Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 2: Đổi thức ăn! !

« Chương TrướcChương Tiếp »
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ




Thu dọn xong bát đũa, Đại Tráng nấu một nồi nước sôi để mấy đứa nhỏ, kể cả hai đứa trẻ sinh đôi tắm rửa. Làm xong Đại Tráng mệt đến choáng váng. Xem ra thân thể này thật sự yếu quá. Nhìn qua bồn nước nóng, chậc chậc, đều đã trở thành màu đen!

Trong phòng may mắn vẫn còn có giường lò* lớn, bảy đứa nhỏ nằm ở trên cũng không thấy lạnh, nhìn thoáng qua hai cái giường cũ nát chăn thì mỏng manh, Đại Tráng quyết định đốt giường lò, tuy rằng lúc mới đốt lửa, sẽ hơi nóng nhưng đợi đến sáng mai sẽ không sao, may mà kiếp trước đến mùa đông trong nhà cũng ngủ giường lò, đối với cách đốt lò, cũng không xa lạ gì.

Nằm ở trên giường Đại Tráng như thế nào cũng không ngủ được. Dựa theo trí nhớ của thân thể này, hiện tại trong nhà đã sắp hết thức ăn, cố nhớ kĩ cũng không ra được cái gì, hơn nữa còn sắp đến mùa đông, trong bếp đã không còn gì dự trữ...

Đại Tráng trong lòng thở dài, chỉ là mấy đứa nhỏ, cũng không thể nhịn đói hết mùa đông được! Đại Tráng nhớ lại tài sản còn sót lại của nhà mình—bảy mẫu ruộng cạn, vài mẫu ruộng nước mà ruộng nước trong nhà cũng không thuộc loại tốt nhất, lúc trước có bán mấy mẫu ruộng cạn tồt nên bây giờ cũng chỉ còn lại ruộng cạn bình thường. Thế nhưng, với thân thể nhỏ bé của mình hiện giờ, cho dù có bảy mẫu ruộng cạn chỉ sợ là lực bất tòng tâm...

Sáng sớm hôm sau, Đại Tráng nấu một nồi cháo khoai lang cho mấy đứa nhỏ lót bụng. Ở hiện đại, Đại Tráng từng thấy ở trong thôn nồi cháo khoai lang này cùng lắm cũng chỉ là thức ăn cho heo, thế nhưng mấy đứa nhỏ lại ăn vô cùng say mê. Đại Tráng nhìn mấy đứa nhỏ ai cũng vội vàng ăn, trong lòng không khỏi một trận chua xót.

“Đại Nựu Nhi, em ở nhà trông nom em trai em gái, ở trên giường chơi thôi, quần áo chờ đại ca trở về rồi giặt.” Đại Tráng mang theo Nhị Tráng ra ngoài, không an tâm mà dặn dò Đại Nựu Nhi mới chỉ năm tuổi.

“Đại Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi ngoan ngoãn, giữa trưa anh trở về liền có thức ăn ngon cho các em ăn nha!” Đại Tráng cúi đầu đối với hai bé gái đang lăn lộn trên giường nói.

Hai bé gái đều vui vẻ vâng lời.

Đại Tráng lần này ra ngoài là muốn xem qua hai mẫu ruộng của nhà mình ở trong thôn để bán cho một hộ gia đình sống gần đó. Người nhà kia có chút kì quái, là hai người thanh niên sống cùng nhau, một người họ Trần, một người họ Lý, có đứa con nối dõi là con của em trai người họ Trần, một nhà cũng coi là hạnh phúc. Đây cũng coi như có chỗ không giống với nơi Đại Tráng từng sống. Đại Tráng từ trong trí nhớ đứa trẻ này biết được, ở thôn này, hai người đàn ông lấy nhau là chuyện bình thường, cũng giống như quy củ lấy nhau của một nam một nữ, chỉ cần hai người đàn ông này trong nhà còn có anh em trai, sẽ không ai ngăn cản. Nếu hai bên đồng ý, liền tới nhà cầu hôn, tổ chức tiệc cưới hỏi, hơn nữa đa phần người anh cả trong nhà đều lấy vợ là đàn ông, như vậy nhà có thêm lao động, chờ em trai có con, một hoặc hai đứa nhỏ sẽ được làm con nuôi, sau này dưỡng lão chăm sóc bọn họ lúc chết...



Kiếp trước Đại Tráng cũng biết về đồng tính luyến ái, nhưng khi đó mọi người đa phần không tiếp nhận việc này, không nghĩ tới nơi này ngược lại là chuyện bình thường. Có thể là do cuộc sống bức bách đi. Nơi này mọi người không có khái niệm về kế hoạch hóa gia đình, sinh sản rất nhiều, một đôi vợ chồng có thể có mười mấy đứa nhỏ. Nam nam lấy nhau, thật đúng là giảm bớt gánh nặng cho gia đình lớn. Cũng may, bình thường nếu không muốn lấy vợ là đàn ông, cũng sẽ không người nào ép buộc. Ở thôn nhỏ này, mấy người trẻ đều biết nhau, lúc làm mai vẫn chú ý người tình ta nguyện cho nên bất luận gia đình có thế nào thì vẫn êm đẹp sống qua ngày.

Đại Tráng gõ cổng ngoài đơn sơ, bên trong có tiếng người, chỉ lát sau cổng liền mở.

“Là Nhị Tráng, Đại Tráng sao, mau vào!”

Mở cửa là Lý đại thúc, thân thể có vẻ nhỏ gầy, thế nhưng tướng mạo lại rất thanh tú, nhìn liền cảm thấy khí chất ôn hòa.

Đại Tráng lễ phép gọi một tiếng “Lý đại thúc”, rồi bước vào.

Thân thể người họ Trần kia cũng không cao to, nhưng lại thập phần khỏe mạnh, đang ở trong viện bổ củi, nhìn thấy Đại Tráng cùng Nhị Tráng đến, liền bỏ dở công việc, vào phòng.

Lý đại thúc bưng ra một đĩa đậu phộng rang, để cho hai người ăn.

Nhị Tráng vụиɠ ŧяộʍ nuốt nước miếng, nhưng cũng không có vội vàng lấy ăn mà là khẽ quay đầu nhìn Đại Tráng.

Đại Tráng thấy thế, trong lòng cũng yên tâm, xem ra mấy đứa nhỏ nhà này, dạy dỗ cũng không tệ lắm.

“Lấy ăn đi!” Trần đại thúc thấy thế, cười cười khuyến khích.

Đại Tráng gật gật đầu, Nhị Tráng liền vui vẻ lấy mấy hạt.

“Đại Tráng, có chuyện gì không?” Lý đại thúc quay đầu hỏi.



Đại Tráng đơn giản đem ý tưởng của mình nói ra, hỏi hai người có đồng ý mua chịu hai mẫu ruộng nhà mình không, cũng không cần tiền bạc gì, chỉ cần đổi lấy mấy con gà mái, một bao lương thực cùng chăn bông là được.

Đại Tráng đương nhiên biết hai mẫu ruộng kia nhất định giá trị lớn hơn mấy cái mình vừa nói, nhưng gần tới mùa đông, người đồng ý mua trong tình cảnh này đã ít, hơn nữa Trần đại thúc Lý đại thúc đều là người nhân hậu, nếu mua ruộng nhà mình khẳng định cũng không chỉ đồng ý đưa vài cái đó.

Trần đại thúc cùng Lý đại thúc đã tách ra riêng sống, trước lúc ở riêng cũng không có bao nhiêu ruộng. Hai người đàn ông giống nhau, tinh lực đều dư dả, cho nên thường xuyên đi làm thuê cho nhà giàu. Hai người bàn bạc với nhau, cảm thấy hai mẫu ruộng này tuy không phải loại tốt nhất, nhưng lại gần nhà mình, đi đứng cũng dễ dàng, huống hồ những thứ Đại Tráng muốn cũng không nhiều, hai người liền đồng ý. Lúc này liền tìm Lý trưởng làm nhân chứng, ký văn thư, chứng mình hai mẫu ruộng kia về sau là của bọn họ.

Lý đại thúc ở trong sân nuôi mười mấy con gà, chọn lấy bốn con gà mái hay đẻ trứng cùng một gà trống khỏe mạnh, đưa cho Đại Tráng cùng Nhị Tráng. Lát sau Trần đại thúc cũng khiêng tới một bao bột mì to đến, Lý đại thúc trong tay ôm chăn bông, còn mang theo một chút đồ ăn vặt tới.

Trần đại thúc thấy trong sân Đại Tráng chuồng gà hư hỏng không ra bộ dáng gì, không nói lời nào, liền lấy công cụ sửa chữa lại.

Lý đại thúc lôi kéo Đại Tráng lấy ra một xâu tiền đưa qua.

Đại Tráng liên tục từ chối: “Không phải nói chỉ cần lấy mấy thứ kia thôi sao, huống hồ Lý đại thúc lại cho chúng ta nhiều thức ăn thế này, vậy là đủ rồi...”

Lý đại thúc khuyên nhủ: “Ta biết cháu là đứa nhỏ tốt, chính là năm sau, các cháu cũng cần chút tiền đi mua giống cây gì đó đi. Ta và Trần đại thúc trong nhà cũng không dư dả gì, tiền này cháu cứ cầm đi, hai mẫu ruộng kia chừng này mớii cho là đủ.”

Đại Tráng suy nghĩ một chút, nhận lấy tiền, dù sao vào lúc này cũng nên nhận lấy nhân tình, về sau hẵng trả lại...

Bận rộn đến giữa trưa, Đại Tráng lấy xâu tiền ra đếm, gồm 350 đồng tiền, cẩn thận cất vào phòng.

Trần đại thúc giúp đỡ sửa lại chuồng gà liền về nhà. Với tình cảnh nhà mình, Đại Tráng cũng không giữ người ta lại ăn cơm, về sau liền cố gắng báo đáp bọn họ.

—–

Giường lò: Ta không tìm được hình ảnh nên chỉ nói theo hiểu biết ha, giường này thường dùng ở những vùng lạnh, xây bằng đất để rỗng phía trong. Lúc trời lạnh sẽ đốt lửa ở phía trong.
« Chương TrướcChương Tiếp »