Chương 36: Thu hoạch (Thượng)

Có mấy đứa nhỏ giúp đỡ trông coi ruộng sen, cuối cùng mấy củ sen cũng có thể thuận lợi trưởng thành.

“Trụ Tử, ngày hôm nay tới phiên ngươi nha!” Đại Tráng sáng sớm đi qua, cũng đã có người ở bên kia, xem ra mấy đứa nhỏ này phụ trách việc tương đối tốt.

“Đúng, Đại Tráng, ngươi qua đây trích đài sen nữa hả!” Dương Trụ Tử cầm lấy cây dài, rõ ràng nói.

Đại Tráng mấy hôm trước đã sớm dặn mấy đứa bé, để cho bọn họ tạm thời giữ lại mấy đài sen.

“Ta tự mình tới!” Đại Tráng vừa cười vừa nói.

Đại Tráng cầm gậy tre cùng Dương Trụ Tử đi vòng quanh ruộng sen một vòng, đem mấy đài sen tương đối lớn hái xuống, ở giữa hồ nước thì giữa lại mấy củ sen dài, đã có chút già biến thành đen.

“Ngươi ăn không?” Đại Tráng cầm theo một túi gần nửa đài sen hỏi.

“Không cần, mấy ngày nữa lại có!” Dương Trụ Tử cười híp mắt nói.

“Ừ, ngươi ở nơi này trông một chút, ta xuống dưới hái mấy cái già khác.” Đại Tráng nói.

“Cẩn thận một chút nha, không được làm gãy lá sen...” Dương Trụ Tử nói.

“Này, ta còn muốn nói ngươi đó!” Đại Tráng cởϊ qυầи dài, mặc một cái quần tam giác.

“A, ha ha, Đại Tráng, ngươi mặc gì vậy?” Dương Trụ Tử chỉ vào mông Đại Tráng cười ha hả.

“Ai!” Đại Tráng trở tay che lại mông, thế nào mà lại quên mất, bởi vì không quen mặc quần cộc ở nơi đây, Đại Tráng tự mình mua vải bông làm quần trong tam giác, để tìm được dây thun gì đó tốn rất nhiều công sức, sau này may mà tìm được gân bò ở một tiệm hóa nhỏ mới giải quyết được vấn đề này.

“Ha ha, Đại Tráng, mông của ngươi thật trắng nha...” Dương Trụ Tử ôm bụng nói, gần như cươi lăn lộn trên đất.

“Này, không cho cười nha!” Đại Tráng nắm lấy quần ngoài vội vàng đi tới, tức giận xấu hổ nói.

“Ha ha ha ha...”

Đại Tráng liền trực tiếp mặc quần đi xuống, đi thật xa rồi vẫn còn nghe được tiếng cười khoa trương của Dương Trụ Tử.

Năm nay, Đại Tráng một hơi mua bốn đầu heo, may mà Đại Nựu Nhi nhận việc cắt rau củ cho heo ăn, hơn nữa còn chăm mười con gà lớn nhỏ cho nên tính như thế nào, đều phải để lại một người làm chuyện này mới được.

Đại Tráng cố ý chọn một ngày Nhị Tráng không đi học để đi tập hợp, để Nhị Tráng cùng Nhị Nựu Nhi và Tam Nựu Nhi ở nhà, mang theo Đại Nựu Nhi và hai đứa bé sinh đôi, cũng như cho Đại Nựu Nhi nghỉ ngơi một chút.

“Ta muốn đi thăm ruộng, không đi tập hợp đâu!” Ngốc Tử cất tiếng nói.

“Thăm ruộng một hôm không đi cũng được không cần gấp gáp, A Đại, không cần khẩn trương như vậy, ngày hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi!” Đại Tráng xách Ngốc Tử đẩy lên xe lừa nói.

“Dạ, a...” Ngốc Tử theo bản năng nghe theo lời Đại Tráng nói, chưa kịp phản ứng đã leo lên xe lừa.

“Nhị Nựu Nhi và Tam Nựu Nhi nghe lời Nhị ca nha, đại ca lúc trở về sẽ mang mứt quả cho mấy đứa!” Đại Tráng ngồi xổm trước mặt hai đứa bé gái nói.

“Dạ, Nhị Nựu Nhi nghe lời!” Nhị Nựu Nhi ánh mắt lập tức trở nên sáng rực, cố sức nuốt nước miếng.

“Đại ca, đại ca, mứt quả!” Tam Nựu Nhi vui sướиɠ nhảy nhót hô.

“Được rồi, chúng ta đi nha, Nhị Tráng!” Đại Tráng nhảy lên trước mặt xe lừa ngồi, giơ cái roi nhỏ để con lừa chuyển động, hướng phía Nhị Tráng kêu.

Nhị Tráng giơ giơ tay, ý bảo mình biết rồi, dẫn Nhị Nựu Nhi và Tam Nựu Nhi vào nhà.

“A Đại, coi kĩ đồ đạc, Đại Nựu Nhi, chú ý Tam Tráng và Tứ Tráng!” Đại Tráng không nặng không nhẹ đánh lừa, để nó chạy nhanh một chút, quay đầu lại hô.

“Dạ!”



“Đã biết!”

Hai người đều đáp lời.

Vừa mới bắt đầu làm xe lừa, Đại Tráng cũng không dám để nó chạy nhanh, đều là đi từ từ, hiện giờ có thể đánh xe nhuần nhuyễn nên trở nên nhanh hơn.

Dọc đường đi, hai đứa bé sinh đôi đều vui vẻ nói cười, làm cho xe lừa một trận rung chuyển.

“Hai đứa các ngươi, ngoan ngoãn chút đi, không được quậy phá, nếu không nghe lời, lần sau không mang các ngươi đi!” Đại Tráng mắng, nhớ lần trước mang hai đứa bé sinh đôi tập hợp, hai đứa bé này thật ngoan ngoãn nha, cũng không vui vẻ như thế!

Dãy dỗ một chút, hai đứa bé sinh đôi ngoan ngoãn ngồi một chút, lại không biết phát hiện được cái gì hay ho, hai người cùng nhau cười rộ lên.

“Một!” Tứ Tráng vừa cười vừa nói.

“Hai!” Tam Tráng nói tiếp.

Hai đứa bé kia không hề ngại phiền đếm từ 1 đến 20, rồi quay lại đếm từ đầu, một lần rồi lại một lần, Đại Tráng bị làm cho đầu có chút say xe, hối hận sao lại dạy hai đứa bé sinh đôi đếm tới hai mươi.

“Đại ca, đại ca, em muốn ra phía trước!” Tứ Tráng chạy ra trước lan can xe, nằm úp trên lưng Đại Tráng nói.

Đại Tráng chỉ cảm thấy toàn xe dường như ngả về phía trước, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

“Đại Nựu Nhi, ôm lấy Tứ Tráng, không nên lộn xộn!” Đại Tráng tức giận kêu lên.

“Tứ Tráng, mau tới đây, cẩn thận rơi ra ngoài!” Đại Nựu Nhi nhẹ giọng dỗ.

“Em cũng muốn!” Tam Tráng thừa dịp Đại Nựu Nhi không chú ý Tứ Tráng, cũng nhào tới phía trước.

Đại Tráng để bảo trì xe cân đối, để Ngốc Tử ngồi ở đuôi xe, cái gì muốn mang theo đều đặt ở đuôi xe, Đại Nựu Nhi mang theo hai đứa trẻ sinh đôi ngồi ở chính giữa, Đại Tráng một mình ngồi ở phía trước đánh xe, lúc này Tam Tráng và Tứ Tráng đều bò lên phía trước, thăng bằng trong xe không thể giữ được.

“Hai đứa các người!” Đại Tráng cuống quít nhảy xuống, lôi dây cương, để con lừa dừng lại.

Đại Nựu Nhi nhìn sắc mặt của Đại Tráng, sợ hai đứa trẻ sinh đôi bị mắng, vội vàng đi lên trước, kéo tay hai đứa bé sinh đôi nói: “Ngoan nha, mau ngồi đàng hoàng!”

“Lần sau nhất định không mang hai đứa theo!” Đại Tráng lớn tiếng quát Tam Tráng và Tứ Tráng.

Hai đứa bé sinh đôi khẽ mếu miệng, lông mày đều nhíu lại, trong mắt bắt đầu ầng ậng hơi nước.

“Ngồi xuống cho ta!” Đại Tráng bắt đầu la lớn.

“Oa—-a!”

“Oa—-a!”

“Được rồi, được rồi, đừng khóc, lại đây ngồi cùng tỷ tỷ, nhìn nè, cái này là cái gì?” Đại Nựu Nhi cuống quít dỗ dành, cầm lấy một cái hà bao nhỏ dời đi nỗ lực dời đi sự chú ý của hai đứa bé sinh đôi.

“Oa—” “Oa—”

Hai đứa bé sinh đôi căn bản không nghe, tiếp tục ngửa đầu khóc thét lên.

Đại Tráng nghĩ đến đầu đều đau cả lên.

“Được rồi, đừng khóc!” Đại Tráng bế hai đứa bé sinh đôi ngồi lên xe rồi kéo lại tấm ván, để Đại Nựu Nhi ngồi lại bế hai đứa, mình ở phía dưới chậm rãi đánh xe.

“Đại Tráng, ta đánh xe!” Ngốc Tử giật mình, vội vàng nói.



“Ngươi cứ ngồi đi, không cần gấp gáp, chỉ một lúc thôi mà!” Đại Tráng lắc đầu, giơ giơ roi điều khiển con lừa lắc lư.

Qủa nhiên, trong chốc lát, Tam Tráng và Tứ Tráng cũng bởi vì ngồi ở phía trước tấm ván gỗ không thể di chuyển mà buồn chán, lại không dám nói gì, chỉ không ngừng lén nhìn Đại Tráng.

“Hừ!” Đại Tráng cố ý không để ý tới bộ dáng đáng thương của mấy đứa nhỏ kia.

Như vậy, hai đứa trẻ sinh đôi mới ngoan ngoãn một hồi.

“Đại tỷ tỷ, ta muốn ngồi ở phía sau!” Tứ Tráng thông minh lôi kéo tay Đại Nựu Nhi nhỏ giọng nói.

“Đại ca...” Đại Nựu Nhi nhìn về phía Đại Tráng, trông ngóng nói.

“Anh đã nói với mấy đứa rồi, lần sau nếu lại không nghe lời liền đem mấy đứa ném ở ven đường!” Đại Tráng khống chế con lừa ngừng lại, tay ôm lấy hai đứa trẻ sinh đôi, lên tiếng dọa.

Sau khi an trí ổn thỏa hai đứa trẻ sinh đôi, Đại Tráng lên xe, tiếp tục để con lừa đi nhanh, may mắn lần này hai đứa bé sinh đôi ngoan ngoãn không ít...

“Tháng trước giỏ bán thế nào? Ít hay nhiều?” Đại Tráng vừa cầm giỏ, vừa bắt chuyện với tiểu nhị, hai tiểu nhị ban đầu đã bị chuyển tới cửa hàng mới, bây giờ hai tiểu nhị mới do Triệu Tử Dương mời, Đại Tráng cũng không thân lắm.

“Dạ, vẫn bán được, dư không nhiều lắm!” Tiểu nhị kia hàm hồ đáp, có lẽ là đối với Đại Tráng cảnh giác.

“Tám mươi bảy cái 4 văn tiền, ba mươi cái 2 văn tiền!” Người tiểu nhị phụ trách đếm giỏ ngẩng đầu nói.

Chưởng quản sổ sách lập tức đi tới sau quầy bùm bùm tính toán.

Đại Tráng nhìn bộ dạng phòng bị của hai người tiểu nhị, cũng không thử giao hảo nữa, yên tĩnh chờ ở một bên.

“408 văn tiền, ngài giữ đi!” Tiểu nhị kia đếm lại hai lần, dùng một sợi dây xâu lại xong đưa cho Đại Tráng.

“Ừ, các người cứ làm việc các người đi, chúng ta đi trước!” Đại Tráng cẩn thận đem tiền cất đi, lễ phép nói.

“Khách quan đi thong thả!” Hai người tiểu nhị lễ phép mà xa cách nói.

“Được rồi, ngồi vững, chúng ta đi tới chỗ Triệu Tử Dương nào!” Đại Tráng nói với mấy đứa nhỏ trên xe.

Chiếc xe lừa nhỏ hơn xe bò rất nhiêù, mà đường trên trấn có thể đi cả xe ngựa, Đại Tráng nghĩ một chút, liền đem xe lừa đi vào trấn...

Đại Tráng đến gần tiểu viện của Triệu Tử Dương đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, bình thường trước cửa không có người cư nhiên giờ lại có hai người canh cửa, trong viện cũng có thể nghe được tiếng vó ngựa...

“Triệu Tử Dương, Triệu Tử Dương...” Đại Tráng đứng ở trên xe lừa ngoài cổng, giống như lúc trước gọi.

“Làm càn, thằng quỷ kia từ đâu đến, dám gọi thẳng tên của đại thiếu gia!” Một người trung niên canh giữ ở cổng đi tới, dương tay tát Đại Tráng một cái.

Đại Tráng cau mày nhanh tránh ra, trong lòng bắt đầu hối hận phát hiện ra không nên đến tìm Triệu Tử Dương lúc này.

“Ngươi đang làm cái gì? Lui ra!” Triệu Tử Dương đẩy ra cổng, lớn tiếng quát dẹp đường.

“A, đại thiếu gia, thằng nhóc này...” Người trung niên mới vừa rồi còn kiêu ngạo vô cùng, trên mặt bây giờ lập tức đổi thành biểu tình nịnh nọt, cung kính nói.

“Hừ, cút ngay, nếu có lần sau, đừng trách ta không khách khí, hắn là khách của ta! Không nghĩ tới ta không trở lại, người hầu Triệu gia lại biến thành bộ dạng như vậy...” Triệu Tử Dương nhìn người trung niên kia liếc mắt, khí thế dữ dội mắng.

Người trung niên kia không dám nói gì, nhanh chóng cúi lưng lui về gác cổng.

“Đại Tráng, ngươi đã đến rồi!” Triệu Tử Dương đi xuống bậc thang, cười chào hỏi cùng Đại Tráng.

Đợi đến khi Triệu Tử Dương đi xuống, Đại Tráng mới chú ý tới hai người thiếu niên mười ba mười bốn tuổi theo sau, hơn nữa y phục trên người Triệu Tử Dương cũng thay đổi, bên hông có đeo mấy cái ngọc bội kêu leng keng...

“A, trước đó vài ngày việc nhà nông khá bận, hôm nay rảnh rỗi ta... ” Đại Tráng thấy thế có chút câu nệ nói.