Chương 3:

Con hổ xuất hiện trước mặt Lục Sâm cực kỳ hung dữ, hắn khác với những con hổ khác trong vườn thú, kích thước của hắn lớn hơn rất nhiều.

Cặp mắt hắn hung tợn, không cam lòng nhìn chằm chằm Lục Sâm, răng nanh thậm chí còn dính máu của một loài động vật nào đó, trong cổ họng hắn phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, hắn đi vòng quanh chuồng Lục Sâm hai lần.

Giữa dã thú và anh chỉ có một cái l*иg, anh ở bên trong, dã thú ở bên ngoài, xảy ra chuyện mà ngay cả kêu “cứu mạng” cũng không được, Lục Sâm cũng khá căng thẳng, khứu giác nhạy bén của anh có thể giúp anh dễ dàng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên cơ thể đối thủ.

Anh có thể cảm giác được đối phương coi anh như đối thủ, một núi không thể có hai con hổ, con hổ này không chấp nhận anh.

Nhưng con hổ này hiển nhiên cũng biết, cái l*иg này bảo vệ Lục Sâm ở bên trong, thậm chí Lục Sâm còn giấu cái đuôi của anh dưới chân, sợ một chút bất cẩn sẽ lộ ra ngoài l*иg, sau khi xác định đối phương không thể cắn, anh mới cảm thấy nhẹ nhõm, cái tai đầy lông khẽ giật giật.

"Anh bạn này, anh có hiểu ý tôi không? Chúng ta cùng nói chuyện chút nhé." Lục Sâm không chắc con hổ này có thể hiểu được tiếng mình hay không, nhưng dù sao cũng phải thử xem, anh cố gắng dịu dàng nói: "Lòng tốt mang lại của cải, mỗi người chúng ta lùi một bước, tôi sẽ tránh xa nơi này, anh thả tôi đi, anh không cần động chân, tôi sẽ tự mình lăn đi, thật tuyệt đúng không.”

Con hổ trước mặt bình tĩnh nhìn Lục Sâm, răng nanh sắc nhọn mơ hồ lộ ra.

Có vẻ như cuộc đàm phán này diễn ra không suôn sẻ cho lắm.

"Thôi được rồi, như vậy, chúng ta chỉ có thể bế tắc, cái l*иg này được làm bằng thép, rất chắc chắn, tuy tôi không thể ở trong này cả đời được." Lục Sâm liếʍ liếʍ móng vuốt: " Nhưng tôi cũng không tin anh có thể ở đây canh chừng cả đời được.”

Có một tầng phòng hộ, ít nhất tạm thời có thể an toàn, Lục Sâm ngồi ở giữa chuồng, hơi ngẩng đầu lên, quan sát con hổ hoang dã trước mặt.

“Quả thực nó mạnh và hung dữ hơn đám hổ trong vườn thú của mình thật.” Lục Sâm không thể không thừa nhận, một con hổ như vậy quả thực có thể xứng đáng với danh hiệu chúa tể sơn lâm.

"Móng vuốt to, xương phát triển tốt, lông dày, thức ăn cân bằng dinh dưỡng, nhưng thân thể không được sạch sẽ cho lắm, chắc mới lăn lộn trong bùn ra..." Sau khi Lục Sâm xác định chính mình đã an toàn, anh nằm xuống đất quan sát, nhìn con hổ hoang này, hai bên đều cố gắng cạn kiệt sự kiên nhẫn của nhau: "Anh bạn à, thôi quên đi, anh đang đói phải không, mà đói thì phải đi săn, chỉ cần anh thả tôi ra, tôi hứa sẽ biến mất trước mặt anh và không bao giờ xuất hiện trên lãnh thổ của anh."

Lục Sâm muốn sống sót, anh không muốn thống trị rừng rậm, anh chỉ cần sống sót, không cần phải chiến đấu.

Nhưng kế hoạch tốt đẹp của anh chưa kịp thực hiện đã bị hiện thực đập tan một cách tàn nhẫn.

Con hổ trước mặt nhìn chằm chằm Lục Sâm, trong mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn quay người lại, dường như đang chuẩn bị rời đi, Lục Sâm thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên, trước khi anh kịp phản ứng, con hổ chợt quay người lao về phía l*иg, dùng chân đập mạnh vào l*иg, phát ra một tiếng “bang——” lớn.

Lần này không chỉ tát vào l*иg mà còn vả vào mặt Lục Sâm.

Vừa rồi anh còn đang hài lòng với cái “mai rùa” của mình, nhưng bây giờ anh trợn mắt, bất lực nhìn chiếc l*иg bắt đầu biến dạng, vặn vẹo dưới móng vuốt con hổ.

"Mẹ, mẹ... mẹ kiếp?" Lục Sâm từ trước đến nay không thích chửi thề, nhưng giờ không nhịn được chửi rủa: "Cmn cái l*иg này làm bằng bã đậu à?"

Chiếc l*иg không chịu nổi móng vuốt hổ, không ngờ Lục Sâm đột nhiên đứng dậy, nhưng phản ứng của anh trong mắt con hổ trước mặt lại như đang khıêυ khí©h, con hổ hoang dã chậm rãi đến gần chiếc l*иg, hắn nhấc lên, hướng về phần l*иg bị móp, giơ chân lên cao——

"Đại ca!" Lục Sâm thấy không thể trốn thoát, liền nằm sấp xuống không chút do dự cầu xin: "Thực xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không dám mạnh miệng nữa."

Người dưới móng vuốt hổ, không thể không cúi đầu.