Nhị Tráng lúc đầu còn bướng bỉnh đứng nguyên tại chỗ.
“Đi!” Đại Tráng đứng lên nhìn Nhị Tráng quát.
Nhị Tráng bị khí thể Đại Tráng làm cho lui lại một chút, thành thật đi đến góc tường.
Đại Tráng quay đầu an ủi mấy đứa Đại Nựu Nhi đang bị hoảng sợ vài câu, lại ngoắc Đứa Ngốc lại, vỗ nhẹ mu bàn tay Đứa Ngốc, cũng không nói lời an ủi gì.
Đứa Ngốc thế nhưng lại hiểu ý Đại Tráng, nhìn Đại Tráng mỉm cười.
Đại Tráng cùng Đứa Ngốc và Đại Nựu Nhi chơi một chút, mấy đứa nhỏ liền đem chuyện vừa rồi ném ra sau đầu, trong phòng lại khôi phục không khí như ban đầu.
Đại Tráng dặn Đại Nựu Nhi chăm sóc mấy đứa nhỏ, còn mình thì mang theo Đứa Ngốc vào bếp chuẩn bị nấu cơm, lúc đi tới cửa, Đại Tráng liếc nhìn Nhị Tráng đang trộm đấm lưng.
Đại Tráng “hừ” một tiếng, đi ra ngoài.
Mấy ngày trước, Đại Tráng làm hai cái ghế nhỏ dành cho trẻ con. Cái ghế này gồm hai phần, dưới thì dùng vải may chừa hai lỗ cho đứa trẻ để hai chân vào, vừa có thể ngồi, vừa có thể đứng. Ở trên thì lấy một tấm gỗ đυ.c lỗ tròn chính giữa, mài cho thật nhãn, đặt đứa trẻ vào trong, sẽ không bị thương hay bị gì đâm trúng, vừa không cần lo bị té, vừa vặn dành cho đứa trẻ bảy tám tháng đến một tuổi học đi. Đại Tráng dùng nước nóng cẩn thận giặt sạch rồi phơi, lúc ăn cơm, sẽ đem hai đứa trẻ song sinh đặt trên ghế, đút thức ăn cho bọn nó cũng vô cùng tiện lợi.
Lúc ăn cơm chiều, Đứa Ngốc cùng Đại Nựu Nhi đều bộ dáng muốn nói lại thôi, tất nhiên là muốn xin cho Nhị Tráng còn đang bị phạt thế nhưng lại không dám nói.
Đại Tráng làm như không nhìn ra, đút hai đứa trẻ song sinh ăn nửa bát canh trứng gà rồi rửa mặt, còn mình thì tranh thủ thời gian ăn mì, ăn chưa no Đại Tráng đã buông đũa xuống, thật sự là đối với người hai mươi mấy năm ăn cơm trắng mà nói, hai ba tháng nay đều ăn mì thô thật sự là khó quá.
Đại Tráng vừa thu dọn bát đũa, vừa nghĩ cách để có thể ăn được gạo.
Đại Tráng sau khi rửa sạch bát đũa, đưa Đứa Ngốc ra cổng, nghĩ nhĩ nói: “Hôm nay Nhị Tráng nói gì, ngươi đừng để ý nha, về sau sáng sớm cứ tới đây, đi đường buổi tối nhớ cẩn thận!”
Đứa Ngốc chậm rãi nói: “Không thèm để ý, vui vẻ, ở cùng Đại Tráng!”
“Ừ, A Đại cũng giúp ta không ít việc, đêm nay trở về nhớ suy nghĩ mấy cái ta dạy ngươi hồi sáng, ngày mai ta sẽ hỏi lại.” Đại Tráng nghe lời nói không thứ tự của Đứa Ngốc, đột nhiên trong lòng khẽ động, tối này bị Nhị Tráng chọc cho tức giận cũng giảm bớt, cười dặn dò Đứa Ngốc vài câu.
Đứa Ngốc liền gật đầu, nói tạm biệt với Đại Tráng rồi đi về nhà.
Đại Tráng đóng kĩ cổng, giúp Đại Nựu Nhi, xoa bóp cho mấy đứa nhỏ, rồi để bọn nó mặc áo bông, đặt tụi nó trên giường lăn lộn chơi đùa với nhau.
Chờ dọn dẹp mọi thứ xong, Đại Tráng mới khoác một cái áo đi đến trước mặt Nhị Tráng.
Aó Nhị Tráng mặc trên người là áo bông màu xanh mới làm năm nay, quần cũng là cùng màu, lúc mới mặc, nhìn vô cùng hợp, mà Nhị Tráng cũng rất thích quần áo mới này, đáng tiếc là chưa hơn mười ngày, quần áo đã muốn biến thành màu xanh bạc, quần cũng bạc màu theo.
Đại Tráng nhìn Nhị Tráng từ trên xuống dưới, im lặng một hồi mới mở miệng hỏi: “Suy nghĩ kĩ chưa!”
Nhị Tráng thút thít khóc, cúi đầu không nói gì.
“Òm ọp...”
Đại Tráng nghe được tiếng trong bụng Nhị Tráng, Nhị Tráng sáng sớm lúc mới ăn xong bữa sáng đã chạy đi chơi với đám nhỏ, giữa trưa còn chưa ăn no đã vội cầm một cái bánh bao chạy ra ngoài, rồi chơi một ngày như điên bên ngoài, hiện giờ không đói bụng mới là lạ.
“Anh hỏi em, người bên ngoài nói cái gì?” Đại Tráng hạ giọng hỏi, thấy Nhị Tráng cúi đầu không nói, lại tăng âm thanh: “Nói đi, câm rồi sao!”
Nhị Tráng lại thút thít khóc, nghẹn ngào nói: “Bọn nó cười nhạo anh chơi cùng Đứa Ngốc, nói chúng ta muốn lấy lòng gia đình Ngô địa chủ...”
“Đứa Ngốc mỗi ngày đều đan giỏ kiếm tiền, rồi phải nấu cơm, giặt đồ, thu dọn nhà cửa, chăm sóc em nhỏ, em thấy có thời gian giống em đi ra ngoài chơi đùa không, chơi cả một ngày! Còn có, chính em nói, chúng ta có phải muốn lấy lòng người khác hay không?” Đại Tráng hỏi ngược lại.
Nhị Tráng lắc đầu, ủy khuất nói: “Nhưng mà bọn chúng đều nói...”
“Là người nào nói, bao nhiêu người, toàn bộ người trong thôn?” Đại Tráng nhíu mày hỏi.
Nhị Tráng sửng sốt, suy nghĩ kĩ kì thật cũng là Cẩu Đản Nhi, Tôn Đầu Nhi mấy đứa trẻ bảy tám tuổi cố tình nói khích mình, không phải người lớn hay mấy đứa nhỏ khác nói, ngày hôm kia Trụ Tử còn giúp mình cãi lại, hôm nay là do mình tức giận cãi nhau với Cẩu Đản Nhi...
“Em hiện giờ có biết mình sai ở đâu không?” Đại Tráng nghiêm khác hỏi.
“Đại ca...” Nhị Tráng thấp giọng nói.
“Nhà chúng ta hiện giờ như thế nào, ngươi không biết sao! Có phải mấy ngày hôm nay đều phải độn cơm để ăn mới qua được! Ngay cả Đại Nựu Nhi cũng hiểu biết ở nhà chăm sóc mấy em, em thì sao? Em so với Đại Nựu Nhi còn lớn hơn hai tuổi đó! Mấy ngày này, em đều làm gì?” Đại Tráng cầm lấy cây roi đánh xuống đất.
Nhị Tráng giật mình lo lắng.
Đại Tráng cũng không đợi Nhị Tráng nói tiếp, tiếp tục nói: “Đây là điều thứ nhất em sai, thứ hai, mấy lời bọn nhỏ bên ngoài nói em cũng tin! Em không có mắt sao, không biết nhìn chuyện nhà mình! Người khác lúc đó nói gì, em đều tin là sự thật!”
Nhị Tráng miệng giật giật, không dám nói gì.
“Cái quan trọng là em, em ở bên ngoài tức giận trở về liền ra oai với người trong nhà? Làm như vậy với anh chị em và khách trong nhà có gì hay ho!” tiếng Đại Tráng nghiêm khác quát.
“Em...” Nhị Tráng lấy tay lau mắt, ô ô khóc lên.
“Khóc cái gì! Vào bếp lấy đồ ăn đi, ăn xong, tự mình múc nước tắm, hôm nay cứ đi ngủ, sáng ngày mai tiếp tục đứng, tự mình kiểm điểm!” Đại Tráng bỏ đi ngủ.
Nhị Tráng tiu nghỉu đi xuống bếp, lúc sau mới lên giường, không dám chen lấn, cố gắng nằm ở bên ngoài.
Đại Tráng thấy được, ngồi dậy, nhẹ nhàng đem Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi và Tam Nựu Nhi ở giữa đẩy một chút để cho Nhị Tráng vào trong ngủ, vừa nằm xuống thì suy nghĩ ngày mai nên chỉnh đốn lại tình hình, về sau có lẽ nên bắt Nhị Tráng làm chút việc vặt, vừa chậm rãi ngủ...