trong nhặt ra mấy củ sen, dùng giỏ nhỏ đưa cho Đại Nựu Nhi nói.

“Dạ!” Đại Nựu Nhi vui vẻ đồng ý, quay đầu hướng nhà chính kêu: “Nhị Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi, chúng ta tới nhà Vương thẩm thẩm chơi đi!”

Nhị Nựu Nhi liền bật tung từ bên trong chạy đến, nhào tới trong lòng Đại Nựu Nhi.

“Được rồi, chúng ta đi!” Đại Nựu Nhi một tay cầm theo củ sen, một tay dắt Nhị Nựu Nhi nói với bé.

“Này, trời sắp tối rồi, đi nhanh rồi liền quay lại nha!” Đại Tráng nói, tuy rằng trong thôn nhỏ đều là người quen biết, theo lý thuyết sẽ không xảy ra vấn đề gì, thế nhưng Đại Tráng luôn đặc biệt cảm thấy bé gái nhỏ đi vào buổi tối không thể nào yên tâm!

“Nhị Tráng, hai cuốn sách này còn chưa xem xong sao!” Đại Tráng cầm lấy sách trong tay Nhị Tráng lật mấy cái nói: “Năm nay lúc lễ mừng năm mới, nếu còn dư tiền, sẽ mua cho em mấy cuốn sách nha!”

“Thực sự?” Nhị Tráng mở to hai mắt hỏi: “Đại ca, sách vậy tốn tiền lắm đó!”

“Mua được sẽ mua, mua không nổi ngươi chịu cực một chút, qua chép lại...” Đại Tráng vừa chọn củ sen, vừa nói.

“Dạ!” Nhị Tráng nặng nề lên tiếng.

“Được rồi, cầm cái này qua nhà đại bá đi!” Đại Tráng cầm mấy củ sen đặt lên tay Nhị Tráng, đẩy Nhị Tráng nói.

Nhị Tráng vâng lời, xoay người liền đi ra ngoài.

“Chờ một chút, sách không được cầm theo!” Đại Tráng tiến lên đoạt lấy sách trong tay nói: “Vừa đi vừa đọc sách trên đường không tốt, hơn nữa trời đã sẩm tối rồi.”

Nhị Tráng gật đầu, vội đi.

Đại Tráng cả buổi tối nhóm lửa dọn dẹp nhà cửa, vừa một một bên dọn dẹp vừa chăm sóc Tam Nựu Nhi và hai đứa bé sinh đôi.

“Oa–a, ô ô...” Đại Nựu Nhi cõng trên lưng chính là Nhị Nựu Nhi đang oa oa khóc lớn.

“Làm sao vậy?” Đại Tráng vội buông đồ trong tay ra đón lấy Nhị Nựu Nhi ôm vào lòng.

“Nhị muội té nhào một cái...” Đại Nựu Nhi bất an nói.

“Không có chuyện gì, em đi vào trước, coi Tam Nựu Nhi và hai đứa sinh đôi một chút nha!” Đại Tráng trấn an nhìn Đại Nựu Nhi cười nói.

Đại Nựu Nhi vâng lời, vội bước vào nhà chính.

“Lại đây, đại ca xem một chút, đau chỗ nào?” Đại Tráng cầm vải bông ra giúp Nhị Nựu Nhi lau nước mắt nước mũi cùng cát đất, ôn nhu dỗ dành.

“Ở đây, còn có ở đây, còn bụng nữa...” Nhị Nựu Nhi vừa nức nở vừa dùng ngón tay ngắn ngủn chỉ chỉ tay, chân mình.

Đại Tráng bế nn vào phòng mình, kéo lên ống tay áo và quần Nhị Nựu Nhi nhìn một chút, chỉ bị trầy da một chút, bụng hẳn là không có vấn đề gì, có lẽ là do Nhị Nựu Nhi chạy nhảy vấp té trên đất, bụng cũng bị đè theo...

“Có phải chạy trên đường, cho nên mới ngã đúng không?” Đại Tráng xuất ra thuốc mỡ giúp Nhị Nựu Nhi nhẹ nhàng xức, bất đắc dĩ hỏi.

“Ô oa...” Nhị Nựu Nhi khóc lớn tiếng.

“Được rồi, được rồi, bôi thuốc liền hết đau, đừng khóc, cũng không phải người khác làm em ngã, đừng khóc nha...” Đại Tráng ôm Nhị Nựu Nhi dỗ dành nói.

“Muốn ăn muốn ăn khoai lang nướng...” Nhị Nựu Nhi nhân cơ hội nói ra yêu cầu.

“Cái này, không được khóc, sau này đi đường phải chú ý!” Đại Tráng ôm Nhị Nựu Nhi đi vào nhà chính, rồi dỗ vài câu, để Nhị Nựu Nhi vui vẻ sau đó mới đi nhóm bếp nấu cơm tối.

Chờ ăn xong cơm tối, Đại Tráng đang cùng Đại Nựu Nhi dọn dẹp chén đũa, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

“Đại Tráng, Đại Tráng...”

“Trụ Tử, có chuyện gì không?” Đại Tráng vừa mở cổng vừa nói.

“Đại Tráng, ngày mai ngươi có phải muốn tập hợp không?” Dương Trụ Tử đứng ở cổng nói.

“Đúng rồi, chúng ta đào nhiều ngó sen như vậy, không đi trên trấn thì phải làm thế nào, sao vậy?” Đại Tráng cười hỏi.

“Ta có thể đi cùng người không?” Dương Trụ Tử nhìn Đại Tráng chờ đợi hỏi.

“Không thành vấn đề, chúng ta sáng sớm ngày mai ở đầu thôn ngay cây liễu gặp, phải sớm một chút nha! Khoảng giờ dần một khắc, được không?” Đại Tráng sảng khoái nói.



“Được, ta về đây!” Dương Trụ Tử nói một câu rồi vội vã chạy ra, cả sân cũng chưa vào nữa.

Đại Tráng lắc đầu, cài lại cổng.

Sáng sớm hôm sau vừa đến trên trấn, Ngốc Tử vội vàng theo thói quen liền kéo xe lừa hướng chợ đi.

“A Đại, sai rồi, đi bên này, chúng ta trước tiên không đến chợ!” Đại Tráng gọi lại Ngốc Tử nói.

“A, Đại Tráng, vậy ta trước đi thăm chợ!” Dương Trụ Tử nhảy xuống xe lừa nói.

“Được, ngươi đi đi, chúng ta vào buổi trưa ở cửa trấn tập hợp.” Đại Tráng thông báo một câu rồi để Dương Trụ Trử đi.

“Đại Tráng, chúng ta đi chỗ nào?” Ngốc Tử thấp giọng hỏi.

Đại Tráng do dự trogn chốc lát đáp: “Trước đi tới nhà Triệu Tử Dương xem!”

“Dạ!” Ngốc Tử vâng lời, vội vàng thay đổi hướng con lừa, đánh xe chạy.

“Chậm một chút, nhiều người ở đây!” Đại Tráng ở phía sau xe nhắc nhở.

“Ta biết rối” Ngốc Tử khống chế dây cương, thành thật đáp.

Lúc này sắc trời đã sáng, đến tiểu viện của Triệu Tử Dương, Đại Tráng để Ngốc Tử dừng xe lừa ở xa, một mình xuống xe, sửa sang lại quần áo mới đi tới.

Trong viện yên tĩnh, người gác cổng cũng trống không, Đại Tráng nhíu mày một cái, tiến lên gõ nhẹ vài cái lên cửa, cũng không ai đáp lời...

“Triệu...” Đại Tráng suy nghĩ một chút liền nuốt lại tiếng kêu, cao giọng hỏi: “Có người ở nhà không? Có người ở nhà không...”

“Đại Tráng, là ngươi hả?” Triệu Tử Dương đặt quyển sách trên tay xuống bàn, bước nhanh đi ra ngoài, vừa rút thanh chèn cửa vừa nói.

“Triệu Tử Dương...” Đại Tráng chần chờ kêu một tiếng.

“Đại Tráng, thật là ngươi nha! Ta còn tưởng mình nghe lầm!” Triệu Tử Dương đẩy ra cổng, kéo Đại Tráng cao hứng kêu.

“Vào đi, mấy người lần trước ta đã đuổi đi...” Triệu Tử Dương kéo cổng, để Đại Tráng đi qua cười giải thích.

“Không được, ngày hôm nay ta còn có việc! A Đại, lại đây!” Đại Tráng lắc đâu, vẫy tay với Ngốc Tử đứng cách đó không xa kêu.

Ngốc Tử vội vàng đánh xe lừa lại gần.

“Oa, thật nhiều củ sen!” Triệu Tử Dương kêu.

“Này, cái này cho ngươi, ngươi cầm dùng thử đi! Ta hôm nay tới chính là vì đống củ sen này...” Đại Tráng vừa từ trên xe đẩy ra một giỏ đầy củ sen, vừa giải thích.

Triệu Tử Dương đi một vòng quanh xe lừa, quay đầu lại hỏi: “Ngươi tính làm gì? Ở chợ Bắc sợ là bán không dễ đâu? Cũng không phải người nào cũng muốn mua cái này!”

“Cho nên ta mới không lên chợ đó!” Đại Tráng cười, nói tiếp: “Ngươi vào đi, ta lần sau rảnh rỗi sẽ tới tìm ngươi!”

“Này, Đại Tráng, có cần giúp một tay không?” Triệu Tử Dương ngăn lại Đại Tráng hỏi.

“Không cần, ta có cách...” Đại Tráng vừa cười vừa nói.

“Lần trước lúc ngươi tới cha mẹ ta phái người sang đây trông chừng ta, những hạ nhân kia đều là từ nhà ta tới, trời sinh mắt liền tâm nhãn, ta, ta đã đuổi bọn họ đi rồi...” Triệu Tử Dương lôi kéo Đại Tráng vội vàng giải thích.

Đại Tráng trong lòng thở dài, căn bản không phải như vậy, ngươi nói hồi lâu đều là mấy người hạ nhân, thế nhưng ta căn bản không lưu ý mấy cái đó...

“Được rồi, được rồi, nhìn ngươi như vậy, ta đã biết, ta đã biết, ta định lên trấn tìm mấy tửu lâu bàn bạc, để bán củ sen cố định cho bọn hắn, như vậy sau đó sẽ dễ dàng...” Đại Tráng thỏa hiệp nói.

“Tốt lắm, giá cả tửu lâu trên trấn ta cũng rành, đi mau, đi mau, ngồi trước đi, ta đi thay y phục a...” Triệu Tử Dương lôi kéo Đại Tráng nói liên tục, kéo vai Đại Tráng: “A Đại, để xe lừa trước chạy vào trong...”

Ngốc Tử nhìn Đại Tráng bị kéo vào, vội lên tiếng, đánh xe lừa vào theo.

“Lưu sư phó, Kim sư phụ, các người khỏe!” Đại Tráng câu nệ cùng hai vị sư phụ của Triệu Tử Dương lên tiếng chào.

“Ừ!” Lưu sư phụ nghiêm túc đáp, há mồm muốn dạy dỗ Triệu Tử Dương.

“Ha hả, Đại Tráng tới nha, đại thiếu gia trông đã lâu!” Kim võ sĩ nhanh kéo người nhà mình lại gần, cười ha hả nói.

“Dạ, a, quấy rối hai vị sư phụ!” Đại Tráng đứng ngay ngắn nói.

“Không có gì, hôm nay để cho đại thiếu gia nghỉ, chúng ta cũng ung dung một ngày, ha ha...” Kim võ sĩ cười lớn nói.

Đại Tráng cũng cười rộ theo.

“Được rồi, ngươi cùng đại thiếu gia chơi đi, chúng ta đi đây!” Kim võ sĩ vỗ vỗ vai Đại Tráng, thông báo một câu, liền kéo Lưu văn sĩ đi ra ngoài.

“Chờ một chút, ta còn có mấy câu muốn nói cùng đại thiếu gia!” Lưu văn sĩ dùng dằng nói.

“Được rồi, được rồi, đi thôi, đi thôi...” Kim võ sĩ ôm Lưu văn sĩ khẽ cười khuyên.

“Không được... A, nhất định phải cùng thiếu gia nói một tiếng, này...” Lưu văn sĩ vùng vằng tay chân, ôm lấy cánh cửa nói.

Đại Tráng trợn mắt há mồm nhìn Lưu sư phó mất hình tượng, so với bình thường hoàn toàn khác nhau, nói lắp bắp: “A, Kim sư phụ, cái kia, Triệu Tử Dương rất nhanh đi ra rồi, chờ một chút đi...”

“Ha hả, thật là không có biện pháp giữ ngươi mà...” Kim võ sĩ híp mắt cười buông Lưu văn sĩ ra, cưng chiều nói.

Lưu văn sĩ hung hăng liếc Kim võ sĩ, luống cuống tay chân sửa sang lại trường bào, Kim võ sĩ vô cùng thân thiết dán lên người hắn giúp y chỉnh áo, thế nhưng nhìn bộ dạng đa phần là thêm quấy rối...



Đại Tráng lúng túng nhìn đi chỗ khác, mặc dù nơi đây hai nam nhân có thể thành thân, kiếp trước cũng không ít lần nghe nói về đồng tình luyến ai, thế nhưng tận mắt chứng kiến hai đại nam nhân tình chàng ý thϊếp trước mắt, còn chưa có quen nha...

“Được rồi, Đại Tráng, chúng ta đi thôi!” Triệu Tử Dương hào hứng chạy tới, lớn tiếng kêu.

Đại Tráng giương mắt nhìn một chút, Triệu Tử Dương trước đó thay bộ quần áo làm từ tơ lụa màu trắng cao cấp đổi thành một bộ tơ lụa màu xanh thông thường, nhìn so với đứa bé nhà khá giả trên trấn không khác nhau lắm, thế nhưng cái khí chất cậu ấm quý tộc không thể che giấu được...

“Đại thiếu gia, ngài đã không còn nhỏ, chú ý lễ tiết, cử chỉ...” Lưu văn sĩ giãy ra Kim võ sĩ, tiến lên giúp Triệu Tử Dương chỉnh lại nếp nhăn trên y phục, líu lo nói.

“Được, được, ta đã biết, nhất định sẽ chú ý...” Triệu Tử Dương theo động tác của Lưu sư phó chuyển mình, có chút bất đắc dĩ đáp lời, có lẽ đây không phải là lần đầu tiên Lưu sư phó dài dòng như vậy.

“Có thể không, nhân sĩ, đại thiếu gia phải nhớ kỹ...” Kim sư phụ kéo Lưu văn sĩ ra bên ngoài, nói.

“A, này, ta vẫn chưa nói hết mà, ngươi, ngươi buông ra...” Lưu văn sĩ giãy giụa để khỏi bị lôi ra ngoài.

“Ha hả, Lưu sư phó từ khi nhận được một phong thư của cha ta liền bắt đầu như vậy, để cho ngươi cười rồi!” Triệu Tử Dương đối Đại Tráng nói.

“Không có gì, Lưu sư phó đối với ngươi cũng là có ý tốt...” Đại Tráng nhẹ giọng đáp.

“Chúng ta đi thôi!” Triệu Tử Dương lắc lắc ống tay áo, đi ra ngoài trước.

Đại Tráng gọi Ngốc Tử, theo Triệu Tử Dương đi ra ngoài.

Cho dù lúc nào, chỉ cần cùng Triệu Tử Dương ở cùng một chỗ, liền rất tự nhiên là Triệu Tử Dương dẫn đầu, trừ phi Triệu Tử Dương ôm tâm tình muốn xem náo nhiệt, không muốn tham dự vào. Lần này Triệu Tử Dương thật tích cực nhiệt tình giúp đỡ Đại Tráng, cho nên kế hoạch trước kia của Đại Tráng không cần phải sử dụng đến.

“Nhà này là tửu lâu của ta, thế nào! Trước cùng chưởng quỹ nói chuyện đã, xem tửu lâu này một ngày cần bao nhiêu cân củ sen!” Triệu Tử Dương đắc ý nói.

“Biết ngươi lợi hại, coi đức hạnh của ngươi kìa, cẩn thận Lưu sư phó...” Đại Tráng cười đáp, quay đầu kêu Ngốc Tử: “Ngươi trước đợi ở chỗ này một lát, ta lập tức đi ra, coi chừng lừa nha!”

“Dạ, ta biết rồi!” Ngốc Tử thành thành thật thật đáp.

Đại Tráng theo Triệu Tử Dương đi vào, bên trong tiểu nhị hiển nhiên biết Triệu Tử Dương, bật người nịnh nọt tiến đến.

Bây giờ cũng không phải tới giờ ăn cơm, trong quán trống rỗng, cũng chỉ có hai tiểu nhị trông chừng.

“Chưỡng quỷ các ngươi đâu? Ta có việc muốn nói với hắn, ở lầu hai chuẩn bị một căn phòng nhỏ, lấy một bình trà ngon là được!” Triệu Tử Dương nhàn nhạt phân phó.

“Dạ, ông chủ mời lên trên!” Một tiểu nhị khom người đáp, đi trước dẫn đường.

Ngưởi tiểu nhị sau vội bước đi, nhìn bộ dạng có lẽ là tìm chưởng quỹ.

“Ông chủ, người đây là?” Chưởng quỹ đánh giá một lúc, cung kính hỏi.

“Nhìn!” Triệu Tử Dương ngồi ở bên cửa sổ nói.

Chưởng quỹ tiến đến trước mở cửa sổ nhìn rồi kêu lên một tiếng: “Củ sen!”

“Là bạn của ta trồng ra, ngươi coi xem tửu lâu có cần hay không!” Triệu Tử Dương hướng phía Đại Tráng nói.

Chuởng quỹ kia trầm tư chỉ một lát liền lên tiếng: “Có thể thử xem, củ sen vốn chỉ có một nhà ở thôn trang kia mới trồng được, mà còn không bán ra ngoài, cho nên cũng coi như là hiếm lạ, chẳng biết vị tiểu huynh đệ này muốn giá bao nhiêu?”

Trồng củ sen coi như là một năng lực đi. So với mấy giống cây thông thường rất khác biệt. Đến thời gian trồng, có cỏ nhổ cỏ, có sâu bắt sâu, ít tưới nước là được. Quan trọng nhất là người nơi này dường như cho rằng trồng củ sen này là không phải việc đúng đắn cho nên cây này không có người nào nguyện ý trồng...

“Ta đi trong chợ năm nay có chú ý, trên chợ bán khoảng 8 đến 12 văn tiền một cân, chúng ta không cần phiền phức như vậy, chắc giá 10 văn, thế nào?” Đại Tráng châm chước nói.

Chưởng qũy nhìn Triệu Tử Dương, Triệu Tử Dương nâng chung trà lên nhấp một miếng, không có bất kỳ phản ứng nào.

“Tửu lâu chúng ta trước cứ lấy thử 100 cân xem sao, nếu như được, lần sau lại bàn tiếp!” Chưởng quỹ suy nghĩ chút, không ngừng liếc nhìn sắc mặt của Triệu Tử Dương, thử đề nghị một câu.

“Được, có thể, ta sau này sẽ đưa thêm củ sen nữa, đến lúc đó tìm chưởng quỹ bàn bạc!” Đại Tráng gật đầu đồng ý, xem ra Triệu Tử Dương thực sự mời được một vị chưởng quỹ tốt, khôn khéo lại có chừng mực, không bởi vì nghe mình là bạn của Triệu Tử Dương liền bừa bãi đồng ý...

“Được rồi, chúng ta đi xuống trước lấy 100 cân đi, buổi trưa hôm nay liền làm mấy món ăn từ củ sen!” Triệu Tử Dương đặt xuống chén trà vừa cười vừa nói.

“Được, mời ông chủ!” Chưởng quỹ tiến lên giúp Triệu Tử Dương mở cửa, cung kính nói.

Chưởng quỹ trực tiếp đưa một lượng bạc, chờ Đại Tráng nhận tiền xong, Triệu Tử Dương dặn dò chưởng quỹ rồi cùng Đại Tráng rời khỏi.

Bởi trước đây bán củ sen đều là mấy gia đình lớn ở trên thôn trấn, người trên trấn bình thường đều không thể trêu vào. Cho nên mặc dù rất nhiều người vây quanh xe lừa xem náo nhiệt, thế nhưng cũng không có xảy ra chuyện gì.

“Chúng ta đi, A Đại!” Đại Tráng tiến lên sờ sờ con lừa trấn an một chút, quay đầu nói với Ngốc Tử.

“Ngươi một ngày một đêm lại hái được nhiều củ sen vậy?” Triệu Tử Dương học Đại Tráng ngồi bên cạnh xe lừa, đung đưa hai đùi hỏi.

“Ba bốn trăm cân nhất định là không vấn đề gì, muốn tám chín chăm cân cũng có thể!” Đại Tráng không yên tâm đưa tay vịn Triệu Tử Dương, tay còn lại nắm lấy lan can nói.

“Được đó, một tửu lâu khẳng định bán không hết!” Triệu Tử Dương cau mày nói.

Đại Tráng nhìn Triệu Tử Dương liếc mắt một cái. Trước đấy lúc bán giỏ, Triệu Tử Dương người này cũng biết tầm quan trọng của lũng đoạn, thật xứng đáng là một đứa nhỏ thông minh...

“Quên đi, chúng ta đi nhà tiếp theo đi!” Triệu Tử Dương cân nhắc mấy tửu lâu cùng nhà mình cạnh tranh giành mối làm ăn đều cố tình loại bỏ, mang theo Đại Tráng đi thăm phía đông.

Trấn này cũng không quá lớn, mấy nhà làm ăn đều biết nhau một chút, Triệu Tử Dương có mạng lưới quan hệ, một xe củ sen của Đại Tráng rất nhanh liền giải quyết. Ngày hôm qua Đại Tráng, Ngốc Tử cùng bảy người hái củ sen, trung bình mỗi người đào khoảng 50 cân, tính ra là hơn 300 cân củ sen. Ngoại trừ bán cho tửu lâu Triệu Tử Dương, lại phân ra tại mấy chỗ khác ở trên trấn tìm được ba nhà có tửu điếm lớn nhỏ khác nhau. Thế nhưng Triệu Tử Dương nói, đều là nhưng tửu lâu buôn bán rất tốt, hai nhà lớn đều muốn lấy 100 cân, quán nhỏ hơn thì chỉ muốn 60 cân, thế nhưng đều là nói nếu bán tốt, sẽ bàn bạc tiếp...

“Hôm nay thật đúng là cảm ơn ngươi nhiều!” Đại Tráng thở phào một cái, cười nói với Triệu Tử Dương.

“Không có gì, một cái nhấc tay mà thôi!” Triệu Tử Dương không để ý gì mà đáp.

“Tóm lại vẫn là nợ ngươi cái nhân tình...” Đại Tráng lắc đầu, lôi kéo Triệu Tử Dương nghiêm túc nói,